Lục Khải ngồi trước ghế sofa ở căn phòng khác, đem điếu thuốc dụi tắt, nhớ lại khuôn mặt cô, nhìn dáng vẻ bất ngờ của cô, anh hận không thể bóp chết cô, nhưng càng đối diện với cô càng khiến anh cảm thấy bản thân thật sự dễ dàng bị cô khơi mào sự nóng giận mà từ trước đến nay anh chưa bao giờ như vậy.
Trong căn phòng đen tối chỉ còn sót lại mùi thuốc lá bao trùm, anh như con ác ma cô đơn từng đêm tự đem bản thân ra đánh cược, nếu đời này kiếp này, anh không thể đem lại hạnh phúc cho người con gái anh yêu, như vậy chẳng phải rất đáng thất vọng hay sao?
Vì thế anh không sai? Hận cô không sai? Đánh cô cũng không sai?
Có gì đáng bận tâm chứ?
Cô chỉ là loại phụ nữ qua đường xa lạ, ngay cả con người cô anh còn không thèm chú ý, huống hồ tại sao phải hối hận.
Tất cả mọi người trên thế giới đều sai? Không ai nhìn ra bộ mặt đáng ghét của cô cả, cũng không ai biết được cô vô liêm sỉ như thế nào? Anh sẽ không hối hận, cũng không hề quan tâm tới.
Trên thế gian từng có một câu nói, yêu thật đậm sâu, đến cuối cùng cũng thành người xa lạ.
Hận một người xa lạ, lại khiến bản thân hối hận muôn kiếp.
Có lẽ số phận bọn họ chính là như vậy, đi một vòng tròn lớn né tránh, cuối cùng vẫn bị vận mệnh trói chặt lại với nhau, đời đời kiếp kiếp vì nhau mà khổ sở, dằn vặt.
Đó chính là tình yêu bi ai, sinh ly, tử biệt!
Trời sáng, Lục Khải sớm đã tỉnh dậy, anh đi ra ngoài đã thấy Hàn Tuyết Thư ngồi trên sofa, lạnh lùng cười nhạt, vẫn là bộ quần áo hôm qua, giống một đứa trẻ không xương co quắp trên ghế. Trên gương mặt tái nhợt mờ hồ có thể nhìn thấy những giọt nước mắt, ngay cả khi thϊếp đi cô cũng khóc. Tại sao sáng sớm cô đã xuống đây, câu hỏi thoáng qua trong đầu Lục Khải.
Hình ảnh này rốt cục cũng dập tắt nụ cười trên gương mặt anh.
Lúc này, Hàn Tuyết Thư có cảm giác bị nhìn thấu mãnh liệt, cô mở hai mắt sưng đỏ, liền nhìn thấy người đàn ông trước mặt.
"Khải, em sợ anh sẽ đi làm mất nên em xuống đây chờ anh. Anh nói chuyện với em một lúc được không?"
Hàn Tuyết Thư vẫn chưa từ bỏ chuyện được giải thích với Lục Khải. Từ tối qua cô đã xuống đây ngồi đợi anh như thế này. Chỉ vì muốn anh nghe cô giải thích mà cô đã phải chờ đợi anh rất lâu.
"Vì sao tôi phải nghe cô nói chuyện?"
Lục Khải lạnh nhạt nói, câu nói cứ như cô và anh không một chút dây dưa liên quan nào đến nhau cả vậy.
"Chỉ một lúc thôi, sẽ không tốn nhiều thời gian của anh đâu" Hàn Tuyết Thư vẫn cố gắng nói.
"Việc tôi đứng đây cùng cô là đã lãng phí thời gian của tôi rồi" Lục Khải nói xong liền định quay đi thì Hàn Tuyết Thư lại vội vàng đứng dậy nói:
"Anh có đói không, em đi làm bữa sáng cho anh." Cô đứng lên, cố nặn ra nụ cười ngại ngùng, giống như những ngày qua bọn họ chỉ là khắc khẩu cãi vã thông thường.
"Tôi không ăn". Lục Khải lạnh nhạt mở miệng, "Về sau cũng không cần làm". Anh nói xong liền đi thẳng, Hàn Tuyết Thư vươn tay nắm lấy áo anh.
"Khải, không ăn sáng là không tốt đâu, chỉ cần ăn một chút, một chút thôi cũng được." ngón tay cô trắng bệch, chỉ sợ anh sẽ đi mà không quay đầu, cô lại không có cách nào đuổi kịp bước chân của anh.
Lục Khải dừng bước, quay đầu, trong đôi mắt không có nửa phần tình cảm.
