Không để bất kỳ ai kịp nói xen vào. Trang Phù Dung dưới ánh hỏa quang bập bùng của hai hàng đuốc sáng bỗng nhìn chú mục khắp người Công Tôn Phụng nửa soi mói nửa hả hê đắc ý:
- Vì thư thư cũng là nữ nhân nên không cần am tường y thuật vẫn dễ dàng nhận ra Công Tôn hảo muội muội nhất định đã là thân mẫu của một ấu hài nhi hãy còn chưa đến tuổi tôi. Đó là một diễm phúc và có phải cũng là nguyên do khiến muội muội của ta hơn một năm qua buộc phải cáo thoái quy ẩn? Vậy tướng công của muội muội là ai? Muội muội thật tệ, đến cả việc đó cũng giấu, há không biết hoa chỉ một lần nở và đời một nữ nhân cũng chỉ một lần kết tóc se tơ, sao lúc hỷ sự muội không đưa thϊếp hồng để ta và toàn thể võ lâm có dịp cung hỷ?
Công Tôn Phụng vẫn đủ bình thản và tự nhích lại gần Mộ Dung Bạch:
- Vì cũng do những chuyện chẳng đặng đừng, có thể nói Công Tôn Phụng này và Mộ Dung Bạch phu quân ắt đã mất mạng nếu không ngộ biến tùng quyền, lúc thập tử nhất sinh nguyện kết thành phu phụ, giúp cùng nhau chi trì sinh mạng, để nhân họa đắc phúc, ngay sau đó, nhờ bí thuật tổ truyền Công Tôn gia, qua y tài của Công Tôn Phụng này, chỉ một năm đã giúp phu quân đạt bản lãnh thượng thừa, là điều có lẽ không ít nhân vật ở đây cũng một lần mục kích. Phần muội, cũng nhờ đó, bản lãnh đã cao minh hơn xưa, lại thêm đắc thủ di học lẫn di vật của Ngư Trường Tam Mục Bích Linh Vũ Sát kiếm, đủ để tự phụ từng nhân vật trong chư vị đây nếu một đấu một, vị tất có ai vượt quá tam chiêu của Công Tôn Phụng này.
Đoạn cùng y cách Trang Phù Dung vừa hành động. Công Tôn Phụng lại tiếp tục hướng về Công Tôn Nữ để vừa nói vừa cố ý phô trương.
- Nhân đây cũng xin dẫn kiến cùng chư vị. Công Tôn gia sau một lần thảm biến khiến gia thân ly tán. Đã nhờ hoàng thiên hữu nhãn. Cho Công Tôn Phụng này gần đây cùng bào muội Công Tôn Nữ tương phùng và cũng như Công Tôn Phụng. Gia muội lại may, họa trung hữu phúc khiến bản lãnh lúc này cao minh hơn Công Tôn Phụng những bội phần. Đến cả Thiếu cung chủ Vạn Quỷ Cung sau lần vừa rồi giao chiêu vẫn không thể gây bất kỳ tổn hại nào dù nhỏ cho gia muội. Thế nên, ắt là do phúc phận của Mộ Dung Bạch phu quân, phần là vì giữa phu quân cùng gia muội cũng một lần chung chia hoạn nạn. Suýt chết cùng nhau. Khiến Công Tôn Phụng càng thêm mến phục, đã quyết định cùng gia muội chung hưởng hạnh phúc. Tuân phục và tôn kính chung một đấng phu quân, mà bản lãnh có thừa để một mình đả bại cả hai tỷ muội Công Tôn gia nếu cùng liên tay. Lời tuyên cáo này xin được thay cho thϊếp hồng. Nếu chư vị ngay lúc này có lời nào cung hỉ, phu phụ Công Tôn Phụng ba người xin thành tâm bái nhận. Còn như cảm thấy chưa tiện, xin thất lễ, vì “ Xuân tiên nhất khắc tợ thiên kim”. Bạch lão ca ca đêm nay sẽ đảm nhận trọng trách nguyệt lão, phải cùng bọn Công Tôn Phụng này đến một nơi chỉ có đất và trời tương hội, để phu quân cùng gia muội tế cáo Thiên Địa và bái đường. Đành khước từ mỹ ý cùng chư vị đến Ô Kiếm Bảo. Hầu hội hữu kỳ, xin bái biệt
- Chờ đã! Thật không biết xấu mặt. Vì lẽ nào Công Tôn Phụng tiền bối không chịu nhớ lại thân phận luôn đáng hàng tưởng bối của Lâm Hải Yến tiểu điệt, cũng là trưởng bối của gã Mộ Dung Bạch vô ơn bạc nghĩa kia?
