Dạ U đối với thế giới xa lạ này rất tò mò, kích động cả đêm, sáng sớm ức chế không được tâm trạng kích động, liền đi kêu Trình Chu thức dậy.
Trình Chu mắt trợn trắng, hỏi: “Đi ra ngoài chơi? Đi ra ngoài chơi đâu cần dậy sớm như vậy, trung tâm thương mại còn chưa có mở cửa đâu.”
Dạ U có chút tò mò hỏi: “Trung tâm thương mại? Đó là cái gì?”
Trình Chu xoa xoa trán, nói: “Là nơi để mua sắm ăn uống.”
Dạ U chớp chớp mắt hỏi: “Vậy làm sao bây giờ?”
Trình Chu thở dài, nói: “Thôi, lúc này một ít cửa hàng bán đồ ăn sáng hẳn là đã mở, chúng ta đi ăn sáng trước đi.”
Trình Chu dẫn Dạ U đến bãi đỗ xe dưới tầng ngầm, mở cửa Minibus, kêu Dạ U ngồi vào.
Hôm qua Dạ U cùng Trình Chu đi dạo phố, cũng nhìn thấy không ít xe, đối với xe của thế giới này rất có hứng thú.
Dạ U khó hiểu nhìn Trình Chu, hỏi: “Không phải anh nói không có xe sao? Đây là cái gì? Chiếc xe này cũng là người khác cho anh mượn sao?”
Trình Chu lắc đầu, nói: “Cũng không phải, chỉ là chiếc xe này của tôi quá rẻ tiền, là hàng second-hand.”
Dạ U chớp chớp mắt, nói: “Second-hand?”
Trình Chu gật đầu: “Là người khác đã dùng qua, không cần nữa, tôi mua lại.”
Dạ U nghiêm túc nhìn Trình Chu một lát, mới nói: “Nếu là vậy, xem ra anh ở chỗ này sống cũng không tốt lắm!”
Trình Chu cười ngượng ngùng một tiếng, thầm nghĩ: Rốt cuộc Dạ U cũng phát hiện!
“Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, chớ khinh thiếu niên nghèo! Sau này tôi nhất định sẽ phát đạt.” Trình Chu thầm nghĩ: Hiện tại hắn đã bắt đầu tu luyện đấu khí, sau khi thực lực tăng lên, nói không chừng thọ mệnh cũng có thể đi theo tăng lên.
Dạ U gật đầu, nói: “Hy vọng là vậy.”
Trình Chu dẫn Dạ U đến một quán ăn sáng, Dạ U từ trong xe đi ra, đôi mắt đã bị một chiếc xe màu đỏ bên cạnh hấp dẫn.
Dạ U nhìn về phía Trình Chu, an ủi: “Anh cũng đừng quá nản lòng, anh xem chiếc xe này đi, còn tệ hơn của anh nữa, ngay cả cái nóc cũng không có, xe của anh tốt xấu gì cũng có cái nóc.”
Trình Chu: “……” Đó là xe mui trần! Không có 1 triệu Nhân Dân Tệ là không mua được đâu! Cái xe rách nát của mình sao có thể so với cái xe mui trần này được! Cũng may Dạ U nói chính là “Ngoại ngữ”, ngoài mình ra, những người khác đều nghe không hiểu Dạ U nói gì.
Dạ U nhìn Trình Chu, khó hiểu hỏi: “Anh sao vậy?”
Trình Chu lắc đầu, nói: “Không có gì, đi thôi, chúng ta vào ăn sáng đi.”
Trình Chu dẫn Dạ U vào một quán ăn sáng kiểu Quảng, quán ăn sáng bán bánh bao xá xíu, bánh cuốn, sủi cảo tôm da mỏng, xíu mại hấp khô, xương sườn hấp, sủi cảo tôm tươi rau củ, bánh bao nhân trứng sữa, sữa gừng, bánh củ cải, cháo thịt nạc ăn với trứng vịt Bắc Thảo, bánh bao Lưu Sa, cánh gà, Dạ U bị đồ ăn sáng đa dạng làm cho hoa mắt.
Mỗi món Trình Chu đều kêu một phần, Dạ U càng muốn nhiều hơn, Trình Chu hứa hẹn sẽ dẫn Dạ U đi quán khác ăn ngon hơn, mới có thể làm Dạ U đánh mất ý niệm.