“Miao ~ ưm ~”
Bé mèo đẩy tay Vân Lạc ra để rời đi nhưng lại bị Vân Lạc ngăn cản: “Bé Bạch ngoan nào, không sấy khô lông thì sẽ bị ốm đó.”
“Sắp xong rồi.” Vân Lạc gãi gãi cằm bé Bạch, bé Bạch được gãi sướиɠ đến nỗi nheo mắt lại.
Sau khi sấy khô lông thì lại là một bé lông xù xinh đẹp.
Vân Lạc nhìn chăm chú vào bé mèo đang ngồi ở bên cạnh gối, đột nhiên nói: “Có phải bé Bạch đã lớn hơn một chút rồi hay không?”
“Miao ngao ~” Bé Bạch nghiêng đầu.
“Không có gì.”
“Miao ngao?” Đột nhiên bé Bạch nằm xuống rồi lật người qua, để lộ cái bụng mềm mụp, đôi mắt lam bạc to tròn nhìn về phía Vân Lạc, mục đích rất rõ ràng.
Sự mê hoặc này quá lớn, Vân Lạc không thể chống lại nổi và cũng không muốn chống lại, đúng như mong muốn của bé mèo, cậu vươn tay tới cái bụng của bé. Cái đuôi màu trắng như có ý thức mà vươn lên rồi quấn lấy tay Vân Lạc, không thèm cử động nữa.
Trong sự chờ mong của mọi người, Linh Vân Trang đã quyết định ngày khai trương, sau khi suy xét từ nhiều mặt, cuối cùng ngày khai trương sẽ không giới hạn số lượng khách, chỉ cần đặt trước là sẽ nhận được số thứ tự, căn cứ theo số thứ tự mà xác định thời gian ăn.
Mấy hôm trước khai trương, trong trang viên rơi vào sự bận rộn, Vân Lạc phải kiểm tra nguyên liệu nấu ăn và quyết định thực đơn nên không có thời gian để xoa mèo.
Như vậy không được, Vân Lạc thầm nghĩ dù cậu có linh lực nhưng hầu hết thời gian nấu ăn đều cần sử dụng pháp thuật, nhưng cậu là người ghét sự trói buộc, ở thế giới cũ cậu vẫn còn mấy núi linh hỗ trợ nhưng hiện tại thì mọi chuyện cậu đều phải tự mình làm, trong khoảng thời gian ngắn thì còn đỡ nhưng kéo dài thì chắc chắn cậu sẽ không chịu nổi.
Hơn nữa muốn biến Linh Vân Trang trở thành Thực phủ số một tinh tế thì chỉ dựa vào sức của một mình cậu cũng không thể thực hiện được. Khó nhất là ở khâu xử lý nguyên liệu nấu ăn, khả năng nấu nướng thì có thể lựa chọn vài người có khả năng trời phú để bồi dưỡng như những núi linh trước đó.
“Quá thần kỳ,” Mặc kệ đã chứng kiến bao nhiêu lần thì Vân Dã vẫn thấy ngạc nhiên đối với chuyện này, “Nếu không tận mắt nhìn thấy thì quả thật không thể tin được là thịt của thú biến dị có thể trở thành món ăn ngon như vậy.”
Vân Lạc lật miếng thịt ở trong chảo, mặt vừa lật kia đã hóa thành màu vàng kim, dầu ở trong chảo chủ động lắc lư, cậu vừa chú ý tình hình trong chảo vừa nói: “Anh đã ở đây quay chụp mấy ngày rồi mà sao vẫn còn ngạc nhiên như vậy.”
Quả cầu kim loại có cánh bay xung quanh người Vân Lạc, tập trung quay lại mỗi động tác của Vân Lạc.
Trước đó không lâu Vân Lạc đã nói việc đồng ý livestream với Vân Dã, chỉ là thời gian livestream sẽ được đẩy đến khoảng thời gian sau khi khai trương Linh Vân Trang, gần đây cậu bận rộn đến nỗi chân không chạm đất, thật sự không có thời gian để livestream.
