“Nếu bởi vì một ít thức ăn mà khiến ngài Vân Dã và Colin nảy sinh hiềm khích, ngược lại là lỗi của tôi, trước tiên cứ nếm thử đi xem đồ ăn tôi làm có dễ ăn hay không đã.”
Gạo linh đã gần như trong suốt, sau khi rưới nước dùng nồng đậm lên lại có một hương vị khác, nó lại còn phối hợp với từng miếng thịt đã được nấu đến mềm rục, hương vị rất tuyệt vời.”
Vân Dã vốn định khiến Colin vui vẻ nên dù Vân Lạc nấu thế nào anh cũng sẽ nhắm mắt mà khen, anh đã nghĩ sẵn sẽ khen thế nào ở trong đầu rồi, không ngờ sau khi ăn xong miếng thứ nhất liền không thể nói nên lời.
Sau khi nước dùng tươi ngon thấm vào trong cơm, mọi hương vị đều cùng nhau ùa tới, cắn một miếng thịt, nước dùng từ từ ứa ra.
“Thế nào?” Thấy Vân Dã đã nuốt xong miếng thứ nhất, Colin không chờ nổi mà hỏi.
“Là tôi đã quá vội vàng phán xét, kiến thức nông cạn,” Vân Dã thật lòng nói, “Cậu nói đúng, tay nghề của ông chủ Vân đúng là không còn gì để chê, hiện tại tôi đã biết lúc trước mình đã sai lầm đến nhường nào.”
“Hừ.” Colin rất hài lòng, cậu đắc ý đến nỗi dường như cái đuôi đã sắp nhếch lên, chuyện này liên quan đến ngài ấy, cậu sẽ không để người khác nói ngài ấy không tốt.
Sau khi ăn cơm xong, bụng của tất cả mọi người đều tròn xoe, nằm liệt trên ghế không muốn nhúc nhích.
“Ông chủ nhỏ có muốn livestream không?” Đột nhiên Vân Dã hỏi.
“Livestream sao?” Đây là lựa chọn mà Vân Lạc chưa từng thử suy xét qua, “Sao đột nhiên lại hỏi tôi vấn đề này?”
“Tay nghề của ông chủ nhỏ tốt như vậy, chẳng lẽ cậu tình nguyện bị nhốt ở tinh cầu Saumur cả đời sao? Tôi không cố ý xúc phạm ông chủ nhỏ, chỉ là vô tình nghe thấy một chút chuyện quá khứ của ông chủ nhỏ mà thôi.” Vân Dã cũng đột nhiên nhớ ra mà thôi, anh vẫn luôn cảm thấy cái tên Vân Lạc này rất quen thuộc nên đã nhờ bạn bè ở Đế Tinh điều tra, cuối cùng anh nhận ra hai người này là một.
Thấy biểu cảm của Vân Lạc vẫn không hề thay đổi, Vân Dã mới tiếp tục nói: “Đương nhiên đây không phải là nguyên nhân chủ yếu, chỉ là cảm thấy ông chủ nhỏ có thực lực như vậy, nếu bị mai một sẽ rất đáng tiếc.”
Lúc Vân Lạc nấu cơm Vân Dã cũng đã nhìn qua, lúc cậu nấu rất khác lúc những người khác nấu, mỗi động tác của Vân Lạc đều như mây bay nước chảy, nhìn thôi cũng thấy cảnh đẹp ý vui, hơn nữa Vân Lạc lại còn có một gương mặt khiến người ta khó quên nữa.
“Vậy livestream cái gì? Ca hát? Nhảy múa ư?” Nếu là livestream mấy cái này, Vân Lạc nghĩ nghĩ, vẫn là thôi đi, cậu không có hứng thú.
“Đương nhiên không phải, đã livestream thì đương nhiên phải livestream nấu cơm rồi, hoặc ăn cơm cũng được.” Vân Dã hồi tưởng lại hình ảnh Vân Lạc đang ăn cơm, anh cảm thấy dù cậu không nói gì cả cũng đủ khiến rất nhiều người chú ý.
Vân Dã càng nghĩ càng kích động, anh xung phong nhận việc: “Chỉ cần ông chủ nhỏ đồng ý thì những chuyện khác cứ giao cho tôi là được, đương nhiên là nếu ông chủ nhỏ chịu tin tưởng tôi.”
Vân Lạc: “Không phải anh chính là streamer sao? Vì sao lại muốn giúp tôi? Hình như từ khi anh đến trang viên anh cũng chưa từng livestream lần nào thì phải?”
“Đúng là không hề livestream.” Chuyện này Colin có thể khẳng định được, cậu đã âm thầm chú ý tới phòng livestream của Vân Dã, gần đây anh không hề online.
“Trước kia tôi xảy ra một vài chuyện nên cũng đã định không livestream nữa, lần này livestream nói là phúc lợi nhưng cũng coi như là một lần tạm biệt.” Vân Dã trả lời.
“Xin lỗi.” Vân Lạc vội tình bóc vết sẹo của người ta ra.