Từ mãi phía đằng sau. Lâm Hải Yến, đại tiểu thư Lâm gia trang bỗng cùng bào đệ là Lâm Thừa Dũng cùng nắm tay nhau lướt đến. Dừng chân cạnh mẫu thân là Trang Phù Dung. Cùng nhìn và chờ nghe Công Tôn Phụng bằng cách nào đáp lại lời kɧıêυ ҡɧí©ɧ miệt thị vừa rồi cũng là do chính Lâm Hải Yến thốt ra. Và so về niên kỷ, quả nhiên Mộ Dung Bạch chỉ nhỉnh hơn Lâm Hải Yến một ít. Nhưng nếu Công Tôn Phụng gọi thân mẫu của Lâm Hải Yến là thư thư thì chính là trưởng bối của Lâm Hải Yến. Một nguyên do chính đáng khiến Lâm Hải Yến đủ tư cách nêu ra câu hỏi như vừa rồi.
Thế nhưng, nhân vật lên tiếng để hóa giải những tương quan phiền phức này lại chính là Bạch Vân Thiên. Lão gắng gượng nở nụ cười như tỏ ra vẫn bình thản.
- Mộ Dung Bạch là tiểu lão đệ của lão phu và xét theo bối phận. Liệu tiểu liễu đầu Lâm Hải Yến ngươi có phải cần nên gọi Mộ Dung Bạch là lão tiền bối? Nhưng vẫn chưa hết, vì giả như sẽ có lúc minh chứng Mộ Dung Bạch chính là cốt nhục của Mộ Dung Khuê, một nhân vật kể cả mẫu thân ngươi cũng phải tôn kính, chí ít vẫn gọi là lão tiền bối, có phải Mộ Dung Bạch kể như ngang hàn với mẫu thân ngươi? Vậy nên chăng đừng ở đây vô duyên vô cớ đề cập đến bối phận. Còn xét về niên kỷ, Công Tôn Phụng bất quá chưa tới ba mươi.
Công Tôn Phụng gật đầu:
- Hai mươi lăm.
Bạch Vân Thiên nói tiếp:
- Thì so với Mộ Dung Bạch:
Mộ Dung Bạch đáp:
- Đệ đã ngoài mười tám.
Bạch Vân Thiên gật gù:
- Nào có gì đáng để bảo là không thể nên phu nên phụ? Riêng chuyện tỷ muội Công Tôn nếu cam tâm tình nguyện cùng chung một đấng phu quân thì đây là đại hỷ sự. Không những hiếm có mà còn đáng được quần hùng ngưỡng mộ nên khích lệ tán dương. Lão phu nói đúng chăng? Nếu đúng, sẽ hẹn dịp khác lãnh nhận thịnh tình của Ô Kiếm Bảo. Còn bây giờ.
- Xin đừng vội. Vì Trình Lập Đỉnh này có hai điều nghi vấn, mong được Bạch lão hội chủ hạ cố chỉ giáo.
Trình Lập Đỉnh bước đến, lộ rõ dung diện lạnh lùng, dù không thể cho cứ thế là độc ác thì vẫn mang vẻ vô biểu cảm rất khó hiểu. Có lẽ vì luyện công phu Âm Hàn nên ra như thế chăng?
