Trong lòng Olsen rất căm hận, nhưng sự căm hận của hắn không chỉ dành cho Vân Lạc, người đã khiến hắn thành ra như vậy mà hắn càng hận phu nhân công tước hơn, nếu không phải do phu nhân công tước ám chỉ hắn làm chuyện kia thì hắn cũng sẽ không suýt trở thành một kẻ tàn phế.
Phu nhân công tước không hề biết Olsen luôn luôn trung thành và tận tâm với bà ta nay đã rời xa bà ta, thậm chí là vì chuyện vừa xảy ra không lâu kia mà hận bà ta, nghe thấy vấn đề của Olsen, bà ta rũ mắt suy tư: “Chắc chắn không được để nó sống tốt!”
“Phu nhân, tôi có một cách…” Olsen che giấu những cảm xúc trong mắt mình rồi bình tĩnh nói, theo từng câu hắn nói ra, sự vui vẻ trong mắt phu nhân công tước dần trở nên rõ ràng hơn.
“Kế hoạch của cậu rất tốt, chẳng qua chi tiết thế nào thì vẫn còn phải suy nghĩ thêm,” Dường như đã thấy được sự thê thảm của Vân Lạc sau khi kế hoạch được thực hiện, tâm trạng của phu nhân công tước rất tốt: “Lần này cậu vất vả rồi, tôi sẽ sai người đưa ít đồ đến cho cậu, đi nghỉ ngơi đi.”
Đến câu cuối cùng bà ta vẫn không quên ám chỉ: “Chờ cậu lên cấp thì vấn đề an toàn của Hill sẽ được giao cho cậu, như thế ta mới yên tâm được.”
Nhắc đến con trai của mình, trên mặt phu nhân công tước hiện lên nụ cười chân thật.
“Phu nhân yên tâm.”
Sau khi Olsen rời đi, thị nữ trung thành và tận tâm vẫn luôn hầu hạ bên cạnh phu nhân công tước đi từ trong bóng tối ra, trên mặt lộ vẻ lo lắng: “Phu nhân, hơi thở trên người quản gia có hơi khác lạ.”
“Yên tâm, có Hill ở đó, cậu ta sẽ mãi mãi cam tâm tình nguyện để ta sử dụng.”
“Phu nhân thật sự muốn để cậu ta ở bên cạnh cậu chủ sao?”
“Ta chỉ đồng ý nói vài câu với công tước mà thôi, còn công tước có đồng ý hay không thì không liên quan gì đến ta cả,” Phu nhân công tước vẫy cái quạt lông trong tay, giọng điệu đầy vẻ khinh miệt, “Chỉ là một tên quản gia nho nhỏ mà cũng dám mơ ước Hill của ta, nếu không phải cậu ta vẫn còn có tác dụng thì trong phủ đã không còn chỗ cho cậu ta.”
“Cậu chủ xứng đáng với những thứ tốt nhất.”
“Đương nhiên rồi, ai mà không thích Hill của chúng ta chứ, ngay cả vị hôn phu mà con ả kia ngàn chọn vạn chọn cho tên nghiệt chủng kia không phải cũng vừa nhìn thấy Hill là không chút vấn vương mà bỏ rơi nghiệt chủng kia sao.” Nghĩ đến chuyện này, phu nhân công tước lại thấy tràn đầy sảng khoái, “Lúc trước con ả kia tài giỏi như thế thì thế nào, chẳng phải con trai ả ta sinh ra hiện giờ vẫn phải mặc ta xoa nắn sao?”
“Hiện giờ danh hiệu phu nhân công tước là của ta, công tước cũng là của ta, con trai của ta cũng sẽ là người thừa kế duy nhất của phủ công tước, vị hôn phu mà ả ta cẩn thận lựa chọn cho con mình cũng sẽ thuộc về con của ta.”
“Phu nhân là đang tính…”
“Không,” Phu nhân công tước ngắt lời nữ hầu, “Chuyện này ta còn muốn suy xét thêm, người thừa kế của dòng họ Tyron, còn là thiếu tướng trẻ tuổi nhất đế quốc quả thật là một lựa chọn không tồi nhưng Hill của ta xứng đáng với người tốt hơn nữa.”
Nữ hầu im lặng không nói nữa, phu nhân công tước vẫn tiếp tục nói: “Còn năm tháng nữa sẽ đến bữa tiệc mỗi năm một lần của hoàng tộc, chuyện của Hill, đến lúc đó lại tính sau.”
