Vai Phản Diện Muốn Làm Người Tốt

Chương 14.1: Vai phản diện tam quan bất chính

Kế hoạch bắt cóc của Bạch Cảnh Ly vốn chẳng liên quan gì đến Trần Tố. Chẳng qua là do người xuyên việt cho rằng hắn với Bạch Cảnh Ly là tình địch, Bạch Cảnh Ly làm hết tất thảy đều là vì cướp lại Trần Tố.

Còn sự thật chính là, Bạch Cảnh Ly là đồng tính luyến ái đường đường chính chính, cũng không có bất kỳ quy định nào hạn chế tính hướng của nhân vật phản diện. Cho dù Tiết Mộc trước kia có làm gì đó với Trần Tố, sau này Bạch Cảnh Ly thay thế nhân vật phản diện này, cũng phải lật đổ hoàn toàn.

Bạch Cảnh Ly vác Lâm Kính Vũ đã bị hôn mê bất tỉnh ném vào trong xe, nhanh chóng lái xe ra khỏi đám biệt thự xa hoa khiêm tốn kia.

Lễ công chiếu kết thúc không lâu, y ở ven đường thành phố thuê một căn nhà dân, là một sân nhỏ độc nhất. Điều này Lâm Kính Vũ cũng biết, nhưng Bạch Cảnh Ly vì để hắn lơ là, cố ý xách hành lý đến đây nghỉ ngơi vài ngày, thay đồ thể thao ra ngoài leo núi, buổi tối cũng ở lại đó. Y còn mời Lâm Kính Vũ qua ở cùng, nói là làm vậy có thể thư thái tâm hồn. Lâm Kính Vũ là người bận rộn, tất nhiên không thể nào đồng ý, nhưng cũng vì vậy mà không nghĩ đến căn nhà nhỏ này có thể có ích lợi gì.

Bây giờ hiểu rồi: Có thể làm nhà tù.

Lâm Kính Vũ bị một gậy Bạch Cảnh Ly đập đến choáng váng, sức lực không mạnh lắm, có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào. Bạch Cảnh Ly lại đút hắn thêm một ít thuốc mê, đem người trói lại ném xuống tầng ngầm. Làm xong mọi thứ, y dùng xe Lâm Kính Vũ ra khỏi ngoại ô đến một nơi khác.

Trời tờ mờ sáng, vì phải bay sớm, Phương Tử Mặc sợ là không dậy nổi, nên đêm nay cố ý kéo đám hồ bằng cẩu hữu* chơi suốt cả đêm, lúc này còn trong quán ôm mấy em gái ca hát. Bạn thuở nhỏ đánh Bạch Cảnh Ly cũng đi theo cậu ta, đang chơi vui thì người phục vụ chợt gõ cửa, nói có một tiên sinh họ Lâm tìm cậu ta.

(Hồ bằng cẩu hữu: bạn xấu, bạn không tốt)

Phương Tử Mặc hỏi: "Là Lâm tiên sinh nào?"

Người phục vụ ấp úng nói: "Người đó ngồi trên xe không xuống, chỉ bảo ngài một mình đến gặp hắn, nói là muốn hỏi một số chuyện riêng liên quan đến Tiết tiên sinh và Trần tiểu thư."

Phương Tử Mặc vừa mới hút cần, cả người lúc này như rơi vào trong sương mù, nhất thời không để ý lời người phục vụ nói, không kiên nhẫn hỏi: "Cái gì với cái gì cơ?"

Bạn thuở nhỏ đột nhiên ngồi dậy, khẽ giọng nói với cậu ta: "Phương thiếu, là Lâm tiên sinh, Tiết tiên sinh với Trần tiểu thư, không lẽ Lâm Kính Vũ phát hiện có cái gì đó không đúng nên mới tới hỏi ngươi chuyện xấu mà Tiết Mộc với Trần Tố đã làm?"

Phương Tử Mặc cũng từ từ ngồi dậy, xoa huyệt thái dương hỏi người phục vụ: "Lâm tiên sinh đi xe gì?"

Người phục vụ suy nghĩ một lúc, nói đại khái hình ảnh xe, cũng miễn cưỡng nhớ con số trên bảng số xe.

Phương Tử Mặc tức cười, vẫy tay để người phục vụ lui ra. Bạn thuở nhỏ vội vàng tiến lên hỏi: "Thế nào, thật sự là Lâm Kính Vũ?"

"Xem là lúc trước show ân ái quá nhiều, không tiện xé mặt. Loại chuyện như nuốt phải con ruồi này, nào dễ dàng nuốt trôi như vậy? Sắp phải ra nước ngoài rồi, khi đó Trần Tố cầm phần thưởng trở lại, hắn đúng là cưỡi hổ khó xuống." Phương Tử Mặc cười híp mắt đẩy cô em dính trên người ra, đứng lên: "Mấy người cũng đừng đi theo, ta đi một chút sẽ trở lại."

