Trong nháy mắt, trong đầu Bạch Cảnh Ly hiện lên một hình ảnh.
Y ở trong mưa cả đêm, cả người ướt đẫm, có một người đón gió lạnh phá vỡ bóng tối vô tận đi đến cạnh y, trên tay người này cầm đóa hoa hồng, mi mắt ngậm cười. Hắn nói với y: "Thân ái, ta trở về rồi, mọi chuyện chỉ là một trò đùa. Ta xin lỗi ngươi, kết hôn với ta có được không?"
--- Đây là giấc mơ duy nhất trong mấy ngày còn thừa lại cuối cùng của Bạch Cảnh Ly ở thế giới trước.
"Ta đồng ý! Ta tất nhiên đồng ý!" Trần Tố sắp khóc rồi, Lâm Kính Vũ đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của cô ta. Dưới ánh đèn treo bằng thủy tinh, viên kim cương lớn ánh ra ánh sáng rực rỡ chuyển động.
Bạch Cảnh Ly nhắm hai mắt, quay đầu nhìn về phía cửa sổ. Trong nền tối xe cộ đông đúc, ánh lên một gương mặt đáng sợ, thanh niên mang viền mắt đen chán nản. Ở bên kia bàn ăn là một đôi tình nhân ngọt ngào ôm nhau.
Lâm Kính Vũ nhìn hết thảy thần sắc biến hóa của y, cười nói: "Xin lỗi Tiểu Tiết, bởi vì ngươi là bạn tốt của ta, cho nên hôm nay ta mời ngươi đến chứng kiến, ngươi không trách ta đường đột chứ?"
Bạch Cảnh Ly nâng khóe miệng, cầm ly rượu trước mặt uống sạch một hơi, đem ly không quơ quơ trước mặt hai người: "Lâm lão sư sao lại nói vậy, có thể được ngài xem là bạn tốt ta rất vinh hạnh, nâng cốc chúc mừng."
Lâm Kính Vũ đã làm xong "Đại sự cả đời người". Đối với phản ứng của Bạch Cảnh Ly cảm thấy rất hài lòng. Ba người cứ như vậy ở trong phòng ăn riêng nói chuyện với nhau thật vui, nói từ chuyện thú vị khi quay, tới hành trình tuyên truyền, gần tới nửa đêm mới kết thúc bữa cơm này.
Lâm Kính Vũ lái xe đưa Trần Tố về nhà, còn thuận đường muốn chở Bạch Cảnh Ly đi một đoạn, nhưng Bạch Cảnh Ly chỉ nói đùa từ chối: "Lâm lão sư với đạo diễn Trần Tố ngọt ngào như vậy, ta cũng không muốn làm kỳ đà cản mũi, nếu bị đám săn ảnh chụp hình, ta không biết phải nói bừa thế nào."
Trần Tố chỉ mong y không có ở đây, mấy người khách sáo vài câu, liền mỗi người mỗi ngã.
Trời vào thu, bầu trời thành phố mưa nhỏ mát mẻ bay lất phất, rất nhanh ở trên cửa xe thành giọt lăn xuống. Lâm Kính Vũ bật quạt nước, lo lắng nói: "Trời mưa rồi, Tiểu Tiết lại không mang dù, không biết có bị lạnh hay không."
Trần Tố cười nói: "Cục cưng, ngươi đối xử với y tốt quá đi. Yên tâm, y lớn đầu như vậy rồi chẳng lẽ không biết đón xe sao?"
"Cũng đúng." Lâm Kính Vũ trầm ngâm gật đầu.
Nhưng hệ thống lại nói với hắn: "Ký chủ Tát Mã, Tiết Mộc không có gọi xe, y lúc này đang đi trong mưa... bước chậm trong mưa, y còn thật lãng mạn nha."
Lâm Kính Vũ giễu cợt: "Đoán chừng là muốn dùng cơn mưa này dập tắt một bụng tức giận đi, ngươi có thấy lúc ta cầu hôn Trần Tố, ánh mắt y lúc đó âm sầm lại? Cũng may ta là người xuyên việt, nếu ta là nguyên chủ Lâm Kính Vũ, phỏng chừng bị hù chết từ lâu."
Hệ thống hỏi: "Ký chủ Tát Mã, ngài chắc chắn biết hành động tiếp theo của Tiết Mộc sao?"
