Trình Chu lười biếng đi vào phòng, Dạ U cũng đi theo vào.
Trình Chu quay đầu lại nhìn Dạ U, có chút khó hiểu hỏi: “Sao anh lại theo vào đây? Bên kia còn một phòng.”
Không lẽ Dạ U muốn cùng hắn ngủ chung, nghĩ như vậy, Trình Chu liền có chút thấp thỏm, nếu Dạ U thật sự muốn cùng hắn ngủ chung, vậy hắn có nên đồng ý không đây?
Dạ U khoanh tay nhìn Trình Chu, bá đạo nói: “Tôi muốn ngủ ở đây, căn phòng này thoạt nhìn tương đối rộng rãi.”
Trình Chu: “……”
Hoá ra là muốn đoạt phòng, hắn liền biết trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy, nhưng phòng ngủ chính và phòng cho khách không cũng không khác biệt lắm? Sao Dạ U lại đột nhiên dở chứng không biết, trước đó, anh ta ở trong sơn động cũng đâu có bắt bẻ!
Trình Chu thở dài, đứng lên nói: “Cũng được, anh ở phòng này đi, tôi ngủ phòng cho khách.”
Dạ U nhìn Trình Chu, có chút nghi hoặc hỏi: “Không phải anh nói không có nhà sao? Vậy căn nhà này là sao!”
Trình Chu có chút ngượng ngùng nói: “Đây là nhà thuê.”
Dạ U có chút khó hiểu nói: “Ồ, không ngờ chủ nhân của căn nhà này lại nỡ đem một căn nhà tốt như vậy cho anh thuê.”
Trình Chu cười nói: “Đương nhiên là nỡ rồi.” Căn nhà này là hắn phải bỏ tiền ra thuê đấy.
Mấy năm trước, nhà ở bên này rất được ưa chuộng, muốn mua nhà còn phải nhờ quan hệ, nhưng hiện tại tình hình bất động sản không ổn định, nhà ở bên này liền trở nên dư thừa.
Theo Trình Chu biết, nhà ở bên này có tỉ lệ vào ở không đến 10%, người tới đây mua nhà chủ yếu có ba loại.
Một là mua nhà đầu tư, hai năm trước, thị trường bất động sản tương đối nóng, tùy tiện mua nhà ở đâu cũng có thể tăng giá. Hai là mua nhà để ở vào mùa du lịch, ba là mua nhà để hủ tro cốt.
Gần đây thị trường bất động sản ế ẩm, ở đây cũng ít người, thay vì để trống, còn không bằng cho thuê kiếm chút tiền, lúc hắn nói muốn thuê nhà, chủ nhà liền rất vui vẻ.
Hiện tại bên này thuê nhà, đa số đều là thuê ngắn hạn, rất nhiều nhà ở một tháng chỉ có thể cho thuê mười ngày đã là rất tốt, hắn là thuê dài hạn, cũng xem như là khách hàng chất lượng.
Dạ U lạnh nhạt nói: “Anh đi được rồi đó! Tôi muốn ngủ.”
Trình Chu nhìn Dạ U, có cảm giác như bị dùng xong vứt đi, Trình Chu ở trong lòng thở dài, hướng phòng cho khách mà đi.
Sáng sớm, Trình Chu vẫn còn ở trên giường lười nhác, Dạ U đã xốc lên chăn của Trình Chu.
Trình Chu có chút bất đắc dĩ mà nhìn Dạ U, rầu rĩ nói: “Anh làm gì vậy? Tôi còn chưa có mặc quần đâu.”
Trình Chu gãi gãi tóc, anh chàng Dạ U này cũng thật là, mới sáng sớm đã chạy tới xốc chăn hắn.
“Sao anh không mặc quần?”
Trình Chu: “……”
Hắn đi ngủ, tại sao phải mặc quần?
“Mau mặc vào đi, mau lên!”
Trình Chu phiền não nói: “Anh gấp như vậy làm gì, ngủ nướng không tốt hơn sao!”
Dạ U có chút kích động nói: “Đã trễ thế này rồi, còn ngủ cái gì mà ngủ, dậy mau! Chúng ta ra ngoài chơi!”