Chỉ cần Vân Lạc gật đầu đồng ý thì cậu muốn bắt đầu lúc nào Vân Dã cũng không có ý kiến, nghĩ đến việc gần đây Vân Lạc phải chuẩn bị để khai trương quán ăn nên Vân Dã quay chụp một ít video Vân Lạc nấu ăn để làm tư liệu sống.
Chỉ để mấy quả cầu kim loại bay theo nên Vân Lạc cũng không có ý kiến gì, ban đầu Vân Dã còn muốn tránh tị hiềm nên không vào sân Vân Lạc đang làm việc nhưng sau vài lần chỉnh sửa video đã được quay chụp, anh không nhịn được mà hỏi mình có thể xem toàn bộ quá trình nấu ăn hay không.
Từ sau lần đó mỗi lần thu thập tư liệu sống thì Vân Dã cũng sẽ tới xem.
“Khả năng nấu nướng của ông chủ nhỏ vừa tốt lại vừa đẹp mắt, mặc kệ là nhìn bao nhiêu lần thì vẫn cảm thấy khϊếp sợ, đặc biệt là…” Vân Dã đóng chức năng camera của quả cầu kim loại lại mới nói tiếp, “Đặc biệt là cách ông chủ nhỏ xử lý năng lượng cuồng bạo ở trong thịt thú biến dị.”
“Tôi cứ nghĩ rằng anh sẽ không hỏi.” Vân Lạc đã nhiều lần thấy Vân Dã muốn nói lại thôi, cậu vẫn luôn nghĩ là lúc nào người này sẽ quyết định hỏi.
“Tôi đã từng ăn thịt thú biến dị đã được xử lý, không chỉ một lần thôi đâu, nhưng không có loại nào giống với loại mà ông chủ nhỏ đã xử lý, dù biết thịt thú biến dị thuộc loài khác cũng sẽ có hương vị khác nhau.” Vân Dã ngửi mùi thịt thi thoảng lại tản ra trong không khí, dồn hết sức lực để trông mình không quá đói khát.
Mùi hương này quá hấp dẫn, khiến người ta không nhịn được mà chảy nước miếng.
“Tôi biết dòng họ Oren nắm giữ phương pháp loại trừ năng lượng cuồng bạo trong thịt thú biến dị, ban đầu tôi còn tưởng phương pháp ông chủ nhỏ sử dụng là đến từ dòng họ Oren.”
“Vậy hiện tại thì sao?”
“Hiện tại tôi biết tôi đoán sai rồi,” Vân Dã thản nhiên thừa nhận, nhưng anh muốn nói tới một chuyện khác, “Chỉ là ông chủ nhỏ có từng nghĩ rằng cậu mở quán ăn ở tinh cầu Saumur nhưng lại sử dụng một phương pháp loại trừ năng lượng cuồng bạo còn ưu việt hơn phương pháp của dòng họ Oren, như vậy thì bên kia có thể sẽ làm gì cậu hay không?”
“Thì sao chứ,” Vân Lạc không thèm quan tâm, “Tôi cũng không thể vì nguyên nhân này mà sống trong sự sợ hãi và rụt rè ở tinh cầu này mãi.”
Đừng nói là chỉ một cái phủ công tước, cho dù kẻ cậu phải đối đầu là hoàng đế của đế quốc thì cũng đừng hòng ngăn cản chuyện cậu muốn làm.
“Miao ngao!”
Lúc hai người đang nói chuyện thì đột nhiên một bóng dáng màu trắng nhảy vào từ ngoài cửa sổ, xung quanh nó còn có cả cơn tức giận, nó cứ thế mà lao thẳng vào người Vân Dã.
Đó là ý định gϊếŧ người không thèm che giấu.
Đồng tử của Vân Dã co rụt, vội vàng lùi về phía sau—
“Bé Bạch, dừng lại!”
Tuy rằng không hướng về phía mình nhưng sao Vân Lạc lại không cảm nhận được ý định gϊếŧ người rõ ràng như vậy chứ, cậu không biết đã xảy ra chuyện gì mà lại khiến bé Bạch tức giận như vậy nhưng điều quan trọng nhất ở hiện tại là không để bé Bạch thật sự khiến Vân Dã bị thương.