Mộ Dung Chí Tôn

Chương 45

Hồi 15: Lai lịch thân thế vẫn mơ hồ - Nghi vấn trùng trùng Mộ Dung gia

- Mộ Dung Bạch?!

Tiếng kêu dù khá đột ngột nhưng chưa đủ gây ngỡ ngàng hoặc sợ hãi cho Kiều Ngọc Bội. Bằng chứng là nàng họ Kiều vẫn ung dung đưa Mộ Dung Bạch chạy thêm một quãng, sau đó mới từ từ giữ cho cả hai cùng dừng lại, cùng quay người nhìn về một hướng, là hướng có một khu rừng đảng ẩn hiện dưới lớp sương ban mai chưa kịp tan vì vầng dương chưa thật sự xuất hiện. Ở đó đang có một nhân vật tha thướt và uyển chuyển dừng khinh công tiến đến gần.

Chỉ khi nhận rõ kẻ xuất hiện là ai, Kiều Ngọc Bội mới ngỡ ngàng và biến sắc:

- Tam thái thái Mộ Dung gia?!

Mộ Dung Bạch cũng nhận biết phụ nhân đang xuất hiện với tấm sa mỏng choàng ngang mặt chính là Tam thái thái từng hội diện độ nào, thế nên dù ngấm ngần rúng động vẫn vờ thản nhiên lên tiếng hỏi:

- Tôn giá lại xuất hiện chỉ giáo? Hay muốn báo phục nổi nhục bại độ nào?

Tam thái thái cười lạnh:

- Ngươi từ độ ấy đến nay vẫn đồng hành cùng tiện tỳ kia? Khá đấy. Có lẽ vì thế công phu bản thân ngươi hiện nay bị thất tán đúng chăng? Kỳ thực chẳng biết nên mừng hay lấy làm tiếc cho ngươi vì đột ngột có kết cục này. Dù vậy, trước khi phác lạc, ta vẫn muốn hỏi ngươi một câu. Ngươi và ả đã trở nên phu thê tự bao giờ?

Mộ Dung Bạch chấn động. Kể cả Kiều Ngọc Bội cũng thế. Đó là nguyên do khiến cả hai không hẹn mà đồng cùng nhìn nhau.

Do có hành động như nhau nên cả hai hiểu nhau và lập tức cả hai cùng lẳng lặng gật đầu với nhau, cùng cười chung một nụ cười toa rập đồng lõa. Sau đó, chính Kiều Ngọc Bội lên tiếng cật vấn tam thái thái.:

- Tôn giá quan tâm đến chuyện đó làm gì? Hay định trách tội tiểu nữ vi phạm quy ước, thiện tiện sánh duyên cùng người của Mộ Dung gia và trước đó không một lời bẩm báo cùng Lục Nương Mộ Dung?

Tam thái thái phá lên cười lanh lảnh:

- Đã sánh duyên? Hay lắm. Thảo nào tiểu tử không lâm cảnh thất tán công phu. Ha ha..

Mộ Dung Bạch cau mày:

- Sao tôn giá lấy làm mừng trước cảnh trạng bi đát này của tại hạ? Cùng là người của Mộ Dung gia, tôn giá có thể đắc ý được sao?

Tam thái thái bật gắt:

- Chớ nói nhảm. Ta đâu đã thừa nhận để chưa gì ngươi ngông cuồng bảo cùng là người của Mộ Dung gia? Trái lại, vì tội ngươi mạo nhận, lần này ta quyết đoạt mạng ngươi. Nếu vẫn còn bản lãnh, hãy tự bảo vệ. Đỡ!

“ Ào..”

Kiều Ngọc Bội kéo tạt Mộ Dung Bạch qua một bên và tự tay xuất lực giao chiến:

- Mụ này mồm mép giảo hoạt, nhất định không muốn Mộ Dung gia có hậu nhân, nhất là một hậu nhân kỳ tại, nói mau, có phải đó là ý của mụ? Và việc Mộ Dung Khuê lão nhân cho đến nay vẫn thất tung là hành vi của mụ? Đỡ!

“ Vù ..”

Tam thái thái chợt hồi bộ, thất sắc nhìn Kiều Ngọc Bội:

- Ngươi đã lọt vào Thiên Không Bách Gia Động?

Kiều Ngọc Bội được dịp lao ào vào chiếm tiên cơ và phát chiêu:

- Chớ nhiều lời. Chẳng phải gần đây vẫn xuất hiện nhiều loại công phu ngỡ đã thất truyền ở Thiên Không Bách Gia Động đó sao? Nên chăng mụ hãy nghĩ võ công ta là do chân truyền hơn là tự huyền hoặc bản thân, cho rằng đã có người thừa bản lãnh phát hiện và tiến nhập Thiên Không Bách Gia Đông. Đỡ!

