Dạ U gật đầu, nói: “Đảo Cát Bạc cũng là một đảo nhỏ lệ thuộc đảo San Hô, đã sớm bị Bá Tước của đảo San Hô phân ra ngoài, hoàn cảnh so với đảo Bàn Thạch tốt hơn rất nhiều, các loại tài nguyên cũng rất phong phú.”
Trình Chu có chút lo lắng hỏi: “Nếu cấp dưới của Parsons ở đảo Cát Bạc biết anh gϊếŧ hắn, có khi nào?”
Dạ U lắc đầu, nói: “Không đâu, Parsons có hai em trai cùng cha khác mẹ, nếu hai người đó biết Parsons đã chết, nhất định sẽ tranh nhau cướp lấy tước vị của Parsons, đâu có rảnh mà để ý tới tôi.” Tình thân giữa các quý tộc rất mỏng manh, Dạ U thấy được rất nhiều.
“Vậy là tốt rồi.” Trình Chu âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó lại hỏi: “Parsons là kỵ sĩ Bạch Ngân đúng không?”
Dạ U gật đầu, nói: “Đúng vậy.”
Trình Chu thầm nghĩ: Lúc trước Dạ U cùng Parsons đánh nhau đến lưỡng bại câu thương (1), có thể thấy được thực lực của Dạ U không sai biệt lắm tương đương với kỵ sĩ Bạch Ngân.
Dạ U hỏi: “Anh cảm thấy điều kiện sống ở thôn Hắc Mạch thế nào?”
Trình Chu cau mày, thầm nghĩ: Khốn cùng, thất vọng, không hề có sức sống.
Dạ U cười nói: “Tuy rằng Hắc Mạch rất bần cùng, nhưng so sánh với những bình dân trong lãnh địa của các quý tộc khác, cuộc sống của bọn họ đã xem như rất tốt, hơn nữa thôn trưởng của thôn Hắc Mạch còn có được một con Tinh Linh Trùng.”
“Nếu đảo Bàn Thạch đổi một vị lĩnh chủ lợi hại hơn, cho dù thôn Hắc Mạch có cằn cỗi, lĩnh chủ cũng sẽ nghĩ cách ép ra mấy lượng dầu, tuyệt đối sẽ không mặc kệ thôn Hắc Mạch tự do phát triển. Đổi thành một ít lĩnh chủ bá đạo khác, thôn trưởng thôn Hắc Mạch có được Hắc Mạch Trùng, rất có khả năng sẽ bị cưỡng chế trưng dụng, chuyên môn vì lĩnh chủ gieo trồng lúa mạch đen.”
“Tuy rằng thôn trưởng thôn Hắc Mạch gieo trồng lúa mạch đen không phải là linh dược, nhưng lúc mạch đã bị Tinh Linh Trùng ảnh hưởng, cho dù là vị hay là dinh dưỡng cũng nhiều hơn những lúa mạch khác rất nhiều.”
“Nhưng bởi vì thôn Hắc Mạch bị một dãy núi ngăn cách với lâu đài của lĩnh chủ, cộng với lực khống chế của Michael đối với bình dân trên địa bàn không đủ, vì vậy, chỉ có thể mặc kệ thôn Hắc Mạch phát triển. "
Trình Chu gật đầu, giống như đang suy tư chuyện gì, sau đó mới nói: “Thì ra là vậy!”
Dạ U: “Anh đang suy nghĩ gì đó?”
Tôi đang suy nghĩ xem, có thể ở thôn Hắc Mạch xây dựng một trại nuôi heo được không.”
Dạ U híp mắt, khinh thường "hừ hừ" nói: “Trại nuôi heo? Anh đang nằm mơ sao?” Thôn dân thôn Hắc Mạch ghét nhất chính là lợn rừng thỉnh thoảng xuống núi phá huỷ hoa màu, sao có thể nguyện ý nuôi heo chứ.
Trình Chu nghiêm túc nói: “Tôi biết sẽ có khó khăn, nhưng khó khăn còn không phải là để khắc phục sao?”
Dạ U lắc đầu, không tán thành nói: “Người có thực lực mạnh nhất ở thôn Hắc Mạch hẳn là thôn trưởng, thôn Hắc Mạch không có kỵ sĩ nắm giữ đấu khí, lợn rừng xuống núi sẽ tạo thành đả kích mang tính huỷ diệt với người trong thôn.”
Trình Chu gật đầu, nói: “Chuyện này tôi biết, nếu tôi và anh dọn sạch khu rừng một chút, kế tiếp lại đào một cái chiến hào ngăn cách thôn Hắc Mạch với Giác Trư lĩnh, sau đó lại phát dùi cui điện cho thôn dân thì sao.”
Dạ U bị khơi dậy hứng thú, hỏi: “Dùi cui điện chính là loại vũ khí kỳ quái kia của anh sao?”
Trình Chu gật đầu, nói: “Đúng vậy, chính là nó.”
“Nếu là như vậy, đại khái cũng có thể, có dùi cui điện, thôn dân cũng có thể có được năng lực tự bảo vệ bản thân, dù sao cho dù không nuôi heo, lợn rừng cũng có khả năng xuống núi. Nhưng nếu thôn dân đều có thần khí, anh có thể khống chế được không?”
Trình Chu nghĩ nghĩ, rồi nói: “Chắc là khống chế được.” Dùi cui điện là phải nạp điện mới dùng được, không có điện bổ sung, dùi cui điện liền vô dụng.
Dạ U "hừ" lạnh một tiếng, rồi nói: “Anh thật tự tin, anh cho rằng anh là ai, kỵ sĩ Hoàng Kim sao?”
Trình Chu tràn ngập tự tin nói: “Sau này tôi nhất định sẽ trở thành kỵ sĩ Hoàng Kim.”
Dạ U lại "hừ" lạnh nói: “Anh nghĩ cũng thật đẹp!”
Trình Chu cười cười, không hề cảm thấy bị Dạ U đả kích, “Con người luôn là phải có mộng tưởng! Tôi đi ngủ trước đây.”
_______________________
(1) Lưỡng bại câu thương: nghĩa là hai bên đối địch cuối cùng đều thất bại, đều không thu được lợi ích gì.