Trang Phù Dung giận dữ bước ra:
- Thư thư cũng mong được hảo muội muội Công Tôn Phụng chỉ giáo. Nào.
Mộ Dung Bạch lên tiếng ngay:
- Ở đây còn có Bắc Hải Tuyệt Chưởng. Nguyên là hậu nhân của Bất Toàn Lão – Không Đông phái. Phu nhân vẫn dám nhờ ái thê xuất thủ chỉ giáo ư?
Trang Phù Dung chột dạ khựng lại. Nào ngờ vẫn nghe giọng khẩn trưởng của Bắc Hải Tuyệt Chưởng vang lên:
- Có phải ý muốn nói Lâm phu nhân tình cờ đắc thủ Tàn Liễu Kiếm của gia tổ Bất Toàn Lão?
Bạch Vân Thiên chợt hắng giọng:
- Tàn Liễu Kiếm vốn dĩ xuất phát từ Không Động phái và lệnh tổ Bất Toàn Lão bất quá chỉ nhờ đó nên danh, vạn nhất trên đời này tình cờ có ai đó luyện được kiếm pháp Tàn Liễu, thì Bắc Hải ngươi lấy tư cách gì để cật vấn hoặc hỏi tội?
Bắc Hải Tuyệt Chưởng bất phục:
- Nhưng kẻ đó chí ít cũng phải biết tung tích hoặc hạ lạc của gia tổ là thế nào. Vãn bối chỉ muốn minh bạch mỗi một điều đó mà thôi.
Nhưng bất ngờ Trang Phù Dung lao bỏ đi.
“ Vυ't!”
Lập tức có Bắc Hải Tuyệt Chưởng đuổi theo:
- Sao phu nhân chạy? Mau dừng lại.
Sợ cho mẫu thân, Lâm Hải Yến cùng bào đệ là Lâm Thừa Dũng cũng vội đuổi theo.
Và nối bước theo sau là Trình Phi Tuyết, chỉ vì Lâm Hải Yến là đệ tử của Trình Phi Tuyết. Cục diện chợt thay đổi và toàn những chuyển biến không ai ngờ là nó chỉ từ một câu nói của Mộ Dung Bạch. Điều đó khiến Bảo chủ Ô Kiếm Bảo sau một thoáng nhìn lướt xung quanh, bỗng lên tiếng bằng giọng miễn cưỡng:
- Đã như thế này, a…mỗ thật thất lễ. Vì…
Và đột ngột Bảo chủ Ô Kiếm Bảo ra lệnh cho những nhân vật cầm đuốc:
- Còn không mau đuổi theo? Vạn nhất phu nhân các ngươi có mệnh hệ nào thì sao?
Vậy là vì lo cho phu nhân, là Trình Phi Tuyết, Bảo chủ Ô Kiếm Bảo cũng có cớ bỏ đi, khiến cục diện bây giờ chỉ còn Đông Môn Trạch và một nhân vật ắt là Bảo chủ Nguyệt Bảo Đao. Riêng Trình Lập Đỉnh không ai rõ đã lẳng lặng lui từ lúc nào.
Đông Môn Trạch ngượng ngùng biểu lộ qua tiếng cười khó thể khỏa lấp hết:
- Bọn mỗ vốn dĩ đều là vậy, cứ nghi nghi ngờ ngờ để sau khi thúc hối mỗ, bảo rất cần gặp Bạch lão Hội chủ hỏi cho ra lẽ. Thế mà bây giờ lại.. thật chẳng biết giải thích sao cho tránh hết những ngộ nhận.
Màn đêm lại phủ kín xung quanh và bốn người Mộ Dung Bạch chẳng một ai lên tiếng dù là một lời, chí ít để cho Đông Môn Trạch hết ngượng.
Có lẽ vì quá áy náy, Động Môn Trạch chợt hắng giọng vài lượt, đồng thời dần dần tiến gần hơn:
- Tuy vậy, mỗ có một nghi vấn này, ắt nên hỏi Mộ Dung thiếu hiệp thì hơn. Là thế này…
Chợt có tiếng Công Tôn Nữ vụt thét:
- Thật to gan. Tỷ phu mau cẩn trọng!!
Đó là lúc toàn thân huyệt đạo của Mộ Dung Bạch chợt bị chế ngự.
Công Tôn Phụng phẫn nộ quát quá muộn:
- Đông Môn Trạch ngươi thật muốn chết ư? Ta..
Đông Môn Trạch đứng ngay bên cạnh Mộ Dung Bạch bật cười:
- Bởi mỗ chưa muốn chết, thế nên đành dùng hạ sách này. Công Tôn phu nhân nếu thật sự lo cho trượng phu, hãy mau khuyên lệnh muội chớ manh động. Kẻo mỗ vì bị bức bách quá e sinh mạng Mộ Dung tiểu tử khó vẹn toàn, cho dù bản lãnh có thật cao minh như thế nào cũng vậy. Ha ha..
