Mộ Dung Chí Tôn

Chương 44

Mộ Dung Bạch động tâm:

- Tại hạ có nghe biết nhân vật này qua hành vi vì phát cuồng nên có lần tự phóng hỏa thiêu hủy chính gia trang bản thân. Lâm Uy Hùng quả có lòng nhân mới có ý định toan điều trị cho Kiều lão anh hùng.

Công Tôn Nữ bĩu môi:

- Thiếu hiệp vẫn chưa nghe hết kia mà? Chẳng là sau đó Sầm Khiêm lại phát hiện Lâm Uy Hùng giấu cả thê tử, đã lẻn tìm một nơi khá kín đáo để tự luyện một loại công phu quyết không liên quan gì đến sở học Lâm gia.

- Công phu gì?

Công Tôn Nữ cười cười:

- Theo Sầm Khiêm thì đó là công phu họ Lâm đoạt được từ Kiều lão anh hùng. Và sở dĩ họ Lâm biết Kiều lão anh hùng có cất giữ để ra tay chiếm đoạt nhân lúc Kiều lão phát cuồng thì lại liên quan đến một nhân vật khác trước đó từng bị họ Lâm hạ thủ. Thiếu hiệp có nghe đến tính danh một nhân vật bất hảo từng bị họ Lâm hạ thủ, bảo là thay võ lâm chủ trì công đạo?

Mộ Dung Bạch nhớ ngay đến một câu chuyện từng nghe:

- Là một người họ Trương. Kỳ thực chỉ là cái danh từ họ Trang và đây là bào huynh của Trang Phù Dung, phu nhân của chính Lâm Uy Hùng?

Công Tôn Nữ thán phục:

- Thiếu hiệp cũng tỏ tường khá nhiều về các ẩn tình xảy ra trên võ lâm đấy. Đúng vậy, họ Trương vì là thành phần bất hảo nên tình cờ biết chuyện lão Kiều ngẫu nhiên đắc thủ một pho công phu tuyệt thế. Họ Trương không đủ lực tiến hành việc chiếm đoạt, đành kêu gọi thêm bằng hữu, cũng cùng hạng bất hảo. Đang lúc đó, sự việc có cả một lũ bất hảo cùng lúc tụ tập lại lọt vào mắt họ Lâm. Vậy là để chủ trì công đạo. Họ Lâm hạ thủ chẳng nương tay, sau đó cũng không tha cho họ Trương, dù được họ Trương kêu van tình huynh muội, mong họ Lâm vị tình phu nhân là bào muội của họ Trương. Cuối cùng họ Trường đành tỏ bày sự thật, nhưng không biết chính sự thật đó càng khiến họ Lâm quyết tâm gϊếŧ họ Trương để diệt khẩu.

Mộ Dung Bạch rúng động:

- Đó là nguyên nhân khiến họ Lâm sau đó dù làm gì vẫn cứ che giấu thê nhi?

Công Tôn Nữ thở ra:

- Tham vọng khiến mọi người mê muội. Chịu oan uổng nhất chính là lệnh đường.

Mộ Dung Bạch vỡ lẽ:

- Họ Lâm dù đã bịa chuyện để giải thích vẫn nghi ngờ, cho tiên mẫu trước đó đã nghe tất cả? Và họ Lâm vì sợ vỡ lỡ đành đưa tiên mẫu về ở gần để giám sát tuy ngoài mặt giả vờ là để đền ân?

Công Tôn Nữ gật đầu:

- Huống hồ lệnh đường dù cảnh đơn độc, một mẫu một tử, lại để lộ tính danh của thiếu hiệp, vô tình có cùng họ Mộ Dung. Họ Lâm thêm sinh nghi, bèn nhân cơ hội này giải thích cho phu nhân rõ vì sao đột nhiên đưa mẫu tử thiếu hiệp về Lâm gia, cũng là cách che giấu sự thật, không cho Lâm phu nhân biết bản thân họ Lâm đã gây ra những tội ác gì.

Mộ Dung Bạch chợt trầm giọng:

- Vậy cái chết của tiên mẫu quyết phải do người cố tình hạ thủ. Ai?

Công Tôn Nữ không đáp, chỉ hỏi:

- Điều thứ hai thiếu hiệp định hỏi là gì? Vì chuyện về lệnh đường, Công Tôn Nữ chỉ biết có thế.

