Hồi 19: Nhân tâm khó lường, giang hồ loạn - Bách Gia tử sĩ, xả thân vong
Quyết không để bất kỳ ai lên tiếng, Mộ Dung Bạch cũng vờ khom người, như đang cùng Công Tôn Phụng – Công Tôn Nữ xem xét thương thế cho Bạch Vân Thiên, kỳ thực thì tìm cơ hội thì thào sắp đặt:
- Đừng ai mở miệng, trái lại hãy nghe đây. Thứ nhất, hiện chưa thể giải thích gì, ngoại trừ toàn bộ công phu vẫn đang thất tán, khó thể biết ở những lần sau kỳ tích liệu có tái hiện chăng? Thứ hai, nhất định vẫn còn nhiều kẻ quan tâm thế nào cũng ngấm ngầm giám sát, thế nên bất luận ai đừng vì lo lắng, vô ý để lộ sư hở. Thứ ba, cũng là điều cuối cùng chúng ta phải đi, trước tiên là cần một chỗ cho lão ca ca tạm ẩn thân, sau là chờ cơ hội, tự chúng ta phải nghĩ cách giữ sao cho vẹn toàn sinh mạng. Chí ít là phải đến khi tự ta minh bạch những điều kỳ quái gì đang xảy ra cho bản thân. Xin cho nghe cao kiến hoặc diệu kế nếu có.
Công Tôn Phụng lên tiếng:
- Tâm mạch như thế này, lão bang chủ Cái Bang vẫn có thể hy vọng sống ít nhất cho đến tuổi trăm. Nhưng dù sao cũng cần một địa điểm tương đối thuận tiện để Hoa Đà Đại Y Nữ này thi thố diệu thủ
Mộ Dung Bạch gật đầu hiểu ý:
- Vậy thì đi. Ta sẽ là người đoạn hậu. Nếu lão ca ca chưa thể tự đi một mình, vì ngại đã dụng lực quá sớm, có thể phiền Phụng muội giúp hộ cho.
Công Tôn Nữ đã nhanh tay xốc đỡ lão Bạch Vân Thiên đứng lên:
- Chúng ta cũng chẳng có gì vội, đúng chăng, nhất là khi đêm đen vẫn còn dày đặc? Vậy cứ từ từ vừa đi vừa để lão tiền bối được nghỉ ngơi. Tránh nguyên khí lại bị tổn hại.
Cứ thế cả đoàn bốn người chầm chậm bước đi. Được một lúc, Công Tôn Phụng lùi sát vào trượng phụ nói khẽ:
- Lão bảo cũng sắp đến chỗ lão định đưa chàng đến. Chúng ta liệu có cần đi đến đấy chăng?
Mộ Dung Bạch cũng đoán hiểu ý nàng, vội hạ thấp giọng thì thào:
- Ý nàng bảo chẳng mảy may có cơ hội cứu vãn sinh mạng cho lão ca ca?
Công Tôn Phụng thở dài:
- Muội vừa dò ý gia muội, nhờ thế được biết đấy là công phu gia muội chưa kịp luyện đã bị tẩu hỏa nhập ma, biến thành phế nhân. Còn khi cùng chàng ẩn trong U Minh Thần Động, gia muội tuy có thời gian nhưng vì nhận thấy công phu đó quá tà độc nên lại bỏ qua. Không màng luyện. Tóm lại, muốn cởi chuông phải tìm người cột chuông. Y thuật của muội chẳng giúp gì được.
Mộ Dung Bạch cũng thở dài:
- Nếu là vậy, chúng ta cứ đưa lão ca ca đi thêm một đoạn đường, xem là lần cuối cùng tiễn biệt .
Công Tôn Nữ chợt quay gọi Mộ Dung Bạch:
- Tỷ phu. Đến lượt tỷ phu đưa lão tiền bối đi.
Biết có việc, Mộ Dung Bạch vừa cầm tay Công Tôn Phụng vừa tiến dấn đến:
- Giáo chủ có thể lùi lại đoạn hậu thay? Phu phụ tại hạ sẽ tiếp tục đưa lão ca ca cùng đi. Nhưng vừa đến gần, Mộ Dung Bạch liền nghe lão ca ca thiều thào:
- Đã đến lúc cần phải thi triển khinh công. Cách di chuyển thế nào. Ta đã giải thích rõ cùng Công Tôn giáo chủ. Tiểu lão đệ cũng phải đến, vì sẽ là hệ trọng, không chỉ cho tiểu lão đệ mà còn cho đại cục toàn thể võ lâm.