Bạch Vân Thiên nhăn mặt:
- Không thể để khi khác được sao? Vì..
Trình Lập Đỉnh chẳng biết thương xót ai.
- Không thể được. Vì đây là chuyện liên quan đến Bách Gia Hội và Trình mỗ dù gì vẫn là một phần tử nên không thể không hỏi thay cho bao nhân vật ở đây cùng chung vấn nạn mong được hội chủ giải thích.
Bạch Vân Thiên miễn cưỡng gật đầu:
- Vậy Trình lão đệ muốn hỏi gì?
Trình Lập Đỉnh vì lạnh lùng nên chậm rãi cất tiếng nêu câu hỏi:
- Hành tung của Hội chủ suốt một ngày vừa qua đã khiến nhiều huynh đệ hoang mang. Dám hỏi, sao hội chủ lẳng lặng thoát ly, chẳng còn ai hay? Và có biết chỉ vì thế, khi hai trong Ngũ Hùng vì tuân theo phân phó của Hội chủ nên tử nạn, lúc đó, cũng như Đông Môn huynh, mọi người dù muốn vẫn không biết tìm Hội chủ ở đâu để bẩm báo và chờ được thỉnh thị cách ứng phó hợp thời.
Bạch Vân Thiên cũng ôn tồn giải thích:
- Bách Gia Hội được quần hùng các võ phái đồng tình kiến lập phải chăng vì hai tôn chí? Thứ nhất, là mong phát hiện Bách Gia Động Thiên Không, hai là để bàn mưu định kế, chờ cơ hội đối phó mối hiểm họa Vạn Quỷ Cung thế nào cũng đến? Vậy có chăng những gì tương tự như một định lệ buộc lão phu vì là hội chủ nên mỗi khi hành động đều phải minh bạch cho mọi người cùng biết? Trình lão đệ nếu kiến giải được điều này tức là tự giải đáp cho nghi vấn của chính bản thân Trình lão đệ. Đã rõ chứ?
Trình Lập Đỉnh vẫn lạnh mặt như băng:
- Dù biết là thế nhưng lần hành sự này chính bổn Hội đã định đoạt sẽ một lần hội diện cùng tiểu tử Mộ Dung Bạch, chủ ý là minh bạch lai lịch cùng thân thế của tiểu tử, sau sẽ định tiếp phương kế đối phó Vạn Quỷ Cung. Nhưng chỉ thoáng chốc, tự Hội chủ đã lẳng lặng cùng tiểu tử thoát đi. Phải chăng đây là hành sự cũng vì bổn Hội hay chỉ vì tư lợi riêng bản thân Hội chủ?
Bạch Vân Thiên mỉm cười:
- Ai đã mục kích lão phu tự bỏ đi cùng tiểu lão đệ Mộ Dung Bạch? Hãy hỏi Đông Môn Trạch, mọi sự đã sắp đặt thế nào khi cỗ xe đưa Mộ Dung Bạch đi là do chính Đông Môn Trạch thu xếp?
Trình Lập Đỉnh nói:
- Tuy do Đông Môn huynh thu xếp nhưng ngay sau đó lại phát hiện xa phu không chỉ bị điểm huyệt chế ngự mà còn bị cao nhân chiếm đoạt luôn cỗ xe. Điều đó khó xảy ra nếu bảo là do ngoại nhân thực hiện. Hội chủ giải thích thế nào đây?
Bạch Vân Thiên cau mày:
- Lão phu ngay sau đó vì đã bỏ đi nên quả thật không hay biết chuyện này. Vậy Đông Môn Trạch có tự thân hoặc sai người dò xét truy tìm tung tích cỗ xe?
Trình Lập Đỉnh hỏi ngược lại:
- Hội chủ bảo không hay biết nhưng cuối cùng lại xuất hiện cạnh tiểu tử. Không phải cỗ xe là do Hội chủ đích thân chiếm đoạt? Vì có người phát hiện cùng một cỗ xe đó đã bị vứt bỏ cách đây không xa. Nhưng lạ thay cùng với cỗ xe còn có một dấu hiệu, nói rõ ra thì là một ám ký chỉ có thể do nhân vật Cái Bang lưu lại.