“ Ào…”

Tam thái thái thay đổi thái độ, chợt hung hăng bật lao vào Kiều Ngọc Bội:

- Bất luận lời giải thích của ngươi thế nào, hôm nay ngươi quyết phải chết. Tiếp chưởng!

“ Vù..”

Cùng lúc này, tam thái thái bằng một cử chỉ vi diệu, chợt hất nhẹ tả thủ về phía Mộ Dung Bạch để phát xạ ra một vật bé nhỏ, bay không tiếng động.

Kiều Ngọc Bội không phát giác và vẫn cứ cùng Tam thái thái chạm kình:

“ Ầm…”

Mộ Dung Bạch thì nhìn thấy nhờ vẫn chú mục quan chiến và không bỏ qua bất kỳ động tĩnh nào dù nhỏ của Tam thái thái Mộ Dung gia, nhưng lúc bản thân chưa kịp dịch người tự tránh thì bất đồ Mộ Dung Bạch phát hiện có một lá cây ngẫu nhiên là là đảo lượn từ trên cao xuống để rồi vô tình trở thành đối tượng bị vật bé nhỏ do Tam thái thái xuất thủ xuyên cắm vào.

Chiếc là bị đẩy bạt đi, sau đó mới tiếp tục rơi với dáng vẻ có phần nặng nề hơn.

Tam thái thái có lẽ cũng nhận ra sự thể này nên thoáng khựng lại:

Kiều Ngọc Bội vì thủy chung không hay biết gì nên cứ tiếp tục phát chiêu công:

- Với bản lãnh này, mụ muốn gϊếŧ ta e không dễ. Hãy xem chưởng!

“ Ào…”

Tam thái thái vội đón đỡ cho dù đang cố tình đảo mắt nhìn khắp nơi:

- Tiện tỳ ngươi chớ vội đắc ý. Tiếp chiêu!

“ Vù …”

Lần này động thái của mụ bị Kiều Ngọc Bội phát hiện:

- Mụ dám lẻn dùng thủ đoạn ư? Mộ Dung huynh hãy cẩn trọng. Hừ?

Và Kiều Ngọc Bội đẩy tạt một kình, hất bay vật nọ, khiến không chỉ một mình Mộ Dung Bạch thất vọng mà kể cả mụ Tam thái thái cũng thế. Bằng chứng là mụ càng thêm hùng hổ xông vào Kiều Ngọc Bội :

- Ta không gϊếŧ ngươi không được. Đỡ!

“ Ầm…”

“ Vù..”

Chợt từ khu rừng có tiếng kêu vọng ra mơ mơ hồ hồ:

- Có phải Tam tỷ chăng? đã xảy ra chuyện gì khiến mới sáng Tam tỷ chợt phẫn nộ? Hay là Vạn Quỷ Cung đến đối đầu Mộ Dung gia chúng ta?

Kiều Ngọc Bội hốt hoảng, vội lùi lại cạnh Mộ Dung Bạch:

- Mụ còn người tiếp trợ?! Chúng ta chạy thôi!

Nhưng vì Mộ Dung Bạch hoang mang nên chần chừ chưa muốn chạy, khiến mụ Tam tỷ có cơ hội trờ đến và cứ lặng lẽ quật kình.

“ Ào..”

Kiều Ngọc Bội đành kéo giật Mộ Dung Bạch, vừa lôi chạy vừa lo quay người phát kình ngăn đỡ:

- Chạy nào, Mộ Dung huynh!

“ Vù …”

Thanh âm mơ hồ từ khu rừng vẫn vọng ra:

- Còn ai nữa cũng mang họ Mộ Dung? Tam tỷ mau hỏi lại. Nếu là Mộ Dung Bạch chúng ta đang tìm thì không gì may mắn bằng. Muội đang đến đây.

Kiều Ngọc Bội càng đưa Mộ Dung Bạch chạy nhanh hơn vì ở phía sau quả thật đã bị mụ Tam thái thái đuổi tới

Được một lúc, Mộ Dung Bạch bất chợt vùng vẫy tự thoát, gọi Kiều Ngọc Bội dừng lại:

- Chúng ta mau quay lại.

Kiều Ngọc Bội cũng dừng lại nhưng là vì hốt hoảng lo sợ:

- May thật, mụ ấy không đuổi theo nữa. Nhưng lẽ ra nhân lúc này nên chạy, cớ sao Mộ Dung huynh giở chứng, đòi quay lại?

