Hàn Tuyết Thư quay người mình lại, 2 người đứng đối diện nhau ở không gian đen tối, chỉ có ánh sáng của đèn xe anh chiếu sáng một góc trời. Hàn Tuyết Thư lên tiếng, giọng nói cô bình thản đến đau lòng:
"Tại sao em phải xin lỗi cô ấy? Em đã làm gì sai mà phải xin lỗi cô ấy?" Lục Khải hay tay đút túi quần, miệng nhếch lên khinh thường.
"Trên đời này, loại người tôi ghét nhất chính là loại người như cô, dám làm không dám nhận. Đáng khinh!"
"Vậy anh nói xem em đã làm những gì?"
Hàn Tuyết Thư bất lực nói, cô thực sự cũng muốn biết bản thân mình đã làm những gì với Chu Nhược Nhi mà lại khiến anh căm hận cô như vậy.
"Năm xưa, vốn dĩ Nhược Nhi đã bị dị ứng với sữa, ngày đó trở bệnh và bị sốc phản vệ, cô nhìn thấy không những không giúp cô ấy, ngược lại còn lấy nước lạnh hắt lên người cô ấy khiến cô ấy chết lâm sàn, nếu không nhờ một người bạn khác đi gọi các cô giáo ở cô nhi viện thì Nhược Nhi đã chết từ lúc đó rồi. Cũng chính vì cô, khi cô ấy bị phát ban cả người, cô đã dội nước lạnh lên khiến cô ấy không những bị dị ứng nữa mà là nhiễm độc nặng, bệnh của cô ấy càng thêm trầm trọng, các vết đỏ lại để lại sẹo nặng, bệnh tình cũng vì đó mà không có cơ hội chữa trị được nữa. Tại sao cô lại độc ác như vậy? Nhược Nhi lương thiện như vậy mà tại sao cô lại nhẫn tâm muốn hại chết cô ấy như vậy?"
Lục Khải chỉ âm trầm nói lại, lời nói cứ như gió nhưng sức nặng lại đề nén lên lòng ngực Hàn Tuyết Thư. Cô không hề hại Chu Nhược Nhi như anh nói, ngày hôm đó, cô đang bưng một chậu nước lớn ra sân thì Chu Nhược Nhi đã chạy đến mà giành lấy chậu nước ấy dội lên người mình, sau đó đã ngã xuống và co giật nặng, lúc ấy các cô mới chạy đến giúp cô ấy, còn tất cả mọi người đều phải trở về bên trong, mọi chuyện sau đó cô cũng không rõ. Tại sao bây giờ cô lại trở thành người hắt nước lên người Chu Nhược Nhi và trở thành người độc ác muốn gϊếŧ Chu Nhược Nhi như vậy.
"Em không hại cô ấy như anh nói, là cô ấy tự đến giành lấy chậu nước và tự dội lên mình, em không làm gì cô ấy cả, tất cả mọi người ở cô nhi viện đều nhìn thấy, em không hề làm gì cô ấy, lúc cô ấy chạy đến phía em, cô ấy đã bị mẩn đỏ cả người, có thể cô ấy lấy nước dội lên để bản thân thấy thoải mái hơn, em không có lý do nào để hại cô ấy như anh nói cả".
Lục Khải tiến đến sát cô, thì thầm bên tai cô:
"Tôi đã nói với cô rồi, không nghe cave trình bày"
Hàn Tuyết Thư cười đắng, vậy mà còn muốn cố gắng giải thích với anh. Lục Khải nhìn thấy vẻ mặt dửng dưng của cô, không khỏi hận muốn lập tức bóp chết cô.
Lục Khải kéo lấy Hàn Tuyết Thư đi, lực kéo thô bạo không nửa điểm nhẹ nhàng, móng tay anh găm vào da thịt cô đến tóe máu, gió ngoài trời thổi mạnh khiến không khí càng thêm u ám, đi một hồi, cuối cùng anh và cô cũng dừng lại trước ngôi mộ ghi tên "Chu Nhược Nhi"
Lục Khải buông tay cô ra, đẩy cô quỳ mạnh xuống nền đất khiến đầu gối cô va đập mạnh xuống, dùng một giọng nói ấm áp mà cô chưa từng nghe qua nói:
"Nhược Nhi, anh đưa kẻ đã khiến em đau khổ đến tạ lỗi với em. Gϊếŧ người phải đền mạng, anh sẽ thay em giày vò cô ta, sống không bằng chết"
Hàn Tuyết Thư vẫn im lặng, những lời anh nói như những nhát dao chí mạng đâm thẳng vào tim cô, đúng như anh nói, sống không bằng chết, gϊếŧ chết một người bằng phương thức tàn nhẫn nhất chính là gϊếŧ chết linh hồn của họ, âm ỉ đến ai oán xót xa.
Hàn Tuyết Thư vẫn quỳ trên mặt đất, trong hai mắt trống rỗng, chỉ nhìn chằm chằm tấm hình trên bia mộ. Nhược Nhi, cô nhìn thấy chưa, anh ấy đang báo thù cho cô, thế nhưng là tôi thiếu cô sao? Thiếu qua cuộc đời của cô sao?
Một lúc như vậy, Lục Khải đứng dậy quay lưng bước đi, Hàn Tuyết Thư cũng cúi đầu phía bia mộ rồi cũng đứng dậy bước theo anh. Vậy nhưng, Lục Khải lên xe và thẳng thừng lái xe đi, không hề để cô lên xe cùng anh. Hàn Tuyết Thư như chết đứng một chỗ, bây giờ xung quanh cô không có một chút ánh sáng nào, bao quanh cô là bóng đêm tĩnh mịch, trong không gian đó, từng tiếng gió rít qua càng thêm cô đơn, rét lạnh. Đưa 2 tay ôm lấy 2 vai mình, cơ thể bất giác run lên bần bật. Cô đi bộ, đi trong bóng đêm, cô thậm chí còn không biết đường để về. Cô cứ đi như vậy, đi trong vô định, con đường dài phía trước vẫn đang chờ đợi cô, kỳ thực cô nhận ra, cái gì cô cũng không biết, đến cả thứ tình cảm mà anh dành cho cô là giả dối cô cũng không biết, anh hận cô cô cũng không biết, cô gϊếŧ người cô cũng không biết, anh đối xử với cô tàn nhẫn như thế nhưng cô cũng không biết giận. Có lẽ thứ cô biết duy nhất chính là cô biết cô yêu anh và cô không thể rời xa anh...