Bạch Vân Thiên cau mày toan đáp, chợt nghe Mộ Dung Bạch lên tiếng:
- Về điều này..
Nhưng lời của Mộ Dung Bạch lập tức bị Trình Lập Đỉnh lạnh lùng và trịnh thượng cắt ngang:
- Chưa đến lượt ngươi đâu. Vì đối với ngươi, ta vẫn còn một nghi vấn dành cho Hội chủ. Vội gì ngươi xen vào.
Công Tôn Phụng động nộ:
- Trình nhân huynh nói năng nên biết giữ lễ. Hay muốn Công Tôn Phụng này chỉ giáo, giúp Trình nhân huynh biết thế nào là lễ độ, nhất là đối với phu quân của Công Tôn Phụng này?
Trình Lập Đỉnh cười lạnh:
- Mỗ vừa nghe Hoa Đà Đại Y Nữ có lời tự phụ khoác lác chẳng thuận tại. Nếu được đích thân Công Tôn Phụng chỉ giáo thì còn gì hay bằng? Mời!
Dường như đã có sự chủ tâm của những nhân vật cùng xuất hiện. Thế nên. Trình Lập Đỉnh vừa thốt dứt lời, tất cả lập tức tản khai, chỉ lưu lại giữa một mình Trình Lập Đỉnh và nhóm Mộ Dung Bạch bốn ngời.
Công Tôn Phụng nhìn Mộ Dung Bạch dò hỏi. Mộ Dung Bạch vừa gật đầu vừa cười lạt:
- Theo huynh, vì thời gian đã muộn. Muội chỉ nên một chiêu là đủ. Bởi xem ra vẫn còn nhiều nhân vật chưa thật sự tin những gì nàng vừa nói.
Công Tôn Phụng lo lắng:
- Việc này...
Mộ Dung Bạch hiểu ý ngay, nói ngay:
- Nàng chớ ngại nếu chỉ một chiêu, vì phải dùng toàn lực thế nên sẽ gây tổn hại cho Trình nhân huynh dù gì cũng là bằng hữu từng giao hảo ư? Vậy thì sao không giao ước chỉ tỷ chiêu bất cần tỷ lực? Có như thế, thắng bại chỉ trong một chiêu là phân định, vô ngại sẽ làm mất hòa khí.
Công Tôn Phụng vỡ lẽ, lập tức mỉm cười và nhìn Trình Lập Đỉnh:
- Phu quân của ta vì muốn giữ hòa khí nên có đề xuất như vừa nghe. Trình các hạ nghĩ sao?
Trình Lập Đỉnh tái mặt:
- Công Tôn Phụng ngươi chỉ xa cách một thời gian đã biến tánh đến ngông cuồng như thế sao? Được ta cũng quyết trong một chiêu vạch rõ chân tướng, để mai hậu ngươi hết tự phụ. Xuất chiêu đi.
Công Tôn Phụng chầm chậm tiến đến:
- Vì không cần dụng lực. Công Tôn Phụng này xin xuất chiêu đủ chậm, thật mong họ Trình ngươi thừa bãn lãnh hóa giải hầu giúp ta có cơ hội quang khai nhãn giới. Xem đây.
Công Tôn Phụng nâng cao hữu thủ với những ngón tay lúc co lúc duỗi. Động tác mềm mại như thể đang múa. Thoạt nhìn bình thường nhưng kỳ thực đã ngấm ngầm uy hϊếp hầu như tất cả mọi huyệt đạo ở phần thân trước và trên thượng bàn của Trình Lập Đỉnh.
Trình Lập Đỉnh biến sắc:
- Lan Hoa Tuyệt Mệnh Thức? Sao bảo vì chẳng có truyền nhân nên Lan Hoa Tiên Tử chỉ di lưu Lan Hoa Phất Huyết Thủ, còn Lan Hoa Tuyệt Mệnh Thức kể như thất truyền?
