Mộ Dung Bạch lại nhìn quanh:
- Mọi hành tung của Tử Vong Lệnh bấy lâu nay đều bị một nhân vật lúc nãy đã phản lại U Minh Thanh Hỏa Giáo chú tâm dò xét và nhờ đó có nhiều nhận định rất thú vị. Và ở quanh đây thế nào cũng có một mảng vỏ cây với ba chữ Tử Vong Lệnh được lưu khắc trên đó bằng công phu cho biết mức độ tựu thành của chủ nhân Tử Vong Lệnh. Kiều cô nương hãy mau giúp tại hạ tìm cho bằng được mảng vỏ cây vừa nói.
Kiều Ngọc Bội đành tìm nhưng cứ luẩn quẩn ở gần bên Mộ Dung Bạch:
- Đối với tuyệt đại cao thủ trên giang hồ, hành tung của Tử Vong lệnh luôn là điều bí ẩn. Mộ Dung huynh bảo đó là nhân vật nào ở U Minh Thanh Hỏa Giáo đã bỏ công dò xét và có nhiều phát hiện thú vị?
Mộ Dung Bạch chợt ngưng tìm để ngước nhìn Kiều Ngọc Bội:
- Tại hạ rất cảm kích vì luôn được cô nương quan tâm. Nhưng dẫu sao, quanh đây vẫn có vẻ bình ổn, vị tất có người bất ngờ xuất hiện, lại cố ý gây bất lợi cho tại hạ. Thế nên, để dễ dàng tìm kiếm, cô nương sẽ giúp tại hạ nhiều hơn nếu cùng tại hạ phân khai, mỗi người tìm một hướng, thay vì cô nương cứ theo sát, chỉ khiến tại hạ thêm cảm nhận bản thân đang thật sự vô dụng như thế nào.
Chợt Kiều Ngọc Bội bật reo, cùng lúc đó là tự nhào đến một chỗ nào đó chỉ cách Mộ Dung Bạch nửa trượng hơn:
- Tiểu muội tìm thấy rồi. Mộ Dung huynh vừa bảo qua những tự dạng lưu khắc trên mảng vỏ cây này sẽ đoán được mức tựu thành về công phu của nhân vật lưu ký tự?
Mộ Dung Bạch áy náy, nhìn Kiều Ngọc Bội quả nhiên đang quay lại với một mảng vỏ cây trên tay:
- Tại hạ tỏ ra tức bực không đúng lúc. Vì cuối cùng vẫn là cô nương phát hiện vật cần tìm. Tâm trạng của tại hạ nếu có gây thất lễ, mong cô nương lương thứ.
Kiều Ngọc Bội gượng cười, trao mảng vỏ cây cho Mộ Dung Bạch:
- Chỉ cần Mộ Dung tự hiểu như thế là đủ. Vì kỳ thực tiểu muội chỉ vì lo cho Mộ Dung huynh, nào có ngờ lại khiến Mộ Dung huynh phiền muộn, như thể tiểu muội cố ý nhắc nhở hiện trạng vô dụng và bất lực của Mộ Dung huynh.
Mộ Dung Bạch cầm mảng vỏ cây và lên tiếng lí nhí trước khi cúi đầu chú mục vào ba chữ Tử Vong Lệnh vẫn còn được lưu khắc rành rành:
- Đúng là tại hạ chưa thể quen với hiện trạng bản thân vô dụng. Nhưng dù vậy, tại hạ hứa sẽ cố tránh càng nhiều càng tốt những động thái có thể gây phiền lụy cho cô nương.
Kiều Ngọc Bội cùng chú mục nhìn vào ba chữ Tử Vong Lệnh trên mảng vỏ cây:
- Nếu được như vậy thì không có gì tốt hơn việc Mộ Dung huynh hãy mau cho tiểu muội biết đã nhận định như thế nào về ba chữ này, nhất là về công phu thể hiện.
Mộ Dung Bạch bất ngờ kêu thảnh thốt:
- Sao lại thế này?
Kiều Ngọc Bội cũng giật mình:
- Sao chứ?
Mộ Dung Bạch bối rối:
- Cô nương có nhận thấy công phụ vạch nên ba chữ này là từ chỉ lực?
Kiều Ngọc Bội không nhìn mảng vỏ cây, chỉ nhìn Mộ Dung Bạch:
- Thế thì sao?
Mộ Dung Bạch ngơ ngác:
- Chẳng sao cả ngoại trừ một điểm. Là công phu chỉ lực này hiện nay kỳ thực chỉ có ba nhân vật am hiểu. Và điều này như muốn nói lên chủ nhân Tử Vong Lệnh phải là một trong ba nhân vật này, một điều đã quá ư phi lý đến không thể tin.