“Không cần phải xin lỗi đâu, chỉ trách tôi trước đây không biết nhìn người,” Hiện tại nghĩ lại những chuyện đó thì hình như cũng không còn tức giận như lúc trước, “Vốn dĩ tôi định sau khi livestream lần này xong thì sẽ trở vết để kết thúc những chuyện đó, sau đó sẽ hoàn toàn rời khỏi cái ngành này.”
Vân Lạc: “Vậy vì sao anh lại thay đổi ý định?”
Vân Dã cười: “Đương nhiên là vì cảm thấy vì những người đó mà rời khỏi ngành mình yêu thích là không đáng, bọn họ muốn tôi ảm đạm mà rời đi thì tôi lại càng muốn trở nên vẻ vang hơn, mãi mãi là một ngọn núi chặn ở trước mặt bọn họ, dù đi vòng qua cũng không tránh nổi.”
“Cậu yên tâm, tôi livestream sắp gần mười năm rồi, tuy không dám nói là hiểu 100% về cái ngành này nhưng 90% thì vẫn có, cậu cũng không cần lo phía bên kia sẽ gây chuyện, tôi có cách giải quyết.” Cùng lắm thì về nhà rồi nhận sai thôi mà.
Nếu người kia là ánh sáng của đom đóm thì Vân Lạc lại chính là một vầng trăng, mà đom đóm thì sao có thể đòi tỏa sáng hơn vầng trăng được!
Vân Lạc: “Anh để tôi suy nghĩ thêm đã.”
Cho đến lúc lên giường nằm, Vân Lạc vẫn còn đang suy nghĩ chuyện này, trước kia cậu không hề có ý định livestream nhưng giờ ngẫm nghĩ lại thì cũng cảm thấy khá ổn, cậu sẽ không ở tinh cầu này mãi mà sớm muộn gì cũng phải đối đầu với vai chính và dàn hậu cung của cậu ta, nếu cậu tích lũy được thêm ít vốn liếng thì vẫn tốt hơn.
Mà việc livestream cũng có thể khiến danh tiếng của Linh Vân Trang vươn xa hơn, nơi mà Linh Vân Trang hướng đến là toàn bộ tinh tế, nếu muốn tuân theo kế hoạch ban đầu của cậu thì hiện tại tốc độ nổi tiếng của nó vẫn còn hơi chậm.
【Livestream! Sao tôi lại không nghĩ tới nhỉ, ký chủ, livestream rất tốt đó.】 007 không nhịn được nói.
Vân Lạc: 【Hả? Cậu cũng muốn sao?】
007: 【Đương nhiên rồi ký chủ, cậu nghĩ xem còn cái gì có thể kiếm được giá trị yêu thích nhanh như livestream đây, dựa vào kinh nghiệm của tôi thì tuy rằng hiện tại mỗi lần giá trị yêu thích mà nhiệm vụ đề ra không nhiều lắm nhưng càng về sau, số giá trị yêu thích cần tới sẽ càng nhiều hơn, mà sau khi livestream đạt một mức độ nổi tiếng nhất định thì chẳng phải là rất dễ để hoàn thành nhiệm vụ sao.】
Quả thật là vậy, hiện tại mấy ngàn giá trị yêu thích thì cậu còn có thể thông qua đồ ăn ngon để có được nhưng nếu cần tới hàng triệu giá trị yêu thích thì chắc chắn cách này không thể thực hiện được.
Cùng lúc đó, Olsen hao hết trăm cay ngàn đắng mới có thể rời khỏi tinh cầu Saumur và trở về Đế Tinh đã gõ vang cánh cửa phòng của phu nhân công tước.
“Sao cậu lại thành ra thế này?” Phu nhân của công tước cau mày, “Cái tên nghiệt chủng kia đâu? Sao cậu không mang nó về đây?”
Nhắc tới người kia, trong mắt Olsen hiện lên một tia sợ hãi, nhưng rất nhanh sự sợ hãi đó đã bị cơn phẫn hận thay thế: “Bên cạnh người kia có một thú nhân cấp cao, những người tôi dẫn đi đều bị hạ gục.”
“Cậu nói cái gì! Đói chính là hai thú nhân cấp năm đó, sao ở tinh cầu Saumur lại có người đánh thắng được bọn họ?” Vẻ mặt của phu nhân của công tước đầy âm trầm, “Chẳng lẽ con ả kia còn để lại người nào sao? Ngươi tả người kia cho ta xem.”
“Người kia còn rất trẻ, hắn có mái tóc đen và đôi mắt màu lam bạc…” Olsen cẩn thận miêu tả lại, không hề bỏ qua bất cứ chi tiết nào.
“Tóc đen…” Vẻ mặt của phu nhân công tước trở nên nghiêm trọng, “Khả năng cao là người con ả kia để lại, ta đã nói là ả ta không thể không có chút sắp xếp nào mà.”
“Phu nhân, vậy hiện giờ chúng ta phải làm sao đây?” Giọng điệu của Olsen vẫn rất cung kính nhưng trong đôi mắt rũ xuống kia lại tràn đầy sự nham hiểm, hung ác và còn có…châm chọc.