Mộ Dung Bạch ngơ ngẩn mất một lúc, sau đó vừa cười gượng vừa hỏi Công Tôn Nữ:

- Tại hạ có thể nói điều này mà không sợ lầm, rằng từ lâu đã đoán biêt tâm sự, cũng là tình ý của Giáo chủ dành cho tại hạ. Và điều tại hạ muốn hỏi là, Giáo chủ tin hay không tin tại hạ là hậu nhân cốt nhục của Mộ Dung Khuê lão nhân?

Công Tôn Nữ thoạt nghe đã đỏ mặt, đến lúc nghe hết đã biến sắc:

- Thiếu hiệp thật ra vì vẫn luyện Nguyên Dương Đồng Tử Công nên không những quyết lánh xa nữ sắc mà còn luôn ngại, chẳng muốn dấn sâu thâm vào tình cảm nữ nhi?

Mộ Dung Bạch lắc đầu:

- Đó chẳng phải là lời đáp tại hạ đang chờ nghe.

Công Tôn Nữ rùng mình lùi lại:

- Có quá nhiều lời đồn đại và nhất là ai cũng tin thiếu hiệp ắt có liên quan đến Mộ Dung danh gia. Thế nên, ta chỉ ước chi điều này đừng là sự thật

Mộ Dung Bạch biết lúc nào nên cười, vì thế phì cười thật đúng lúc.

- Nghĩa là Giáo chủ cũng tin? Vậy thì sai rồi, vì tại hạ chưa từng và cũng không hề biết gì về Nguyên Dương Đồng Tử Công. Tóm lại, tại hạ hỏi để biết chắc và bây giờ có thể quả quyết dù mang cùng họ Mộ Dung nhưng không hề là hậu nhân cốt nhục của Mộ Dung Khuê lão nhân.

Công Tôn Nữ như bị hụt hẫn:

- Thật ư? Mọi điều Công Tôn Nữ vừa nghe đều là sự thật ư? Nếu vậy.. sao.. sao..

Mộ Dung Bạch vẫn cười:

- Vì sao tại hạ tỏ ra quá quân tử ư? Có phải đó là điều Giáo chủ muốn hỏi và rất mong nghe tại hạ giải thích? Đúng không?

Công Tôn Nữ nói, thiếu điều muốn hụt hơi:

- Đúng vậy, đúng là Công Tôn nữ vẫn luôn muốn nghe và chưa bao giờ thật sự nôn nóng mong muốn biết như lúc này.

Mộ Dung Bạch từ từ thu nụ cười về:

- Đã bảo tại hạ đã đoán biết tình ý được Giáo chủ biệt đãi và biệt nhãn dành cho. Giáo chủ có thể tạm ghi nhận và xem điều đó là tạm đủ đối với bản thân Giáo chủ ngay lúc này chăng? Vì tại hạ xin khất đến lần gặp sau sẽ giải thích, nhưng không thế quá nhanh, một khi tại hạ chưa minh bạch hoặc chưa có cơ hội báo thù cho tiên mẫu. Hoặc giả cứ tạm hiểu đó là nguyên do khiến tại hạ cảm thấy chưa đến lúc để tình nhi nữ đan xen vào.

Công Tôn Nữ đáp ứng ngay:

- Hay lắm. Công Tôn Nữ sẽ chờ và quyết chờ đến ngày được nghe thiếu hiệp tỏ lộ ẩn tình. Dù vậy, ta đã an tâm. Có thật thiếu hiệp chưa muốn cùng ta đối diện với bọn Vạn Quỷ Cung lúc này? Nếu vẫn không thay đổi ý định, được, xin tạm chia tay, mong thiếu hiệp luôn luôn bảo trọng. Hẹn ngày gặp lại. Cáo từ!

Nhìn Công Tôn Nữ chỉ chớp mắt đi mất hút. Mộ Dung Bạch bỗng uể oải. Buông người tụt ngồi xuống, tựa lung vào chân bình đài, một vị thế đúng như nữ nhân thoạt đầu đã đến, đã ngồi và đã từng bỏ đi nhanh như chạy. Đã thế, Mộ Dung Bạch còn thở ra, lên tiếng than sầu thảm:

- Ta đã hành động như thế đúng hay sai?! Nếu sai, tại sao ta không đủ đởm lược thú nhận, để rồi cứ muối mặt tiếp nhận những tốt đẹp nàng vẫn sẵn sàng trao ban? Còn như đúng. A.. sao ta đột nhiên lâm mãi cảnh này?! Tại sao?