Kiều Ngọc Bội chấn động:
- Mộ Dung huynh bảo đã có thể đoán chủ nhân Tử Vong Lệnh là ai?
Mộ Dung Bạch vãn nhìn vào mảng vỏ cây:
- Nhưng e không đúng lắm. Vì hỏa hầu của nhân vật thi triển công phu chỉ lực này như vẫn còn kém, đó là so với ba nhân vật tại hạ vừa đề cập.
Kiều Ngọc Bội lại cúi đầu nhìn mảng vỏ cây:
- Để nhận định mức độ nông sâu về hỏa hầu, trừ phi Mộ Dung huynh cũng am hiểu công phu này. Hay Mộ Dung huynh chính là một trong ba nhân vật đang đề cập?
Mộ Dung Bạch không nhìn mảng vỏ cây nữa: - Đúng vậy, tại hạ có am hiểu và chính xác hơn thì nhân vật đầu tiên lĩnh hội và am hiểu công phu này chính là tại hạ.
Kiều Ngọc Bội giật mình:
- Mộ Dung huynh đang tự thú nhận bản thân là chủ nhân Tử Vong Lệnh?
Mộ Dung Bạch lắc đầu, đoạn ném bỏ mảng vỏ cây qua một bên:
- Tử Vong Lệnh xuất hiện đã lâu, như mười năm thì phải. Còn tại hạ chỉ mới lĩnh hội công phu này chưa đến một trăm ngày, hiển nhiên chủ nhân Tử Vong Lệnh chẳng phải tại hạ.
Kiều Ngọc Bội cau mặt, đoạn hậm hực nhặt lại mảng vỏ cây:
- Mộ Dung huynh càng nói càng khó hiểu. Vì vừa mới bảo chính bản thân là người đầu tiên lĩnh hội công phu này nhưng liền sau đó lại phủ nhận. Mộ Dung huynh không phải Lệnh Tử Vong chủ nhân. Rốt cục nguyên ủy của sự việc là thế nào?
Mộ Dung Bạch phì cười:
- Cô nương hiểu cũng phải và có ý phiền trách tại hạ như vậy cũng đúng. Vì nguyên ủy chính là thế này. Nhưng trước khi giải thích, tại hạ xin hỏi một câu, cô nương có biết nhân vật nào đã cướp đoạt tại hạ nhân lúc cô nương cùng Thiếu cung chăng?
Kiều Ngọc Bội vẫn có vẻ phật ý:
- Vì sau đó tiểu muội phát hiện Mộ Dung huynh có mặt ở tổng đàn U Minh Thanh Hỏa Giáo nên dễ đoán kẻ đắc thủ độ đó phải là người của Thanh Hỏa Giáo U Minh. Đúng chứ?
Mộ Dung Bạch gật đầu:
- Cô nương suy luận rất hay. Vậy đoán xem U Minh Thanh Hỏa Giáo muốn gì ở tại hạ để bất chấp tình giao hảo với Vạn Quỷ Cung vẫn thản nhiên cướp tại hạ trên tay họ?
Kiều Ngọc Bội giật mình:
- Bất chấp tình giao hỏa? Ý muốn nói việc bắt giữ Mộ Dung huynh không là ý định của ả… của giáo chủ U Minh Thanh Hỏa Giáo?
Mộ Dung Bạch thở dài:
- Công Tôn Nữ ư? Hiển nhiên là thoạt tiên cũng có chủ ý của nàng. Nhưng về sau mới rõ chỉ là mưu kế của Sầm Khiêm, phản đồ Thanh Hỏa Giáo U Minh. Nói rõ hơn là thế này, U Minh Thanh Hỏa Giáo hiện đắc thủ năm loại công phu không rõ xuất xứ. Nhưng vì kinh văn khiếm khuyết, họ không thể luyện, nên quyết định dựa vào tại hạ, bắt giữ và tạo áp lực, buộc tại hạ dùng sự thông tuệ kiến giải hộ họ năm loại công phu vừa nói, và một trong năm loại công phu đó, thật lạ thay chính là công phu chỉ lực này.
Kiều Ngọc Bội tái sắc:
- Mộ Dung huynh đã kiến giải được? Nghĩa là ba nhân vật Mộ Dung huynh bảo đã am hiểu gồm bản thân Mộ Dung huynh, Sầm Khiêm và cả Công Tôn Nữ?