Lại có tiếng Công Tôn Nữ bật thét lần nữa:
- Lão kia, sao lại hèn hạ đối phó với Bạch lão tiền bối như thế?
Mộ Dung Bạch vụt hiểu, thần tình bị chấn động đến tận tâm can:
- Bảo chủ Nguyệt Bảo Đao và Đông Môn Trạch ngươi nếu muốn gì thì cứ nói. Vì đối tượng của các ngươi suy cho cạn cũng chỉ là ta thôi. Có thể bỏ qua cho lão ca ca của ta được không?
Giọng của nhân vật bảo chủ Nguyệt Đao Bảo lần đầu được cất lên kể từ lúc bắt đầu xuất hiện cho đến tận bây giờ:
- Ai có phận nấy, hà tất ngươi quá lo cho lão Hội chủ Bách Gia Hội. Trừ phi tiểu tử ngươi tự tin có thể thay thế lão Bạch đáp lại bổn bảo chủ một vài nghi vấn chỉ liên quan đến mọi sắp đặt quá ư thần bí của lão và một vài nhân vật nữa cũng thuộc Bách Gia Hôi. Ngươi đáp ứng được chăng? nếu như chẳng thể. Ha ha..
Đứng cạnh và uy hϊếp Mộ Dung Bạch, chính Đông Môn Trạch đắc ý tiếp lời Bảo chủ Nguyệt Đao Bảo.
- Nếu như ngươi không thể đáp ứng thì hãy cứ tự lo cho thân phận ngươi. Thoạt tiên là hãy bảo nhị vị phu nhân của ngươi nên ngoan ngoãn tự phế bỏ võ công. Sau đó ngươi sẽ biết Đông Môn Trạch này cần gì ở một kẻ vô dụng như ngươi. Ha ha..
Công Tôn Phụng và Công Tôn Nữ càng thêm phẫn nộ. Đã lần lượt quát vang
- Chớ nói nhảm!
- Thật hoang đường. Và nếu phu quân ta có mệnh hệ nào. Đông Môn Trạch ngươi liệu còn mạng để rời khỏi nơi đây chăng?
Đông Môn Trạch với đặt nhanh một tay lêи đỉиɦ đầu Mộ Dung Bạch:
- Kẻ nào dám manh động? Hay muốn nhìn tiểu tử họ Mộ Dung lập tức chết ngay đương trường?
Công Tôn Phụng và Công Tôn Nữ vụt câm lặng, chẳng thể nói câu nào dù chỉ nửa lời.
Thế nhưng, ẩn khuất đâu đó lại có người điềm nhiên phát ra câu niệm phật:
- A di đà Phật! Hiển nhiên chẳng một ai quanh đây muốn nhìn Mộ Dung Bạch thí chủ vong mạng. Ắt là Đông Môn Trạch thí chủ cũng chẳng thích như thế, đúng chăng?
Đông Môn Trạch rúng động:
- Tuệ Giác đại sư, phương trượng Thiếu Lầm phái?
Lại thêm tiếng niệm phật khác:
- Khổ hải vô biên, quay đầu là bờ. Đông Môn Trạch thí chủ ắt từng nghe câu này? Nam mô A di đà Phật!
- Sao lại thế này, Đông Môn huynh? Xin đừng bảo hai chúng ta đã lọt vào mai phục của Thất phái?
Câu niệm phật thứ ba bỗng từ phương khác vang lên l*иg lộng:
- Hóa ra nhị vị chẳng còn muốn quan tâm gì nữa đến những sắp đặt có phần nào thần bí giữa lão Hội chủ và Thất phái cũng gồm những nhân vật trong Bách Gia Hội? Nếu vậy thì đừng bảo đây là hành vi mai phục của Thất phái. Trái lại, hãy biết rằng, từ lâu nay Thất phái đã sắp đặt sẵn một cứ địa cạnh đây. Chỉ vì nhị vị kém hiểu biết nên gây ra sự thể này. Vô Lượng thọ Phật!
Đông Môn Trạch quát vang:
- Bất luận là thế nào, cho dù là ai manh động, sinh mạng của tiểu tử ngay lập tức sẽ bị Đông Môn Trạch mỗ ta hóa kiếp. Không tin cứ thử xem.
Chợt có giọng nhẹ nhàng của một nữ nhân vang lên. Khuyên Đông Môn Trạch.