"Chắc chắn, thiết lập của y tam quan bất chính, Lâm Kính Vũ để cho y nhìn hết tất thảy, cướp đi Trần Tố người y thích nhất, đừng nói là nhân vật phản diện, một người đàn ông bình thường cũng không chịu nổi. Y chắc chắn sẽ làm ra hành động điên cuồng. 30% giá trị hắc hóa cuối cùng, phải dựa vào em gái Trần Tố rồi."
Hệ thống xúc động: "Y quả thật rất yêu Trần Tố."
Lâm Kính Vũ: "Đúng vậy, không tiếc làm phụ tá cho kẻ thù là Lâm Kính Vũ, cũng chỉ vì muốn nhìn thấy cô ta. Không nói tới chuyện làm phỏng tay Lâm Kính Vũ, còn chạy đến cửa cướp người... Ai da, mặc dù người bị cướp là Lâm Kính Vũ, nhưng đó cũng là vì y giúp Trần Tố thủ thân như ngọc. Không phải yêu thì là cái gì? Chậc Chậc, mối thù đoạt vợ này, sợ là dầm mưa cũng không xối được."
Bạch Cảnh Ly đúng thật là dầm mưa đi về, nhưng cũng không phải là cái "xối mối thù" mà Lâm Kính Vũ nói.
Mà vì là cơn mưa này giống như đêm mưa kia ở thế giới trước y bị bắn chết, ngay cả lực độ mưa rơi lên mặt cũng giống nhau như đúc, nhưng mà nội tâm lại khác một trời một vực.
Dịch vụ chăm sóc khách hàng chậm rãi nói: "Bạch Cảnh Ly, tối nay ngươi có hơi thất thố, lại còn vì hắn dầm mưa."
Âm thanh tí tách ngày càng lớn, mộ giọt mưa rơi xuống hàng mi Bạch Cảnh Ly, giữa hai hàng lông mà không có cảm xúc gì: "Không, ta chỉ là muốn nhớ lại cảm giác bình thường thôi."
Dịch vụ chăm sóc khách hàng không hiểu: "Bình thường? Là sao?"
Đêm cuối cùng ở thế giới trước, chỉ là một cơn mưa bình thường đến không thể bình thường hơn. Mỗi một ngày ở thế giới trước, đều là một ngày hết sức tầm thường. Thế giới trước, sẽ bị vùi lấp rất nhanh trong nhiều thế giới sắp tới.
Cho đến khi phai đi, biến mất.
Bạch Cảnh Ly không nói gì nữa, ngừng ở ven đường gọi một chiếc taxi. Cả người mang nước mưa ngồi lên, báo địa chỉ cho tài xế. Sau đó nói với dịch vụ chăm sóc khách hàng: "Ngươi muốn kết hợp với ta chơi một trò chơi chứ?"
Dịch vụ chăm sóc khách hàng cười khanh khách: "Thế giới này vốn là một trò chơi, còn chơi kiểu gì?"
Bạch Cảnh Ly nói: "Thế giới này đúng là một trò chơi, nhưng chỉ có mỗi người xuyên việt tự tiêu khiển, khó tránh khỏi quá yên bình. Ta đảm bảo, chỉ cần ngươi kết hợp với ta. Kết quả của thế giới này sẽ không thay đổi, nhưng quá trình sẽ đặc sắc hơn."
Dịch vụ chăm sóc khách hàng im lặng chốc lát: "Ngươi là nhân vật trong trò chơi này, lại đang cố gắng thuyết phục ta dịch vụ chăm sóc khách hàng, tại sao ta phải đáp ứng ngươi?"
"Là một nhân vật phản diện thức tỉnh, ta không cách nào tiếp nhận công lược của người xuyên việt một cách bình thường, giá trị hắc hóa bị giảm rất không khoa học, sợ là sẽ nhanh chóng quét ra bug. Đó là thứ mà ta với ngươi đều không mong muốn, nhưng nếu như dựa theo ý ta phối hợp với người xuyên việt, cốt truyện sẽ hoàn thiện hơn, còn để cho người xuyên việt thuận lợi qua cửa." Bạch Cảnh Ly lãnh đạm nói lý do: "Ta cho ngươi thời gian cân nhắc."
Dịch vụ chăm sóc khách hàng im lặng chốc lát mới mở miệng nói: "Là một nhân vật giả tưởng trong trò chơi, ngươi đối với ta không nên bá đạo như vậy, nhưng... ta lại bị lời ngươi nói có chút rung động, có thể nói trước cho ta một số suy nghĩ của ngươi không?"