Thập Niên 70: Tôi Làm Mê Tín

Chương 44

Chu Kiến Anh nặng nề gật gật đầu, lục soát ra hơn hai đồng tiền lẻ trên người mình, cung kính đưa cho Khang Tử ở một bên: "Đây là tiền tiêu vặt cháu tích góp được mấy năm, Trang sư bá, ngài giúp cháu đổi mệnh đi, chờ sau này có tiền, cháu nhất định hiếu kính ngài!”

Chu lão tam không nhịn được quát lớn cô ta một tiếng: "Hồ nháo!”

Loại chuyện cải mệnh này ông ta cũng chỉ nghe nói qua, nghe nói phải nhờ đại sư cực kì lợi hại mới có thể làm được, hơn nữa trả giá tương đối lớn.

Chu Kiến Anh quỳ ở đó bất động, ánh mắt bướng bỉnh nhìn Trang sư bá.

Trang sư bá nhéo nhéo bộ râu không tồn tại trên cằm: "Nha đầu, cháu muốn đổi mạng thế nào?”

Chu Kiến Anh nói to: "Cháu muốn đổi với một người khác, cô ta tên là Khương Du, sinh ngày mùng 7 tháng Giêng năm 1959.”

“Hồ nháo, quả thực là hồ nháo!” Chu lão tam chỉ vào mũi Chu Kiến Anh, "Con nhóc hoang có mẹ không có cha nuôi có gì tốt? Con còn muốn đổi với nó?”

Chu Kiến Anh bĩu môi: "Nó học gì cũng nhanh hơn con, lúc đi học, cô ta tan học rõ ràng phải về nhà cắt cỏ lợn, giặt quần áo, nấu cơm, căn bản không có thời gian ôn tập đọc sách, nhưng bài tập của cô ta lúc nào cũng tốt hơn con, mỗi môn đều lấy vị trí đầu tiên, giáo viên và học sinh đều thích cô ta. Bộ dạng của cô ta cũng đẹp hơn con, các chàng trai đều lén nhìn cô ta..."

Chu Kiến Thiết không nhịn được ngắt lời cô ta: "Em gái, em có phải hồ đồ không? Em nói nha đầu Khương Du kia thành tích tốt anh tin, nói diện mạo, bộ dáng đen kịt của nó, sao có thể so sánh được với em?”

Chu Kiến Anh mím môi không lên tiếng, anh trai cô ta cả ngày chơi ở bên ngoài, chỉ sợ không để ý, lúc Khương Du mới tới nhà bọn họ, không đen như bây giờ, gầy như hiện taok, khi đó cô lớn lên trắng nõn, phấn hồng, hai con mắt đen nhánh giống như nho tròn, khiến người ta thích. Đứa trẻ mười một mười hai tuổi dần dần có ý thức giới tính, cũng biết xấu xí. Hai người lại vừa vặn ở cùng một lớp, so sánh không cần phải nói đã thấy quá rõ ràng.

Kể từ đó, hạt giống ghen tuông đã nằm trong trái tim của Chu Kiến Anh. Nhất là sau này, thành tích của cô ta không tốt, căn bản không nghe hiểu giáo viên nói gì, năm thứ hai đã bỏ học, Khương Du lại một đường hát vang, lấy thành tích đứng đầu lớp thi đậu vào trung học. Cha cô ta còn không để ý đến sự phản đối của cô ta, khăng khăng muốn cho Khương Du học trung học.

Hiện tại Khương Du càng trở thành giáo viên trong thôn, cho dù chỉ là giáo viên thay thế, ít nhất cũng ăn lương thực quốc gia, không cần mỗi ngày xuống đất, mỗi tháng còn có hai ba mươi cân lương thực cùng mười mấy đồng. Nghĩ đến những thứ này trong lòng Chu Kiến Anh ghen tị tựa như cỏ dại phát triển điên cuồng, đốt cháy không hết.

Chu lão tam thấy vẻ mặt con gái kiên quyết, đau đầu chống trán: "Con thật sự muốn đổi mạng với Khương Du?”

Chu Kiến Anh gật gật đầu: "Ba, chờ con đổi mạng với Khương Du, con có thể làm giáo viên, sau này tiền lương của con đều giao cho cha, nhà chúng ta có thu nhập, cha sẽ không vất vả như vậy.”

Thay đổi mệnh lấy có thể số mệnh của đối phương, công việc tốt cũng sẽ lấy đi? Chu lão tam không tin lắm, nhưng, cảnh tượng con gái miêu tả quá mê người, nếu đổi thành con gái đi làm giáo viên, sau này mọi người thấy ông ta đều sẽ nói, đó là cha của "cô giáo Chu", nghe có vẻ rất có mặt mũi. Đương nhiên quan trọng nhất là mỗi tháng mười mấy đồng tiền lương đều sẽ nộp vào trong tay ông ta, số tiền này, tích góp lại, một năm sẽ là một hai trăm tệ, hai năm sẽ có ba bốn trăm đồng. Cũng không phải số tiền nhỏ, đến lúc đó, tiền kết hôn của con trai sẽ có, nói không chừng còn có thể tích góp một khoản tiền dưỡng lão cho ông ta. Hơn nữa cho dù không thành công, cũng không có tổn thất quá lớn.

Trong lòng Chu lão tam một mảnh nóng rực, quay đầu nhìn Trang sư bá: "Sư bá, chuyện này có thể được không?”

Trang sư bá nhàn nhạt liếc ông ta một cái: "Mượn vận cải mệnh chính là nghịch thiên mà đi, có trái với thiên đạo..."

Ông ta lôi ra nói một đống lời, Chu Kiến Anh bị quấn quanh choáng váng, Chu lão tam lại hiểu, Trang sư bá đây là biến tướng muốn nói!

"Tết, cháu cho ngài thêm một chiếc đùi dê, hiếu kính lão nhân gia ngài, mong ngài giúp đỡ!”

Trang sư bá khó xử nói: "Được rồi, vậy ta sẽ giúp các người.”

Ông ta bảo Khang Tử vào phòng cầm hai tấm phù đi ra, niệm niệm có từ ngữ với hai tấm phù một phen, sau đó đưa cho Chu Kiến Anh: "Hai tấm phù này, tờ to này, đốt thành tro, hóa nước cho Khương Du uống. Tờ này, cháu tự uống, bây giờ có thể uống!”