- Sẽ chẳng ai manh động đâu. Liễu Thanh Huệ này xin lấy tư cách một chưởng môn nhân quả quyết với nhị vị điều đó. Chỉ e rằng chính nhị vị lại chẳng dám manh động. Lời này của Liễu Thanh Huệ, ắt chỉ có Đông Môn Trạch huynh vì từng có thời gian đồng hành bên nhau, tất tự hiểu Liễu Thanh Huệ chưa hề nói ngoa bao giờ. Và đây là bằng chứng. Thắp đuốc lên.
Màn đêm đen lại một lần nữa bị những ánh đuốc cháy sáng phát hỏa quang xua tan. Cho mọi người đương diện hoặc lần đầu hoặc là nhìn thấy tỏ mặt nhau lần nữa. Nhờ thế, giữa đương trường nếu lúc này chỉ có sáu thì ngay lúc này đã đột ngột xuất hiện thêm những mười ba nhân vật nữa, gồm đủ cả Tăng – Ni – Đạo – Tục.
Trong những nhân vật mới xuất hiện này. Đông Môn Trạch vụt phát hoảng do nhận ra một nhân vật:
-Nam Cung Hồ?! Có phải ngươi là Nam Cung Hồ, tiểu huynh đệ thuở nào của Đông Môn Trạch ta? Ôi chao, ta tìm huynh đệ ngươi, nhất là Nam Cung Hải – Tuyết Sơn Tuyệt Kiếm vất vả biết bao nhiêu mà kể. Sao bảo sau khi ngươi giận đại ca, lúc đầu nhập Hoa Sơn phái, ngươi đã đột ngột bỏ đi, ta chẳng biết tung tích đâu mà tìm. Bẵng đi gần hai mươi năm, há lẽ bây giờ gặp lại, ngươi chẳng nhận hay không muốn nhìn ta?
Nhân vật được Đông Môn Trạch hỏi, là Nam Cung Hồ, vì có niên kỷ vượt quá tam tuần nên từ lời nói đến cử chỉ đều điềm tĩnh, không dễ gì để lộ hỷ nộ, nói gì là có thái độ vồ vập hân hoan như Đông Môn Trạch đang chờ đợi. Nam Cung Hồ từ tốn phát thoại:
- Đa tạ Đông Môn huynh vẫn quan tâm. Đệ từ khi đầu nhập Hoa Sơn, do phúc phận khó lường nên vô tình được ân sư là chưởng môn nhân tiền nhiệm biệt nhãn. Thu làm tiểu đồ đệ, cho đặc cách ngang hàng với chưởng môn nhân hiện nay. Để đáp lại đặc ân đó, đệ không thể không cùng một vài huynh đệ khác thuộc Thất phái, diện bích tiềm tu, khổ luyện công phu ở đây. Nay nghe Đông Môn huynh nhắc, đệ mới nhận ra, thế là đã trôi qua gần hai mươi năm dài chẳng gặp lại nhau, cũng chẳng bôn tẩu giang hồ và suýt nữa đã quên bản thân vẫn còn có một bào huynh là Nam Cung Hải, đã từng giận vì bất đồng, vậy là đã từng chia tay thấm thoắt đã ngần ấy thời gian.
Đông Môn Trạch kinh hãi:
- Nam Cung Hồ ngươi vậy là tiểu đệ của chưởng môn nhân Hoa Sơn phái đương nhiệm, đã diện bích tiềm tu khổ luyện công phu suốt hai mươi năm dài không ngưng nghỉ? Thế chẳng phải bản lãnh ngươi hiện nay kể là Hoa Sơn Đệ Nhất Nhân ư? Sao phải tự làm khổ thân đến thế? Vì điều gì chứ?
Liễu Thanh Huệ tủm tỉm cười:
- Cò vì gì nữa nếu không vì Vạn Quỷ Cung? Tiện thể, xin cho Đông Môn huynh tỏ tường luôn. Thất phái gần hai mươi năm trước, ngay sau đại họa Vạn Quỷ Cung tạm thời bị triệt thoái, mỗi phái lập tức tuyển chọn và tiến cử một đệ tử đắc ý nhất. Chỉ để lo mỗi một việc là khổ luyện công phu ròng rã suốt hạn kỳ hai mươi năm. Chờ ngày hội diện và đối phó Vạn Quỷ Cung. Chủ ý này là của lão Bang chủ Cái Bang: Bạch Vân Thiên tiền bối. Từ đó mới xuất hiện danh xưng Bách Gia Hội. Chứng tỏ Đông Môn huynh đã ngộ nhận và trách lầm lão Hội chủ. Vì đây là những sắp đặt đã có từ trước, mãi về sau này mới đến lượt những cao thủ còn lại, kể cả Đông Môn huynh. Được thỉnh mời tham gia. Và trong những đệ tử đắc ý này, chỉ khổ cho Liễu Thanh Huệ phải vừa lo đêm ngày khổ luyện công phu, lại phải lo hoàn thành trọng trách chấp chưởng Côn Luân phái. Thế nên, như nhiều lần Đông Môn huynh thấy, nào có lúc nào Liễu Thanh Huệ dám cùng người đối địch, tự phô trương công phu, có khác nào tự để lộ kế mưu cho lão Hội chủ và Thất phái cùng dụng tâm vun đắp sắp đến ngày thu nhận thành quả? Vì đại cục võ lâm, những người như Liễu Thanh Huệ nào dám than van do tự làm khổ thân.