Công Tôn Nữ lúc đó vẫn đi sát bên cạnh, chợt thì thào:
- Có một Bách Gia Hội nào đó đang cần tỷ phu đến hội diện. Nghe bảo toàn là những cao thủ các võ phái. Ta … muội không thể đến.
Mộ Dung Bạch hiểu ý:
- Theo ta, giáo chủ nên đến. Biết đâu sẽ là cơ hội cho Giáo chủ minh bạch chuyện năm xưa. Đúng như trước đây Mộ Dung Bạch ta từng mong muốn? Còn như không thể, nghĩa là vạn nhất có biến, do họ đố kỵ hành động bừa, ta hứa. Đấy chính là họ cố ý đẩy Mộ Dung Bạch này đứng hẳn về phía U Minh Thanh Hỏa Giáo. Tóm lại, xét theo phương diện nào. Giáo chủ cũng có lợi.
Công Tôn Phụng lầu bầu:
- Muội quá am hiểu những đố kỵ luôn tồn tại ở các võ phái. Về điều xảy ra cho U Minh Thanh Hỏa. Gia muội dù gì cũng nhờ Giáo chủ tiền nhiệm nhặt về cưu mang, mới có ngày hôm nay cho tỷ muội của muội được trùng phùng. Thế nên, đi thì đi, chỉ là nể mặt lão ca ca của chàng mà thôi. Vạn nhất họ sinh sự, muội là người không bỏ mặc gia muội.
Bạch Vân Thiên thiều thào:
- Những gì chư vị vừa nói đều đúng nếu suy xét dựa vào quá khứ. Còn lúc này, lão phu xin thổ lộ, nơi chúng ta sắp đến, tất cả chỉ có mười bốn nhân vật là biết. Trong đó, lão phu là một. Vì là hội chủ Bách Gia Hội, số còn lại chỉ gồm thất phái, mỗi phái hai nhân vật, riêng phái Côn Luân duy nhất chỉ có một. Và hai nhân vật của mỗi phái đó, thì một là chưởng môn đương nhiệm, một kia thì chưa lần nào xuất hiện trên giang hồ, kỳ thực họ đã ẩn ở đây gần hai mươi năm. Sau khi Vạn Quỷ Cung bị triệt thoái. Và chỉ vì mãn hạn kỳ ước thúc sẽ tái xuất hiện thực hiện tham vọng đồ bá võ lâm Trung Nguyên. Ý của lão phu là nơi chư vị sắp đặt chân đến quyết không có chuyện đố kỵ.
Mộ Dung Bạch vỡ lẽ:
- Hóa ra chỉ là mưu đồ nhằm đối phó mỗi một Vạn Quỷ Cung? Có thể bảo lão ca ca muốn đệ cùng đi đến đấy để làm gì rồi.
Bạch Vân Thiên gượng cười:
- Nếu đừng có chuỵên chạm trán với Vạn Quỷ Cung như đã diễn ra. Kỳ thực lão ca ca này ắt đã có cơ hội giải thích tất cả cho lão đệ biết và cân nhắc. Chứ như thế này, ta thật áy náy vì quá khuất tất cho lão đệ. Mong lão đệ không trách.
Mộ Dung Bạch gượng cười:
- Đệ quyết không hẹp lượng. Chỉ mong đó là những nhân vật toàn tâm toàn ý, thật sự chỉ vì lo cho đại cục võ lâm như lão ca ca quả quyết là quá đủ.
Và Mộ Dung Bạch gọi Công Tôn Phụng
- Phụng muội?
Mộ Dung Bạch hài lòng, nghe Công Tôn Phụng ứng tiếng:
- Phu xướng phụ tùy, muội chỉ vì chàng mà thôi.
Mộ Dung Bạch gọi Công Tôn Nữ
- Giáo chủ?
Công Tôn Nữ thở ra nhè nhẹ:
- Gia tỷ đã chấp thuận, muội chỉ mong được tỷ phu đừng gọi muội là Giáo chủ nữa, đó là đối với ba chúng ta.