Ngỡ chỉ than, chỉ hỏi một mình, nào ngờ vẫn có thanh âm hồi đáp, hỏi ngược lại Mộ Dung Bạch:

- Mộ Dung huynh lại bị thất tán công phu, cho dù đã bị một lần và đã luyện tự khôi phục?

Đó là thanh âm củ một nữ nhân, Mộ Dung Bạch giật nảy người. Quay phắt lại và sợ hãi đến xuất hạn, tuôn mồ hôi lạnh:

- Kiều Ngọc Bội cô nương?! Thế mà tại hạ ngỡ…

Quả nhiên là Kiều Ngọc Bội, một nữ nhân dù nhìn không đến nỗi nào nhưng vẫn kém may mắn do có khóe miệng bên tả bị méo lệch lên trên, khiến phần đuôi mắt cùng ở bên tả vô tình bị kéo lệch xuống:

- Mộ Dung huynh ngỡ Công Tôn Nữ. Giáo chủ U Minh Thanh Hỏa Giáo mới bỏ đi chợt bất thần quay lại?

Từ sợ hãi Mộ Dung Bạch chuyển qua kinh ngạc:

- Kiều cô nương hiện diện đã lâu? Thật lạ là sao không bị Công Tôn Giáo chủ phát hiện?

Kiều Ngọc Bội cười buồn:

- Mộ Dung huynh không thích sa đà vào tình nhi nữ, chán cả gặp lại tiểu muội, thế nên rất mong muốn tiểu muội bị Công Tôn Giáo chủ phát hiện lắm sao?

Mộ Dung Bạch bối rối:

- Ý tại hạ hoàn toàn khác, Kiều cô nương xin chớ ngộ nhận. Chẳng là bản lãnh lúc này của Công Tôn Giáo chủ cao minh bất phàm.

Kiều Ngọc Bội bỗng hậm hực:

- Dù bản lãnh cao minh vẫn kém trí. Bằng chứng là nàng ta không thể phát hiện Mộ Dung huynh sau nổ lực cùng nàng vượt thoát từ dưới này lên đã lâm lại cảnh ngộ thất tán công phu.

Mộ Dung Bạch vỡ lẽ:

- Kiều cô nương ắt nhờ tình cờ xuất hiện từ trước nên mục kích toàn bộ, kể cả lúc tại hạ cùng Công Tôn Giáo chủ thoạt đầu thoát hiểm?

Kiều Ngọc Bội chợt sẵng giọng:

- Xin đừng nhắc Giáo chủ Giáo chủ mãi được chăng? Bởi một lẽ là nhờ mục kích tất cả nên tiểu muội cố tình chờ đến lúc này, chủ yếu gặp và hỏi riêng Mộ Dung huynh một câu, có muốn hay không muốn biết hư thực về những liên quan đến Mộ Dung gia?

Mộ Dung Bạch thoáng ngỡ ngàng:

- Kiều cô nương vẫn giữ chủ ý cũ. Quyết đưa tại hạ đến bái phỏng một nhân vật?

Kiều Ngọc Bội gật đầu:

- Vì đó là điều lẽ ra chúng ta đã thực hiện nếu lần trước đừng bị Quỷ Kiệu, sau là Thiếu cung chủ Vạn Quỷ Cung xuất hiện gây trở ngại và làm gián đoạn.

Mộ Dung Bạch hất hàm:

- Vậy liên quan gì đến Công Tôn Giáo chủ khiến Kiều cô nương có ý bực, không muốn tại hạ nhắc nữa đến Công Tôn Giáo chủ?

Kiều Ngọc bội cười lạt:

- Vì tiểu muội có phần giống Mộ Dung huynh, không tán thành cách báo thù của nàng. Bởi gây ra một trận đồ sát như thế, hành động của nàng có khác gì Vạn Quỷ Cung? Huống hồ tiểu muội cũng chẳng thể tin một mình nàng lại có đủ bản lãnh thực hiện.