“Phu nhân đang muốn…” Nữ hầu vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi, cô ta vẫn luôn biết phu nhân là một người rất có dã tâm nhưng không ngờ bà ta thế mà lại dám mơ ước vị trí kia.
Nếu vị trí kia dễ lấy như vậy thì nhiều năm như vậy cũng không đến nỗi là không có ai ngồi vào, ở Đế Tinh gì có thể thiếu nhưng chắc chắn sẽ không thiếu những nhà quyền quý, cũng không phải chưa từng có ai muốn vị trí đó nhưng những người có ý đó đều không có ngoại lệ, tất cả đều có kết thúc rất thảm.
“Tuy vị bệ hạ này tàn bạo nhưng nhiều năm như vậy bên cạnh vẫn không có ai,” Nữ hầu đó là người hoàn toàn có thể tin tưởng nên phu nhân công tước mới dám nói ra dự tính thật sự của mình, “Thử nhìn khắp đế quốc, có ai có thể so sánh với bệ hạ đây?”
Đáp án chắc chắn là không có ai. Chủ nhân chân chính của đế quốc và là người trẻ tuổi nhất đạt cấp chín, hai thân phận này bất kể là thân phận nào cũng có thể khiến người ta lùa như lùa vịt, càng không nói đến chuyện hai thân phận này lại ở trên cùng một người.
“Nhưng mà phu nhân à, chuyện này quá nguy hiểm, ngài công tước sẽ không đồng ý đâu.” Trước đống máu vẫn còn trên vết xe đổ kia, hiện tại đã không còn có ai dám có ý định đó.
“Yên tâm, ta sẽ không làm gì cả, chỉ là dẫn Hill đi dự tiệc thôi mà.” Phu nhân công tước cũng đâu ngốc, so với phú quý trong phút chốc thì bà ta lại càng trân trọng cái mạng của mình hơn, chỉ cần bệ hạ nhìn Hill một cái thì bà ta không tin bệ hạ sẽ không động lòng.
Bà ta dám nghĩ như vậy đương nhiên là vì đã có chút nắm chắc, từ con trai của bình dân đến những đứa con trai tôn quý của các công tước, bên cạnh Hill chưa bao giờ thiếu những kẻ ưu tú thích nó, có thể nói chỉ cần Hill muốn thì có thể dễ dàng câu được bất cứ ai.
“Hắt xì.”
Bé mèo lắc lắc đầu, bắn đầy nước lên tay Vân Lạc.
Vân Lạc không thèm để ý mà lấy chiếc khăn lông rất lớn treo trên giá xuống, trùm lên đầu của bé mèo, cậu lại thử lại nhiệt độ của nước: “Đâu lạnh đâu, sao lại hắt xì vậy?”
“Miao ngao ~”
Bé mèo làm nũng mà dụi vào l*иg ngực của Vân Lạc, cái đầu nhỏ cứ dụi rồi lại dụi, Vân Lạc không chịu nổi nên bế cả mèo lẫn khăn lên.
“Được rồi, đã tắm xong rồi, đi sấy lông cho bé nha.”
Càng nuôi, Vân Lạc lại càng yêu thương bé mèo hơn, bất kể là vẻ ngoài hay tính cách thì bé Bạch đều chọc trúng sở thích của cậu. Thích sạch sẽ, lúc tắm rửa sẽ ngoan ngoãn nằm yên ở trong nước để cậu tùy ý xoa nắn, lúc được xoa thoải mái lại còn phát ra tiếng khò khè thỏa mãn từ trong cổ họng, đôi mắt to tròn cũng thoải mái mà nheo lại, cứ cách vài phút lại mở ra nhìn, xác nhận xem cậu có còn ở đó hay không.
Ngoại trừ một chuyện là bé có hơi ngang ngược. Tựa như hiện tại, Vân Lạc cử động ngón tay, không có gì bất ngờ xảy ra ngoài việc trên ngón tay có thêm một chiếc nhẫn lông xù, không biết từ lúc nào mà cái đuôi nghịch ngợm đã chui ra từ cái chăn đang bọc kín mít kia, chuẩn xác mà câu lấy ngón tay của Vân Lạc rồi vòng một vòng.
Lớp lông trắng còn đang ướt nhẹp, dán từng lớp từng lớp lên trên người, cả người bé mèo gần như là nhỏ đi một vòng, Vân Lạc đặt bé mèo ở dưới máy sấy rồi điều chỉnh tốc độ gió, ấn công tắc.