Công Tôn Nữ ở bên ngoài cố ý lên tiếng nói xen vào:
- Gia tỷ có một phu quân vỗn dĩ thông minh đỉnh ngộ tài ba xuất chúng để làm gì, nếu như không phải để nhờ phu quân qua những công phu dù tầm thường đến khi lĩnh hội và chỉ điểm cho gia tỷ thì cũng công phu đó nhưng lại đạt cảnh giới cao minh hơn? Các hạ nên tự lo hóa giải đi thì hơn. Kẻo sẽ chuốc bại đúng là chỉ sau một chiêu.
Trình Lập Đỉnh đang lùi. Nhưng dù thế nào vẫn bị nhưng ngón tay của Công Tôn Phụng uy hϊếp, đến nỗi chẳng biết làm cách nào để có thể hạ đài và đừng chuốc nhục.
Mộ Dung Bạch chợt kêu:
- Đủ rồi, nương tử. Và sẽ công bằng hơn nếu lẽ ra cứ để họ Trình phát chiêu trước còn nàng là người hóa giải.
Trình Lập Đỉnh lập tức kêu:
- Tiểu tử ngươi nói chí phải. Và nếu phu nhân của ngươi thực hiện được, họ Trình ta có bại cũng cam phục
Công Tôn Phụng lùi về, lo lắng nhìn Mộ Dung Bạch:
- Liệu có được chăng. Đại ca?
Mộ Dung Bạch mỉm cười:
- Điều đó muội nên hỏi họ Trình. Bởi Lan Hoa Tuyệt Mệnh Thức tuy những bảy chiêu nhưng muội chỉ mới biết hai. Vì thế, dù người lĩnh giáo hóa giải là muội nhưng ta sẽ ở ngoài chỉ điểm, âu cũng là dịp ta chỉ điểm tiếp cho muội năm chiêu còn lại.
Trình Lập Đỉnh cười ngạo nghễ:
- Lúc lâm trận mới được chỉ điểm ư? Vậy phu nhân của ngươi thảm bại là chắc chắn rồi. Ha ha..
Công Tôn Phụng ngày càng tin tưởng ở trượng phu, vội hỏi họ Trình:
- Trình các hạ ngươi chấp thuận? Tốt lắm, xuất thủ đi.
Trình Lập Đỉnh lạnh lùng bước đến, hai tay cùng nâng lên với tư thế chuẩn bị phát chiêu:
- Âm Hàn công phu ngoài chiêu thức phát ra bằng nội lực còn có nhiều biến hóa đủ để ta cho ngươi nếm mùi thất bại và chẳng cần dụng lực. Đỡ!
Mộ Dung Bạch lập tức chú mục nhìn cách phát chiêu của họ Trình và lên tiếng chỉ điểm cho Công Tôn Phụng:
- Biến hóa của đối phương chỉ lấy thực làm hư, lấy hư làm thực. Muội thu bộ từ Hồng môn, vượt Càn tấn Khôn hữu thủ từ Đoài sang Tốn tiếp chạm Kham vị, đưa hữu thủ đến Ly nhả kình!
Nhưng Công Tôn Phụng chưa kịp thực hiện hết mọi điềm chỉ của Mộ Dung Bạch thì họ Trình đã tái mặt thối lùi và kêu hoảng:
- Thật lợi hại. Lẽ nào Lan Hoa Tuyệt Mệnh Thức thật sự có chiêu khắc chế được Âm Hàn công phu?
Công Tôn Phụng mỉm cười lùi về. Và nghe Mộ Dung Bạch đọc ngay một đoạn khẩu quyết ngắn:
- Vì là chiêu do ta lĩnh hội nên không rõ cách gọi của chiêu thức, chỉ biết đó là chiêu thứ năm trong Lan Hoa Tuyệt Mệnh Thức. Muội ghi nhớ kịp chứ?