Chuyện liên quan đến Tiết Mộc và Trần Tố, bạn thuở nhỏ với Phương Tử Mặc hiểu một năm một mười, thậm chí còn thêm mắm thêm muối kỹ càng nói qua, cho nên hắn ta không đi theo, Phương Tử Mặc cũng có thể diễn đạt thật tốt nói cho Lâm Kính Vũ biết. Nên là hắn ta đưa Phương Tử Mặc đến thang máy, liền vui vẻ trở lại chỗ ngồi, nghĩ đến Lâm Kính Vũ sẽ chia tay Lâm Kính Vũ rất nhanh, Tiết Mộc lại lần nữa ngã vào vực sâu, hắn ta không kiềm nổi chọn một ca khúc, hát: "Chờ quá lâu cuối cùng cũng chờ tới ngày hôm nay___"

Nhưng Phương Tử Mặc đi chuyến này không trở lại.

Phương Tử Mặc đi tới lề đường, chiếc xe đó quả thực là của Lâm Kính Vũ. Đèn đường lúc này còn chưa tắt, ánh lên cả người cậu ta một thân rực rỡ. Cậu ta vẫy tay đi tới, thanh âm mở khóa xe vang lên rất nhanh. Cậu ta không khách khí chút nào kéo cửa xe ra ngồi vào vị trí phó lái: "Lâm ca, vậy hôm nay ngươi có đi đến sân bay không? Nếu ngươi không đi, ta cũng lười đi, loại đàn bà như Trần Tố ta vừa nhìn thấy là ghét..." Cậu ta vừa nói vừa đóng cửa xe lại, cửa xe ngay sau đó bị khóa kín. Cậu ta cảm thấy có gì đó không đúng, ngạc nhiên ngẩng đầu lên, phát hiện người ngồi ở ghế tài xế là Bạch Cảnh Ly.

"Cmn, tại sao lại là ngươi?" Phương Tử Mặc giật nảy người, theo bản năng nhìn xung quanh phát hiện không có một bóng người, trong lòng dâng lên không ổn: "Lâm ca đâu? Sao ngươi lại lái xe của hắn!"

Bạch Cảnh Ly lúc lái xe không thích đeo mắt kính, làm vậy sẽ ảnh hưởng đến tầm mắt. Lúc này, một đôi mắt hẹp dài không có gì ngăn che nhìn chằm chằm vào cậu ta, tựa như có thể phun ra hàn quang. Phương Tử Mặc theo bản năng mở cửa xe: "Mẹ kiếp, mở cửa để ta xuống!"

Bạch Cảnh Ly lấy ra bình phun ra xịt lên mặt cậu ta, hơi nước men theo mũi miệng hút vào trong cơ thể, cậu ta ho khù khụ, cả người tê dại, trợn mắt nhìn Bạch Cảnh Ly hai giây, sau đó ngã quỵ xuống ngủ mê.

Trong xe một mảnh yên tĩnh, Bạch Cảnh Ly lái xe rời đi. Y mở kiếng xe xuống, tiêu tán lượng hơi nước còn lưu lại trong không khí, gió lạnh thổi vào mặt, nhưng cả người y nhiệt huyết sôi trào, 30% giá trị hắc hóa còn sót lại đang ầm ĩ muốn y phát tiết du͙© vọиɠ phạm tội.

Ký ức làm nhân vật phản diện đời trước dâng lên. Nhưng Bạch Cảnh Ly lúc này chẳng sợ hãi, y là một nhân vật phản diện giả tưởng, thế giới này cũng là giả, chỉ cần dựa theo kế hoạch đi hết vở kịch này là được rồi, gì mà đạo đức hay tam quan, hết thảy chẳng cần để ý. Có thù báo thù, có oán báo oán.

Bạch Cảnh Ly lại lần nữa trở về căn nhà dân kia, trực tiếp lái xe vào sân. Y mang Phương Tử Mặc từ trên xe xuống, dùng còng tay còng cậu ta lên giường, cũng đút không ít thuốc mê cho cậu ta. Sau đó y đi xuống tầng hầm, Lâm Kính Vũ bị trói gô lại vẫn đang chìm trong giấc ngủ. Y nâng cầm Lâm Kính Vũ lên, cẩn thận nhìn ngắm đối phương đang đóng chặt hai mắt.

Đôi mắt hoa đào này cuối cùng cũng có ngày không cười.

Ánh mắt Bạch Cảnh Ly một đường lướt xuống, rơi vào bộ vị đó của hắn, miệng xuất hiện đường cong nhỏ.