Thập Niên 70: Tôi Làm Mê Tín

Chương 45

Chu Kiến Anh vui vẻ đón lấy, châm lên, để tro đã thiêu rụi vào trong chén đầy nước sạch, sau đó ngửa đầu uống một ngụm. Một tờ bùa lớn khác cô ta giống như Chu lão tam, trịnh trọng cất đi.

Thấy vậy Khương Du không nói gì, Chu Kiến Anh thích uống nước tro, đừng liên lụy đến cô, nghĩ đến đồ ăn có thể ăn tiếp theo có thể sẽ cất giấu tro, Khương Du đã thấy ác hàn. Vốn nhìn thấy cha con Chu gia bị Trang sư bá này lừa gạt xoay quanh rất thú vị, nào biết được lão đạo này còn làm ra thứ này.

Không, cô phải phá hủy tấm bùa này.

Khương Du cầm viên đá lên, nhẹ nhàng bắn xuống phía dưới, đánh trúng một cành cây hạch đào trong viện, chim đang nghỉ ngơi ở phía trên cả kinh vỗ cánh, bay đi.

Tất cả mọi người theo bản năng ngẩng đầu lên, nhìn lêи đỉиɦ đầu.

Đúng lúc này, Khương Du kéo một chiếc lá vàng héo, bỏ linh khí vào, sau đó đánh vào túi quần Chu Kiến Anh. Lá như dao, lướt qua kẽ quần Chu Kiến Anh, cắt qua túi quần Chu Kiến Anh, chém hai tờ giấy bùa thành hai nửa.

Chu Kiến Anh phục hồi tinh thần thì nhìn thấy hai phiến bùa màu vàng rơi trên mặt đất, cuốn cùng lá rụng theo gió nhẹ thổi, bay lên giữa không trung. Cô ta cả kinh bịt miệng, trợn to mắt, khủng hoảng nhìn tấm bùa bay trên bầu trời.

Cùng lúc đó, Trang sư bá cũng nhìn thấy, ông ta so với Chu Kiến Anh càng hoảng hốt hơn, nhìn xung quanh một vòng, sau khi không tìm được người, ông ta run rẩy vươn tay tiếp lấy tấm bùa bị chém thành hai nửa, giống như bị đao cắt qua rất chỉnh tề, không ngừng lắc đầu: "Lão Tam à, lão Tam, việc này ta không giúp được!”

Cả người Chu lão tam phát lạnh, túm lấy Trang sư bá: "Đây là xảy ra chuyện gì?”

Trang sư bá cầm bùa chú: "Ta..." Ông ta cũng không biết.

Nhưng ông ta rốt cuộc so với Chu lão tam hiểu được nhiều hơn chút, tuy rằng nói không nên lời đến tột cùng có chuyện gì, nhưng ông ta có thể cảm giác được khí tràng bốn phía tựa như đã thay đổi.

Viện này đúng là tốt, linh khí sung túc, Khương Du bật ra mấy phiến lá cây phân biệt đặt ở bốn góc trong viện, tạo thành một ác mộng trận đoản hiệu. Chịu ảnh hưởng của trận pháp, mấy người ở đây trong mấy ngày kế tiếp đều sẽ liên tục gặp ác mộng, xem như chút trừng phạt với bọn họ.

Rốt cuộc là thân thể phàm nhân, cho dù linh khí trong sân này so với nơi khác bên cạnh còn dư dả hơn rất nhiều, bày ra một trận pháp như vậy cũng tiêu hao đại bộ phận tinh lực của Khương Du.

Cô nằm sấp trên cây tĩnh khí dưỡng thần, không làm động tác dư thừa nữa.

Cũng không cần cô làm gì nữa, làm chuyện mê tín dị đoan không thành, ngược lại bị dọa đến mức không nhẹ, Chu lão tam đã vội vàng không ngừng túm lấy hai con rời đi.

Chờ trong sân khôi phục yên tĩnh, Khương Du mới chậm rãi bò xuống, đi đến ngoài cửa gõ cửa.

Người đến mở cửa vẫn là Khang Tử, nhìn thấy gương mặt mới như Khương Du, lông mày cậu ta dựng thẳng, trước một bước lạnh như băng chặn miệng Khương Du: "Không có ai!”

Khương Du chặn cửa cậu ta muốn đóng lại: "Tôi mua giấy vàng! Cậu không bán, tôi sẽ đến Ủy ban Cách mạng để báo cáo các người làm mê tín dị đoan phong kiến.”

"Cô ..." Khang Tử không ngờ Khương Du lại vô lại như thế, tức giận đến đỏ mặt.

Khương Du liếc cậu ta một cái: "Có bán hay không?”

"Cô cần bao nhiêu?” Khang Tử nghẹn một hơi hỏi.

Khương Du vươn ngón trỏ ra: "Một ngàn tấm!”

"Cô muốn nhiều như vậy để làm gì?” Khang Tử rất bất ngờ.

Khương Du thản nhiên nhìn hắn: "Cậu mặc kệ ta muốn nhiều như vậy làm gì? Lấy đồ đi!”

Khang Tử bốp một tiếng đóng cửa lại, sau khi đi vào liền không còn thanh âm.

Ngay khi Khương Du chờ đến không kiên nhẫn, cho rằng cậu ta muốn hủy thỏa thuận, cửa lại mở ra, Khang Tử đưa cho Khương Du một xấp giấy vàng đã gói lại: "Ba đồng!”

Đắt như thế sao không đi cướp đi! Khương Du nhận lấy tờ giấy, đưa cho cậu ta nửa miếng thịt khô đã chuẩn bị sẵn: "Không có tiền, chỉ có thứ này, có muốn hay không tùy cậu!”

Cô đã sớm biết, lão đạo bên trong tham tài tham ăn. Mùa này, thịt khô cũng không dễ tìm.

Quả nhiên, ngửi thấy mùi thịt khô phát ra, Khang Tử nhất thời luyến tiếc buông tay.

Khương Du mượn cơ hội này nhanh chóng chuồn mất.

Chờ một lần nữa trở lại đường phố huyện thành, đã là giữa trưa, trên bàn trống của nhà hàng quốc doanh ngồi đầy một nửa người, cho dù thời đại nào, ăn cơm luôn là thứ vĩnh hằng. Khương Du đưa tay sờ sờ túi tiền, bên trong có 33,55 tiền, còn có phiếu lương quốc gia năm cân, đủ để cô tới nhà hàng quốc doanh ăn uống một bữa còn dư thừa.

Chẳng qua, cuối cùng cô chỉ lấy ra 3,55 tệ, về phần 30 tệ và phiếu lương thực được cô thả lại, số tiền và phiếu lương này hẳn là của người tên Lương Nghị kia.