Chiếu được một tháng, được khen ngợi không thôi, nổi tiếng ra cả nước ngoài. Mà tổ kịch cũng nhận được thư mời từ một giải thưởng quốc tế nổi tiếng, rất có khả năng đạt được phim ngoại ngữ hay nhất.
Đây là một chuyện tốt vinh vang chưa từng có trong nước, giữa lúc cư dân mạng đang bàn tán sôi nổi, một tin tức khác xuất hiện, rúng động tất cả quần chúng ăn dưa.
Lễ độc thân ngày 11 tháng 11, đầu tiên là Lâm ảnh đế đăng lên một tấm hình, trong hình là bóng lưng một nam một nữ dắt tay nhau mà đi, ánh chiều tà rọi xuống, có thể thấy rõ ràng chiếc nhẫn kim cương sáng lên trên ngón áp út. Phối hợp với dòng chữ ngắn gọn: "Chờ người được quang vinh, quay về gả cho ta được không?"
Trần Tố lập tức gửi bình luận, độc đoán vô cùng: "Quang vinh và người, xin hãy đợi ta." Sau câu là icon biểu cảm vui tươi và thẹn thùng.
Giải thưởng lớn quốc tế cuối năm đã định hành trình, Trần Tố cùng vai chính Lâm Kính Vũ, Phương Tử Mặc bay sang bờ bên kia tham dự buổi lễ long trọng. Lâm ảnh đế với Trần Tố xưa nay rất nổi tiếng. Nhưng trong ngày lễ độc thân, hành vi ân ái lại không có phê bình, Lâm ảnh đế ngày thường rất khiêm tốn, đây rõ ràng là rơi vào biển tình không cách nào kiềm chế. Mọi người cảm thấy, nam thần thỉnh thoảng bộc lộ bản chất chân thật một cách thực tế, cũng đẹp trai nổ tung. Các quần chúng tới tấp khen ngợi, Lâm Kính Vũ với Trần Tố kiếm đủ hảo cảm.
Bạch Cảnh Ly mặt không cảm xúc khen, gửi chúc phúc. Sau đó đóng tắt Weibo, lặng lẽ lấy ra dây thừng, còng tay, thuốc mê v.vv... đã chuẩn bị xong từ sớm.
Hệ thống đem hành động của Bạch Cảnh Ly báo cho Lâm Kính Vũ, Lâm Kính Vũ hài lòng cười: "Ta đã nói, y chắc chắn không ngồi yên đâu, hiện tại đã đến thời cơ. Ồ, còng tay, dây thừng, chắc là muốn trói Trần Tố lại chơi tiết tấu giam cầm play, cảm giác mlem thật, ta cũng muốn ngăn cản hành vi tàn nhẫn đó... có điều, vẫn hơi khó hiểu."
Hệ thống hỏi: "Sao vậy ký chủ Tát Mã?"
Lâm Kính Vũ nghĩ mãi không ra: "Theo ta biết, Tiết Mộc muốn khiến Lâm Kính Vũ thân bại danh liệt, vậy trói Trần Tố lại làm gì? Ta phải cẩn thận hơn."
Lễ trao giải sắp đến, trước khi lên đường một ngày, Bạch Cảnh Ly gọi điện thoại hẹn Lâm Kính Vũ ra ngoài.
Tiết Mộc là diễn viên đóng thế, không thể nào tham gia buổi lễ, y chỉ có thể làm phụ tá đi theo, nhưng phụ tá ban đầu của Lâm Kính Vũ đã trở lại hai ngày trước. Trần Tố vội vàng đề nghị để Tiết Mộc ở trong nước nghỉ ngơi, không nên đi xa bôn ba. Lâm Kính Vũ tuân thủ nghiêm ngặt thiết lập nhân vật thánh phụ, nên cũng đồng ý.
Đây là cơ hội cuối cùng để Bạch Cảnh Ly động thủ, cũng là thời cơ tốt nhất.
Hại người hẹn gặp trên cầu gần nhà Trần Tố, nơi này là ngoại ô, Trần Tố sống trong nhóm biệt thự ven sông.
Bạch Cảnh Ly một mình chờ ở nơi đó Lâm Kính Vũ đậu xe sát đường, tiến lên ôn tồn hỏi: "Tiểu Tiết, đã trễ thế này tìm ta có chuyện gì không? Nếu không sao phải ở nơi này nói chuyện?" Hắn vừa nói, vừa nhìn balo đeo trên lưng Bạch Cảnh Ly, bên trong đều là công cụ gây án.
Hai người rõ ràng có suy tư riêng của mình, nhưng trên mặt không có sơ hở nào.
Bạch Cảnh Ly ngập ngừng nói: "Lâm lão sư, ta có một chuyện muốn cầu ngươi."
"Chuyện gì? Ngươi cứ việc nói."
Bạch Cảnh Ly đè thanh âm cực thấp: "Ta muốn gặp Trần đạo diễn một lần, có được không?"
Lâm Kính Vũ tức cười nói: "Ngươi muốn gặp A Tố, hẳn nên hỏi cô ấy." Trong bất tri bất giác, hắn ở trước mặt Bạch Cảnh Ly gọi Trần Tố từ "Trần đạo diễn" thành "A Tố" từ lâu.
Bạch Cảnh Ly từ từ đi về phía Lâm Kính Vũ: "Nhưng Trần đạo diễn nói, cô ấy không muốn gặp ta, ta không thể làm gì khác hơn là đến tìm ngài."
Lâm Kính Vũ phàn nàn với hệ thống: "Nhảm xít, có em gái nào muốn gặp một kẻ loạn trí như vậy vào đêm khuya không?" Sau đó hỏi Bạch Cảnh Ly: "Ra là vậy... ngươi tìm Trần Tố, có chuyện gì không?"
Bạch Cảnh Ly khẩn cầu nói: "Ngày mai mọi người phải đến nước ngoài, mấy ngày nay ta cũng không gặp mọi người, ta muốn tìm Trần đạo diễn hỏi xem, có thể châm chước một xíu, để ta đi cùng mọi người?"
Lập tức lên đường, nếu là tình huống thông thường, yêu cầu này có thể miễn cưỡng thông qua. Nhưng nếu Lâm Kính Vũ cố ý từ chối, Bạch Cảnh Ly sẽ không có cơ hội làm chuyện xấu, giá trị hắc hóa cũng không có cách giảm bớt. Vì vậy hắn lưỡng lự gật đầu: "Ta dẫn ngươi đi gặp cô ấy, nhưng cô ấy đồng ý hay không, ta cũng không dám chắc."
Ánh mắt Bạch Cảnh Ly sáng lên: "Được! Cám ơn Lâm lão sư! Ta sẽ cố hết sức!"
"Đừng khách khí, lên xe đi." Lâm Kính Vũ vừa nói, vừa đi đến chỗ đậu xe. Hắn chờ xem đối phương sẽ trói cô em ra sao, mặc cho Bạch Cảnh Ly đang đi phía sau mình.
Hệ thống bỗng kinh hô: "Ký chủ Tát Mã cẩn thận!"
Lâm Kính Vũ không kịp phản ứng, sau ót đau lên, tức khắc rơi vào trong bóng tối.