Mộ Dung Bạch chấn động:
- Điều này.
Công Tôn Phụng chợt gắt:
- Không điều này điều kia gì cả. Tội của huynh, muội sẽ hỏi sau. Còn bây giờ, muội đã nghe qua gia muội tỏ bày tự sự, huynh nếu bỏ qua cơ hội này thì mai hậu xin chớ trách hoặc bảo muội đây hẹp dạ với cả muội tử của mình.
Mộ Dung Bạch đang khó xử, thì nghe Bạch Vân Thiên khẽ hắng giọng:
- Bắt đầu được rồi. Đừng để chậm, kẻo chính chúng ta lại bị trận thế bủa vây. Mau đi theo chân Công Tôn Giáo chủ. Nhanh lên nào.
Chợt có loạt cười vang đến:
- Đệ được tin Hội chủ lão huynh đang lâm cảnh nội thể bất an, dù không kịp đến tiếp ứng thì gặp nhau đây rồi. Dám nào mời Hội chủ lão huynh di giá đến tệ xá. Vì gì thì gì bổn Bảo Ô Kiếm vẫn là nơi đủ thuận tiện cho việc dưỡng thương. Nhất định sẽ tốt hơn thay vì đã tối như thế này. Hội chủ lão huynh biết tìm đâu ra chỗ nghĩ ngơi. Nào, hãy thắp đuốc lên, để còn cung thỉnh Hội chủ sớm cùng chúng ta khởi hành nội Bảo. Ha ha..
Màn đêm đen lập tức bị xé toang bởi hai hàng đuốc sáng dài đang từ xa chạy đến, sau đó phân khai, nghiêm cẩn đứng hai bên tả hữu cùng hướng vào giữa là nơi hiện có nhóm Mộ Dung Bạch bốn người cứ mãi ngơ ngẩn nhìn nhau và nhìn vào cục diện bỗng xảy đến quá bất ngờ.
Nối tiếp theo sau những nhân vật cầm đuốc là một hàng người ung dung xuất hiện, tiến đến gần nhóm Mộ Dung Bạch mới dừng lại. Nhân vật dẫn đầu chẳng ai khác ngoài Giang Nam Tuyệt Bút Đông Môn Trạch đang cười cười khó thể biết là có thành ý hay không:
- Bạch lão Bang chủ hành tung quá bí ẩn, thật không hổ danh từng là nhân vật được ví như thần long, chỉ có thể “ Kiến vỹ bất kiến thủ”. Khiến Đông Môn mỗ nếu không mạo muội, lại tạm quyền dùng lệnh Bách Gia thì thật ắt khó thể biết đâu là hành trình đích thực của tiền bối. Nhân đây cũng xin nói thêm, chỉ suýt nữa bọn mỗ, gồm Nguyệt Đao – Ô Kiếm nhị Bảo, huynh muội của một trong Lục nhân là Trình gia Âm Hàn cùng Lâm phu nhân, nhủ danh Trang Phù Dung và Bắc Hải Tuyệt Chưởng. Chỉ suýt nữa là đυ.ng đầu chạm trán với một nhóm cao thủ lạ mặt. Rất có thể là Vạn Quỷ Cung. Nhưng nhờ thế. Mới lén nghe và được biết đã xảy ra những gì cùng hiện trạng lúc này của tiền bối ra sao. Thế nên, để tránh đêm dài lắm mộng, nếu tiền bối không chê, nay được Bảo chủ Ô Kiếm Bảo ưng thuận, sao chúng ta không mau mau cùng đến bản doanh Ô Kiếm Bảo một chuyến?
Bạch Vân Thiên lỡ khóc lỡ cười. Cứ mãi bối rối chẳng biết nói thế nào.
Tương tự. Mộ Dung Bạch và Công Tôn Nữ cũng thế, do thừa biết địa điểm Bạch Vân Thiên định đến là điều bí ẩn khó thể tỏ lộ cùng ai và nếu chính Bạch Vân Thiên không thể nói gì thì Mộ Dung Bạch, Công Tôn Nữ tư cách gì để nói, dù là khước từ hoặc đáp ứng mỹ ý thịnh tình của những nhân vật trước mặt cũng không thể.