"Tôi đã nói rồi, tôi không ăn đồ cô nấu, cô tự làm tự ăn đi." Anh cúi đầu nhìn ngón tay của cô nhỏ bé và lạnh băng đang níu chặt lấy áo anh, hung hăng kéo tay cô ra, mạnh đến mức khiến ngón tay cô đau nhói. Vẫn là dáng vẻ tàn nhẫn, thờ ơ, tuyệt tình của tối hôm qua.
Hàn Tuyết Thư lặng lẽ ôm lấy ngón tay mình, cúi đầu sụt sịt mũi, một giọt nước mặt chậm rãi lăn xuống, rơi xuống nền nhà.
Cô đi tới trước cửa sổ, liền nhìn thấy đằng xa chiếc xe sang trọng nhanh chóng rời khỏi tầm mắt của cô, giống hệt bóng lưng anh vừa đi khỏi dây.
Áp bàn tay vào tấm kính thủy tinh lạnh toát, cô còn áp cả khuôn mặt mình lên đó, nước mắt bị thống thi nhau tuôn xuống gương mặt tái nhợt.
Cô rốt cuộc đã làm sai chuyện gì, vì sao giữa bọn họ là thành ra như vậy.
Sau ngày đó, cô cũng không còn nhìn thấy Lục Khải, mọi thứ lại giống như trước đây, như chuyện bọn họ vốn dĩ vẫn chưa từng xảy ra bất kỳ quan hệ gì.
Cô tựa ở đầu giường, lấy bản vẽ của mình ra, nhanh chóng tạo từng đường nét trên đó, sau đó là một gương mặt đàn ông, có lông mày tính cách, còn có một đôi môi mím chặt, bạc tình bạc nghĩa và cứng nhắc.
Cô đi xuống giường, cúi xuống phía dưới, kéo ra một bức ảnh lớn. Trong ảnh là cô và anh ở lễ đường, đúng vậy, đó chính là ảnh cưới của bọn họ. Cẩn thận lau chùi, rồi lại ngắm nhìn bức ảnh đó. Có lẽ cô chính là cô dâu đáng thương nhất, kết hôn rồi ảnh cưới lại phải để dưới gầm giường, mỗi lần cô muốn xem lại, đều phải cẩn thận một mình kéo tấm ảnh ra ngắm nhìn, sau đó lại lủi thủi đẩy tấm hình về lại chỗ cũ của nó.
1 tuần sau đó, Lục Khải mới trở về nhà. Nhìn đồng hồ, đã 1h sáng rồi, anh đẩy cửa đi vào, Hàn Tuyết Thư lại sớm hơn một bước mở cửa ra.
"Anh về rồi." Cô giống như một cô vợ nhỏ bình thường, luôn kiên nhẫn chờ anh về nhà, hai mắt lờ mờ có quầng thâm, hiển nhiên đã rất lâu rồi cô không nghỉ ngơi tốt.
"Tôi không muốn nghe thấy giọng nói của cô, nó khiến tôi buồn nôn" Anh đi qua cô, giọng nói lạnh lùng một lần nữa đâm vào trái tim cô.
Giọng nói của mình rất khó nghe đến vậy sao? Cô vô thức mím môi thật chặt.
"Cô biết vì sao tôi không về nhà không? Bởi vì bầu không khí có cô tôi đều cảm thấy dơ bẩn, tôi không thở được"
Khóe môi khẽ nhếch lên, từng câu từng chữ đều không lưu tình. Ở trong mắt anh bây giờ dường như cô chẳng còn là cái gì nữa rồi.
Hàn Tuyết Thư vẫn đứng đằng sau, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của anh dần dần biến mất khỏi tầm mắt cô. Cô bất động ở chỗ đấy, gương mặt không một chút cảm xúc nào nữa rồi, đến lúc cô lấy lại nhận thức, cô mới từ từ chậm rãi xoay lưng đi xuống dưới nhà.
Reng.. reng...
Điện thoại của Lục Khải vang lên, sau khi nghe điện thoại, Lục Khải cầm áo khoác lên, anh lại một lần nữa đi ra ngoài, trong phòng khách không có ai, trong đầu anh lại lóe lên hình bóng kia.
Cũng tốt. Anh khẽ nhếch môi, sải bước ra ngoài, anh vừa rời đi, Hàn Tuyết Thư mới từ trong góc đi ra, trên mặt có loang loáng nước mắt. Anh cần phải tàn nhẫn với cô như vậy anh mới thỏa mãn, vì anh hận cô, cô không thể quên điều này một lần nào nữa....