Mộ Dung Bạch đã bắt đầu chạy thình thịch

- Mộ Dung gia như cố ý tìm tại hạ, chỉ ngoại trừ một mình Tam thái thái là có ác ý. Tại hạ quyết quay lại dò xét thực hư.

Kiều Ngọc Bội lo lắng cùng chạy theo:

- Nhân vật định xuất hiện quả nhiên là có ý tìm Mộ Dung huynh. Nhưng theo tiểu muội, ai trong họ cũng đều có định ý như nhau. Dựa vào đâu Mộ Dung huynh bảo chỉ có mỗi một mình mụ Tam thái thái là có ác ý muốn gϊếŧ Mộ Dung huynh?

Mộ Dung Bạch bị thất tán công phu nên mau kiệt lực, chạy chậm dần:

- Cô nương đã thấy Tam thái thái có thủ đoạn suýt lẻn hạ thủ tại hạ? Đấy chỉ là lần thứ hai. Vì trước đó đã có một lần tại hạ thoát là nhờ một chiếc lá tình cờ xuất hiện cùng là rơi đúng lúc, thay tại hạ bị ám khí của Tam thái thái đâm qua. Phải chăng chỉ là tình cờ hay do cao nhân ngấm ngầm ám trợ?

Kiều Ngọc Bội vỡ lẽ:

- Thật như thế ư? Lẽ nào là một trong Lục nương, chính là giọng của nhân vật chực xuất đầu lộ diện? Thảo nào kể từ lúc đó, mụ Tam thái thái cứ ngậm câm như hến, chẳng dám thốt lấy nửa lời, ắt vì sợ có người của Mộ Dung gia phát hiện hành vi mụ sát hại Mộ Dung huynh cũng là người của Mộ Dung gia? Nhưng với công phu và bản lãnh Trích Diệp Phi Hoa ngần đó. Liệu là ai trong Lục nương có bản lãnh này?

Mộ Dung Bạch bồn chồn lên tiếng, gần như là nài nỉ Kiều Ngọc Bội:

- Tại hạ chẳng cần biết đó là nhân vật nào trong Lục Nương. Chỉ mong hội diện và cáo giác hành vi cùng thủ đoạn mờ ám của Tam thái thái cho người của Mộ Dung gia để lưu tâm. Vì đúng như cô nương đoán, tại hạ nghĩ trong sự việc xảy ra cho Mộ Dung Khuê lão nhân ắt còn nhiều uẩn khúc, thế nào cũng liên quan đến Tam thái thái. Xin hãy giúp tại hạ quay lại đấy mau.

– Kiều Ngọc Bội không đợi thúc hối lần thứ hai đã lập tức đưa Mộ Dung Bạch lướt đi.

“ Vù..”

Đến nơi, cả hai cùng kinh ngạc nhìn nhau:

- Họ đâu rồi?

- Mụ Tam thái thái cũng mất dạng? Lạ thật.

Chợt Mộ Dung Bạch lại kêu, sau khi đưa mắt nhìn quanh dưới đất:

- Chiếc lá? Như nó cũng biến mất? Không lẽ tự Tam thái thái nhặt đi để mong qua đó dò xét chủ nhân đã phóng chiếc lá?

Kiều Ngọc Bội cùng tìm với Mộ Dung Bạch:

- Mộ Dung huynh nhìn nhận sự việc không lầm chứ? Vì theo tiểu muội, vị tất có ai trong Lục Nương thật sự đạt bản lãnh thượng thừa này.

Mộ Dung Bạch thất vọng thở dài:

- Vậy theo cô nương, cao nhân phải là ai? Vì tại hạ quả quyết đã không nhìn lầm, cùng lắm không bị hoa mắt nếu đó là điều cô nương muốn nói.

Kiều Ngọc Bội bối rối nhìn quanh.

- Nếu là vậy, tiểu muội cam chịu, không thể đoán còn có ai trên võ lâm luyện được bản lãnh này. Nhưng dù sao, nếu thật sự có cao nhân, lẽ đương nhiên mối nghi ngờ của chúng ta về hành vi của mụ Tam thái thái vậy là có thêm một nhân vật cũng nghe. Trước sau gì tin này cũng đến tai ngũ nương còn lại. Mụ Tam thái thái phen này khó thoát.