Đông Môn Trạch ngỡ ngàng:
- Nhưng Liễu chưởng môn chỉ mới chấp chưởng môn hộ chưa đến năm năm. Niên kỷ nay cũng chỉ gần tam thập. Không lẽ đã bắt đầu diện bích tiềm tu từ thuở còn nhỏ, chỉ mới khoảng lên mười?
Liễu Thanh Huệ phá lên cười khúc khích:
- Đông Môn huynh hỏi rất hay. Nhưng biết làm sao được một khi tệ phái dù đã lần lượt được gia sư tiến cử những ba người, vì không kham nổi, đành thối chí bỏ cuộc. Mãi đến khi Liễu này được lệnh đảm đương trọng trách, vì chẳng thể chẳng tiến cử người, đành mạo muộn tự tiến cử bản thân, cũng may đã được các thúc bá chưởng môn Lục phái miễn cưỡng chấp thuận. Thế nên, so với Lục vị Bách Gia Tử Sĩ đây, Liễu này bản lãnh kém nhất, chỉ mong phen này nếu được Mộ Dung thiếu hiệp thuận tình tứ giao, hi vọng sẽ may được đôi chút tựu thành. Vậy liệu Đông Môn huynh có thể cũng vì đại cục võ lâm, chịu khó thay mọi người ở đây, tiếp nghinh lão Hội chủ và Mộ Dung thiếu hiệp theo đúng lễ. Cùng thỉnh tất cả tiến vào Bách Gia Tử Sĩ Viện một chuyến?
Đông Môn Trạch đi từ ngỡ ngàng này sang ngỡ ngàng khác:
- Bách Gia Tử Sĩ?! Cũng có nghĩa Thất phái quyết vì đại cục võ lâm, sẽ cùng Vạn Quỷ Cung diễn khai một phen tử chiến? Lại còn gọi chỗ những Tử Sĩ hai mươi năm qua khổ luyện công phu ròng rã là Bách Gia Tử Sĩ Viện?!
Liễu Thanh Huệ lại cười:
- Nếu đã có một Mộ Dung Khuê lão nhân dám vì đại cục xả thân, bất chấp tính mạng thì lũ hậu bối này lẽ nào không lấy đó làm gương? Nào, Đông Môn huynh nếu thật sự quan tâm, thoạt tiên xin hãy giải huyệt cho Mộ Dung thiếu hiệp, gọi Tạ Bảo chủ Nguyệt Đao Bảo cùng xử sự như thế đối với lão Hội chủ và cùng mọi người hành lễ tiếp nghinh thượng khách tiến nhập Bách Gia Tử Sĩ Viện.
Quá bối rối, Đông Môn Trạch vội giải khai huyệt đạo cho Mộ Dung Bạch, nhưng sau đó lập tức thối thoát ngay đề xuất còn lại do Liễu Thanh Huệ đã nêu:
- Đông Môn mỗ thật cảm thấy thẹn, chỉ vì ngộ nhận nên suýt nữa phá hỏng đại cục võ lâm do bao cao nhân anh hùng đây dầy bao tâm huyết suốt gần hai mươi năm qua ẩn nhẫn sắp đặt. Và sẽ là tội nhân thiên cổ nếu mỗ vẫn cứ chấp nê bất ngộ. Xin thất lễ mỗ quá bất xứng, e chẳng đủ tư cách tiếp nhận sự trọng thị của chư vị vừa có thịnh tình và thành ý thuận cho mỗ tiến vào Bách Gia Tử Sĩ Viện
- Xin cáo biệt.
“ Vυ't!”
Cùng lúc đó, lão họ Tạ, Bảo chủ Nguyệt Đao Bảo cũng lặng lẽ bỏ đi, không một lời từ biệt. Và cũng là lúc lão Bạch Vân Thiên bất chợt khuỵu xuống.
Mộ Dung Bạch hoang mang tiến lại gần. Miệng thì lo lắng gọi Công Tôn Phụng
- Phụng muội nàng hãy mau đến xem Bạch lão ca ca đã như thế nào?
Nhưng Liễu Thanh Huệ chợt bảo:
- Nếu muốn xem, xin hãy mau cùng mọi người quay vào trong trận. Nơi này e chẳng còn tiện để nấn ná lâu hơn. Nào, xin mời