Mộ dung Bạch sinh nghi:

- Khi bảo nàng ta chỉ có một mình, Kiều cô nương muốn ám chỉ điều gì?

Kiều Ngọc Bội vụt thở hắt ra, như muốn nhân đó trút thêm sự thật:

- Nếu tiểu muội bảo từ lúc đột ngột bị kẻ khác cướp mất Mộ Dung huynh đến nay, ngày ngày tiểu muội vẫn kiên trì kiếm tìm.

Mộ Dung huynh có tin chăng?

Mộ Dung Bạch sực hiểu:

- Đó là nguyên nhân do Kiều cô nương lúc nãy có mặt ở đây? Đồng thời cũng biết rõ những gì đã xảy ra cho U Minh Thanh Hỏa Giáo, kiệt tác của Vạn Quỷ Cung?

Kiều Ngọc Bội thở phào, có phần nhẹ nhõm:

- Giống như tiểu muội, Vạn Quỷ Cung cũng tức tối không kém vì để mất Mộ Dung huynh cơ hồ ngay trên tay. Họ đông nhân số hơn, thế nên tiểu muội chỉ cần bám theo, ngấm ngầm dò xét từng động tĩnh của họ. Cuối cùng qua họ phát hiện từng diễn biến liên quan đến Mộ Dung huynh.

Mộ Dung Bạch giật mình lo lắng:

- Hóa ra Kiều cô nương cũng biết chuyện tại hạ bị hãm hại? Tương tự như vậy, liệu tại hạ hiểu thế này có đúng không, cô nương vì không tin tại hạ dễ mất mạng nên suốt thời gian qua vẫn quanh quẩn gần đây để kiếm tìm, nghĩa là bọn Vạn Quỷ Cung ắt hẳn cũng không tin như vậy và hiện vẫn đang truy tìm?

Kiều Ngọc Bội chợt hốt hoảng:

- Cứ mãi chuyện suýt nữa tiểu muội quên mất. Chúng ta phải đi thôi nếu không Công Tôn Nữ thế nào cũng quay lại và lần này là đến lượt nàng ta ngăn cản. Khiến Mộ Dung huynh mất cơ hội cùng tiểu muội bái phỏng một người không thể không bái phỏng.

Mộ Dung Bạch cũng hốt hoảng nhìn quanh:

- Cô nương bảo thế nào nàng ta cũng quay lại là ý gì?

Kiều Ngọc Bội cứ luống cuống trông đến tội:

- Vì ở dưới kia Vạn Quỷ Cung đã bỏ đi từ lâu. Nghĩa là Mộ Dung huynh dù yên tâm, không lo nàng ta đơn độc đối phó cả một lũ Vạn Quỷ Cung, thì vẫn phải nghĩ rằng nàng ta có thể quay trở lại bất kỳ lúc nào.

Mộ Dung Bạch trở lại sắc mặt sợ hãi

- Tại hạ càng không muốn nàng ta nhìn thấy lại cảnh trạng tồi tệ và thê thảm lúc này của chính tại hạ. Chỗ nào lúc nãy cô nương đã ẩn? Hãy mau giúp tại hạ cùng lánh mặt. Nhanh nào.

Kiều Ngọc Bội vụt cười:

- Đúng rồi. Mộ Dung huynh thật thông tuệ, quả nhiên có muốn chạy cũng không thoát. Vậy sao không tạm ẩn một lúc, chờ nàng ta tìm không được và bỏ đi, lúc đó chúng ta sẽ yên tâm hơn. Mau theo tiểu muội nào.

Bảo mau theo nhưng kỳ thực Kiều Ngọc Bội phải cầm tay đưa Mộ Dung Bạch cùng chạy chếch dần xuống dưới theo sườn núi. Đến tảng đá lớn. Cả hai như cùng lúc khuỵu ngã, nhờ đó bóng nhân ảnh cùng mất hút

Nhưng sự thật cả hai không hề ngã. Trái lại đều đang an toàn nép người sau tảng đá lớn, nằm phục gọn lỏn dưới chân tảng đá khác liền kề phía sau, một chổ ẩn tuyệt vời kín đáo do cao xanh tạo sẵn.