Mộ Dung Bạch cũng có ý mừng

- Tại hạ cũng mong như vậy. Vì rất đáng ngờ một khi cùng là người của Mộ Dung gia nhưng Tam thái thái lại tỏ ý hầu như rất mãn nguyện lúc nghĩ tại hạ vì là hậu nhân cốt nhục của Mộ Dung Khuê lão nhân, cũng đương nhiên từ thuở nhỏ có luyện Nguyên Dương Đồng Tử Công. Nên công phu nhất định chỉ bị hủy bở dám thân cận nữ sắc. Là điều tối kỵ khi đã luyện công phu này, nhưng kỳ thực giữa tại hạ và cô nương vẫn chỉ là bình thủy tương phùng, mọi quan hệ đều dừng ở giới hạn cần có và hiện trạng xảy đến cho tại hạ tuyệt đối chẳng như Tam thái thái nghĩ. Vì sao Tam thái thái có vẻ không thích tại hạ có bản lãnh dù chỉ bằng người mà thôi? Và một điều nữa cũng rất đáng ngờ, là dường như Tam thái thái chẳng thật tâm chạy đuổi theo chúng ta. Trái lại như thể chỉ muốn chúng ta chạy đi đâu cứ chạy, miễn sao đừng để nhân vật đã lên tiếng lúc nãy nhìn thấy chúng ta? Vậy thì hiểu đúng hơn, còn nhiều nhân vật Mộ Dung gia vì ngỡ tại hạ là cốt nhục của Mộ Dung Khuê lão nhân nên thật tâm muốn cùng tại hạ hội diện. Chỉ có Tam thái thái là không muốn, đã thế còn mong sớm hạ sát tại hạ. Cô nương thừa nhận chăng trong chuyện này nhất định có ẩn tình mà mọi người, nhất là tại hạ không thể không khám phá?.

Kiều Ngọc Bội bối rối:

- Tiểu muội không có gì phản bác dù Mộ Dung huynh đã bị mụ Tam thái thái khăng khăng phủ nhận, cho rằng không liên quan gì đến Mộ Dung gia, nhưng ẩn tình này vẫn nên làm sáng tỏ. Tuy nhiên, Mộ Dung huynh đừng bảo điều đó phải tiến hành ngay lúc này. Vì một lẽ dễ hiểu, đó là…

Mộ Dung Bạch phì cười:

- Cô nương yên tâm. Vì suy nghĩ thì cứ suy nghĩ nhưng một khi tại hạ chưa phục nguyên, chưa đủ bản lãnh dù chỉ để hộ thân, quyết không phiền đến cô nương lao tâm lao lực vì chuyện liên quan đến mỗi một mình tại hạ. Huống hồ lại còn có thêm Vạn Quỷ Cung như lời nói khi nãy hai chúng ta cùng nghe. Kể cũng khó hiểu, vì sao hạn kỳ chưa đến Vạn Quỷ Cung vẫn ngang nhiên bắt đầu chường mặt khắp nơi, ung dung xuất đầu lộ diện, quá ngông cuồng và không xem võ lâm Trung Nguyên ra gì.

Kiều Ngọc Bội như sực nhớ lại:

- Chúng ta phải đi nhanh thôi. Vạn nhất lại bị ngăn cản, Vạn Quỷ Cung có thừa bản lãnh và nhân lực để tỏ ra ngông cuồng, một mình tiểu muội thật khó lòng đối phó.

Và Kiều Ngọc Bội lại đưa Mộ Dung Bạch đi, không hề phát hiện cùng với họ có thêm tiếng không khí xao động thứ ba nhẹ nhàng hơn và hầu như xuất phát cùng một lúc với họ.

***

Đang di chuyển, Kiều Ngọc Bội chợt hốt hoảng giữ Mộ Dung Bạch dừng lại:

- Có biến?!

Mộ Dung Bạch lo lắng nhìn quanh:

- Có phải chúng ta sắp đến nơi? Nếu không, tại hạ thừa nhận ở đây quả nhiên vừa xảy ra giao phong nhưng dù sao tất cả chỉ còn là những chứng tích, xung quanh thì chẳng còn ai, nào có liên quan gì khiến cô nương lo lắng?

Kiều Ngọc Bội vẫn tỏ vẻ quan tâm và bất ngờ xoay người tiến về phía một cột cây:

- Cũng có thể do Mộ Dung huynh chưa đủ nhận thức để cứ ngỡ đây là điều không nghiêm trọng và không liên quan. Để tiểu muội cho Mộ Dung huynh xem điều này. Và nếu cần, tiểu muội sẽ giải thích. Vì đây là…

Mộ Dung Bạch vì vẫn theo sát chân Kiều Ngọc Bội nên cũng nhận biết những gì Kiều Ngọc Bội đang nhìn và toan giải thích. Và chính Mộ Dung Bạch bất kêu:

- Tử Vong Lệnh?!

Kiều Ngọc Bội giật mình, liếc nhìn Mộ Dung Bạch:

- Chỉ là một cột cây đột nhiên bị tróc mất một mảng, cớ sao Mộ Dung huynh nhận biết và đoán được ngay đây là hành vi của Tử Vong Lệnh?