Chỉ có Công Tôn Phụng là vẫn đủ trấn tĩnh để ung dung lên tiếng. Thoạt tiên, nàng cười cười, dù không thi lễ thì cũng kể như thi lễ khi điềm nhiên vấn an hỏi han từng nhân vật:
- Đã lâu không gặp. Đông Môn Trạch huynh vẫn miệng bằng tay, nhanh và linh hoạt như xưa, thật đáng mừng. Nhị vị Bảo chủ Nhị Bảo Ô Kiếm – Nguyệt Đao thì oai nghi quắc thước hơn trước, đủ thấy đâu cứ người cao niên là dần dần bị gánh nặng thời gian nhấn chìm vào quên lãng. Hoặc giả là nhờ sự chăm sóc tận tình và chu đáo của bảo chủ phu nhân Ô Kiếm Bảo là Trình Phi Tuyết nương nương, nhờ công phu vang danh của Trình gia là Âm Hàn Chưởng, nên Bảo chủ Ô Kiếm, Hạ cũng như Đông dù thời tiết thế nào vẫn luôn luôn mát mẻ thơ thới. Khiến thần sắc cùng thể trạng không hề suy giảm? Còn Bắc Hải Tuyệt Chưởng huynh thì sao? Liệu đã có cơ may nào hoặc phát hiện tàng đồ Thiên Không Bách Gia Động. Hoặc do trùng hợp ngẫu nhiên tình cờ thu hồi được tuyệt kỹ của lệnh tổ Bất Toàn Lão – Không Động phái là Tàn Liễu Kiếm, hầu mong có ngày cùng Tuyết Sơn Tuyệt Kiếm thỏa thuận, tự đổi danh xưng trở lại chữ kiếm, thay vì chưởng, nối tiếp oai danh thuở nào của lệnh tổ? Phần Lâm phu nhân, sao khí sắc vẫn cứ phiền muộn ưu tư? Chỉ tiếc Công Tôn Phụng muội bấy lâu vì ẩn tình kín giấu, quả là thiếu sót do không thể đến vấn an đại thư dù chỉ một lần. Nếu không, với y thuật của muội, nhất định muội có cách giúp đại thư mau chóng hồi phục, biết đâu vẫn có thể trở lại nét xuân xanh như lúc đương thì. À còn Trình Lập Đỉnh huynh, chẳng hay lâu nay có gặp Vương Y Kiện? Trong Lục nhân, muội vừa là nữ nhân duy nhất vừa có niên kỷ kém nhất, quả là luôn mong nhớ ngũ vị nhân huynh. Tất cả ắt vẫn an khang? Muội hy vọng được như thế.
Đông Môn Trạch thoạt đến đã nói luôn một thôi dài, giờ đến lượt nghe Công Tôn Phụng cũng mồn mép linh hoạt không kém. Khiến Đông Môn Trạch sau khi nhẫn nại chờ nghe đành gượng gạo đáp qua loa, đoạn nhắc lại lời đã đề xuất và thúc giục:
- Quả nhiên đã lâu mới tái ngộ Hoa Đà Đại Y Nữ. Nhưng để dễ bề hàn huyên, sao chúng ta không sớm sớm cùng đến Ô Kiếm Bảo, chí ít cũng có nơi cho Hoa Đà Đại Y Nữ thi thố diệu thủ chữa thương thế cho Bạch Vân Thiên tiền bối? Chúng ta đi nào.
Chợt Trang Phù Dung, phu nhân của Lâm Uy Hùng, trang chủ Lâm gia trang, cứ đường đột từ phía sau bước ra phía trước:
- Hãy khoan. Vì Trang Phù Dung này cần có lời cải chính, nhân tiện cũng muốn vấn an Hoa Đà Đại Y Nữ, Công Tôn muội muội của ta đôi lời. Kẻo lại mang tiếng cùng là nữ nhân như nhau, từng xưng hô mật thiết là thư muội, nhưng cứ tỏ ra quá lợt lạt, chẳng quan tâm gì đến chuyện vượt cạn, là nổi khổ nhưng thật hạnh phúc mà bất luận nữ nhân nào cũng nửa muốn nửa không muốn nếm trải.