Thập Niên 70: Tôi Làm Mê Tín

Chương 46

Kiếp trước, Khương Du sinh ra ở giữa và hạ lưu sông Trường Giang, mỗi mùa hè, thường xuyên xảy ra lũ lụt, khi đó các chú quân giải phóng luôn xông ra tiền tuyến cứu trợ cứu nạn, vì cứu vớt tính mạng và tài sản của dân chúng mà không để ý đến an nguy. Họ là những người đáng yêu nhất, những năm chiến tranh vội vã ở tuyến đầu, ngăn chặn kẻ thù bên ngoài cửa nhà nước, trong những năm hòa bình, họ cũng luôn luôn đi đầu trong cuộc chiến chống cứu trợ thiên tai, chống khủng bố tấn công. Cho nên số tiền này cô không thể lấy ra ăn uống, nếu không có gì khác nhau loại người như Chu lão tam chứ?

Khương Du lấy mấy đồng tiền của Chu lão tam đổi thành nửa cân phiếu lương, gọi một con cá, lại bỏ thịt khô ra để phòng bếp giúp cô làm một phần ớt xanh xào thịt khô, lại mua một chén cơm lớn thơm ngào ngạt.

Rốt cục ăn được cơm trắng chân chính, Khương Du cảm khái trong lòng, đây mới là cuộc sống của con người mà. Muốn ăn no, ăn ngon, còn muốn kiếm được tiền!

Nhưng kiếp trước Khương Du còn đang học đại học đã xuyên qua tu chân giới, sống hai đời, còn chưa từng vì ăn no mà phát sầu, tất nhiên cũng sẽ không có cách kiếm tiền gì. Huống chi ở thời đại đặc thù này, nuôi thêm mấy con gà còn sẽ bị phân loại là phái tư bản, làm ăn lớn khẳng định không được.

Khương Du nhéo bó giấy vàng được cuộn lại, cô vẫn là học Trang lão đầu đi, năm nay cũng chỉ có lừa gạt buôn bán không cần vốn là được. Huống chi, cô vẽ phù chứa linh khí, trường kỳ đeo trên người, đối với thân thể có ích vô hại, cũng là dựa vào bản lĩnh thật sự kiếm tiền, cũng không phải loại lừa đảo như Trang lão đầu.

Vừa nghĩ kế hoạch tương lai kiếm tiền thế nào, Khương Du rất nhanh ăn xong cơm, chuẩn bị theo con đường nhỏ, chạy về thôn Hà Hoa trước Chu lão tam.

Nhưng cô không biết chính là, ba cha con Chu lão tam bị cô dọa, hiện tại vẫn còn run sợ, cảm thấy chỗ nào cũng không an toàn, muốn sớm về nhà mình thì tốt hơn.

Cho nên vừa ra khỏi Tứ Hợp viện, Chu lão tam đã đuổi xe trâu chạy nhanh, so với lúc tới tiết kiệm khoảng một giờ, đã sớm trở về.

Sau khi về đến nhà, Chu Kiến Anh nói gì cũng không chịu trở về phòng cô ta, nếu như có thể, cô ta thậm chí ngay cả tòa nhà này cũng không muốn vào.

“Ba, con đến nhà cô út ở hai ngày!” Nhìn một vết máu khô cạn dưới cửa sổ, Chu Kiến Anh vò rối đầu tóc, đứng ở cửa lớn không muốn di chuyển một bước.

Trong lòng Chu lão tam cũng sợ hãi, ông ta quay đầu hỏi Chu Kiến Thiết: "Nếu không, chúng ta cũng đi nhà cô út ở một đêm!”

Chu Kiến Thiết trẻ tuổi khí thịnh, tính tình còn có hơi nóng nảy, anh ta sải bước đi tới vùng đất bùn vết máu loang lổ, dùng sức giẫm một cước: "Hai người đi đi, tối nay con ngủ trong phòng Kiến Anh, con lại muốn xem, mấy thứ này lợi hại cỡ nào!”

Con trai bảo bối nếu không sợ, ông ta làm cha nếu sợ hãi thì cũng quá mất mặt. Chu lão tam không kéo được mặt mũi, khoát tay áo với Chu Kiến Anh: "Con tự mình đến nhà cô út, trên đường cẩn thận chút!”

Em út Chu lão tam gả ở thôn Đại Hà cách vách, rất gần, đi đường cũng chỉ cần nửa giờ. Chu lão tam cũng không lo lắng, nên để cô ta tự mình đi.

Chu Kiến Anh đến nhà cô út, cũng không giúp đỡ công việc, mà trực tiếp nằm trên giường ngủ.

Ai ngờ, vừa nhắm mắt lại, Chu Kiến Anh đã trực tiếp mơ thấy hơn ba mươi năm sau.

Trong giấc mơ, cô ta khoác một áo khoác lông chồn tím xa hoa đứng trong khách sạn năm sao nổi tiếng nhất ở Vân Thành. Hôm nay là cha cô ta, sinh nhật lần thứ 79 của Chu lão tam, đã trở thành ông chủ nổi tiếng ở Vân Thành, Chu Kiến Thiết, người giá trị mười con số đã thuê cả khách sạn, chúc mừng sinh nhật Chu lão tam.

Người đến tuổi trung niên, hai anh em đều có sự nghiệp thành công, một người lăn lộn trên thương trường, một người ngồi ở trên quan trường vào vị trí chủ nhiệm phòng tuyển sinh của Cục Giáo dục Vân Thành. Nể mặt hai anh em bọn họ, tất nhiên có rất nhiều người đến chúc thọ Chu lão tam.

Chu lão tam mặc một bộ trang phục thời đường chữ phúc màu đỏ thẫm, nhìn khách như mây đến, trong lòng tràn ngập tự hào và thỏa mãn, đời này ông ta không sống uổng công.

Đến trưa, khách đến đông đủ.

Nhϊếp ảnh gia đến chụp ảnh gia đình cho mọi người, lúc này xuất hiện một bóng dáng không hợp với nơi này. Đó là một người phụ nữ trung niên cả người cồng kềnh, mặc quần áo quê mùa, đầu đè xuống cực thấp, thắt lưng tựa như thẳng tắp, tuy rằng cô đứng ở rìa đội ngũ, nhưng vẫn phá hủy loại không khí hòa bình vui vẻ này.