Kiều Ngọc Bội đàng nhè nhẹ tự nhích ra, để đừng quá chạm dọc cả thân vào Mộ Dung Bạch hiện nằm kề:

- Nếu không nhờ tình cờ phát hiện chỗ ẩn này, nói thật, lúc nãy thế nào tiểu muội cũng tự bại lộ hành tung.

Mộ Dung Bạch vẫn nằm nguyên vị, vờ như không nhận biết thái độ đang len lén dịch ra do Kiều Ngọc Bội cứ ngấm ngầm thực hiện:

- Đừng lớn tiếng như thế. Vì nàng ta nếu thật sự quay lại vị tất mãi đứng yên và không kiếm tìm.

Kiều Ngọc Bội vẫn không quên quan sát khắp nơi:

- Mộ Dung huynh sao không nhận lời, thử làm Giáo chủ một phen?

- Mộ Dung Bạch bắt đầu cựa quậy vì khó chịu: Lúc nãy tại hạ tự cất tiếng than ắt cô nương đã nghe? Chính tại hạ còn chưa biết bản thân có quyết định như thế là đúng hay sai nữa là.

Kiều Ngọc Bội len lén thở dài:

- Tự để mất đi cơ hội rõ mười mươi là sẽ được khôi phục trọn vẹn công phu. Tiểu muội thán phục Mộ Dung huynh thật đấy. Vì nếu là ai khác, quyết chẳng bao giờ bỏ qua.

Mộ Dung Bạch cũng thở dài:

- Nghĩ lại, tại hạ cũng phần nào tự thán phục, dù đôi lúc vẫn luôn tự mắng sao lại quá sĩ diện hảo.

Kiều Ngọc Bội chợt hạ thật thấp giọng:

- Vẫn còn có cơ hội cho Mộ Dung huynh sửa chữa sai lầm.nàng ta quay lại kìa.

Mộ Dung Bạch vụt tái mặt và phát thoại qua tiếng nghiến rang:

- Đừng để nàng ta phát hiện. Tại hạ không tin tự bản thân lại không đủ bản lãnh tự khôi phục và thực hiên được điều bao lâu nay hằng ấp ủ.

Kiều Ngọc Bội chạm tay vào Mộ Dung Bạch:

- Suỵt! Nàng ta đang kiếm tìm khắp nơi đấy. Đừng lên tiếng nữa.

Và sau một lúc đủ lâu. Tự Kiều Ngọc Bội lên tiếng tán dương. - Nàng ta đã thật lòng mến mộ và nhất mực yêu Mộ Dung huynh. Tấm chân tình đó. Liệu sau này Mộ Dung huynh làm cách nào báo đáp? Vả lại, nàng rất đẹp, thật đẹp. Mộ Dung huynh nỡ khước từ mãi thật sao?

Mộ Dung Bạch nhỏm người đứng lên:

- Còn một giai nhân khác, xinh đẹp không kém nàng ta. Và giai nhân đó trước sau đã có hai nhân vật quyết gán ghép vào tại hạ. Chỉ tại cô nương chưa trông thấy. Chứ nếu đã thấy ắt càng phải kêu lên hỏi tại sao tại hạ vẫn khước từ. Nào, bây giờ cô nương có thể đưa tại hạ đi được chưa? Kẻo lại bảo cứ luôn bị mất cơ hội mỗi khi muốn đưa tại hạ đến bái phỏng một nhân vật nào đó theo ý cô nương.

Kiều Ngọc Bội chỉ chuyển người ngồi lên:

- Đã gần một trăm ngày vì mãi lo lắng kiếm tìm Mộ Dung huynh, tiểu muội ít nghỉ ngơi nên đang rất mệt, cần phải hành công một lúc. Mộ Dung huynh chấp thuận chăng nếu tiểu muội quyết định sẽ chỉ khởi hành lúc màn đêm về, càng kín đáo hơn?

Mộ Dung Bạch bước ra ngoài và tìm chỗ đặt lung nằm dài trên mặt đá:

- Tại hạ chỉ là phế nhân, được đưa hay không đều tùy cô nương. Hiển nhiên cô nương có toàn quyền nghỉ ngơi bất kỳ lúc nào muốn. Tại hạ sẽ chờ.

Kiều Ngọc Bội mỉm cười và thực hiện ngay việc tọa công điều nguyên, vì biết Mộ Dung Bạch tuy nói dỗi nhưng không thể không chờ.