Mộ Dung Bạch phân vân:
- Không sai. Và vì diễn tiến chỉ xảy ra chưa đến một trăm ngày, thế nên thật khó tin nếu bảo Sầm Khiêm từng là chủ nhân Tử Vong Lệnh. Nhưng nếu đã không phải thì còn ai khác cùng ngẫu nhiên cùng đắc thủ chung một loại công phu? Và điều đáng nói không phải ở công phu hỏa hầu còn kém của nhân vật phát Lệnh Tử Vong mà là xuất xứ đích thực của công phu đó. Từ xuất xứ nào để những công phu đó hiện lúc này có đến hai chủ sở hữu? Một ở U Minh Thanh Hỏa Giáo và một do nhân vật phát Lệnh Tử Vong.
Kiều Ngọc Bội chợt bật quát:
- Ai ?
Sau tiếng Kiều Ngọc Bội quát, chính Mộ Dung Bạch cũng nghe rõ tiếng không khí chợt xao động.
“ Vù..”
Vì thế, Mộ Dung Bạch cũng tự hiểu vì sao Kiều Ngọc Bội lập tức bật lao người vừa đuổi theo tiếng gió vừa quát giật giọng:
- Đã dám đến đây sao bây giờ lại bỏ chạy? Nhưng ngươi có chạy cũng không thoát.
“ Vù...”
Kiều Ngọc Bội vừa mất dạng, toàn thân Mộ Dung Bạch vụt bất động vì bị một lực đạo xuất hiện từ phía sau điểm trụ huyệt đạo.
Mộ Dung Bạch bàng hoàng:
- Ai? Cớ sao lẻn hạ thủ tạ hạ?
Đáp lại, Mộ Dung Bạch chợt bị đưa đi:
- Ngươi không cần tìm hiểu. Chỉ ngoan ngoãn theo ta là đủ. Đi!
“ Vù…”
Được một lúc. Mộ Dung Bạch bị dừng lại và giọng ồ ề khi nãy đã kịp vang lên vẫn từ phía sau Mộ Dung Bạch:
- Ta muốn nghe thêm càng nhiều càng tốt về Công Tôn Nữ:
Mộ Dung Bạch rúng động:
- Các hạ có oán thù gì với nàng?
- Chớ nói nhảm và cũng đừng làm phí thời giờ của ta. Nói mau.
Mộ Dung Bạch trấn tĩnh dần:
- Tại hạ quyết không nói một khi chưa minh bạch các hạ có dụng ý gì. Liệu có gây bất lợi cho nàng chăng?
- Ngươi có vẻ rất lo cho ả? Vì sao? Hay giữa ngươi và ả đã không còn là bằng hữu bình thường do đã có thời gian dài chung chia hoạn nạn và cùng chung cảnh ngộ?
Mộ Dung Bạch giật mình:
- Các hạ chớ nói nhảm. Nhất là chớ hồ đồ có những lời xúc phạm đến danh tiết và nhân phẩm của nàng. Các hạ là người của Vạn Quỷ Cung?
- Hừ. Đừng nghĩ chỉ có người của Vạn Quỷ Cung mới biết chuyện ngươi và Công Tôn Nữ cùng bị hãm hại và chung số phận.
Mộ Dung Bạch có phần nhẹ nhõm:
- Nhưng quả thật chuyện đó ngoài Vạn Quỷ Cung, chỉ gần đây tại hạ mới thuật cho mỗi một mình Kiều Ngọc Bội. Nhờ đâu các hạ cũng biết?
- Đừng lôi ả họ Kiều vào đây. Mà kể cũng lạ, kẻ vô dụng như ngươi không ngờ vẫn có một vài nữ nhân để mắt quan tâm. Và theo ta nhận định, như ngươi thích Công Tôn Nữ nhiều hơn ả họ Kiều. Vì ả họ Kiều không thuận mắt ngươi?
Mộ Dung Bạch chấn động:
- Các hạ đã lẻn bám theo tại hạ từ lâu? Nhược bằng không thể, các hạ quyết không dám nêu nhận định này?
- Như ngươi ngấm ngầm thừa nhận điều ta vừa nói?
Mộ Dung Bạch thở hắt ra:
- Nghĩa là các hạ cũng ngấm ngầm thừa nhận hành vi lẻn bám theo? Tất nhiên chính các hạ chứ không ai khác đã thi triển công phu Trích Diệp Phi Hoa ứng cứu tại hạ một lần. Nhưng xin đừng nghĩ vì có ân tương trợ mà muốn xem thường tại hạ thế nào cũng được.
- Ý ngươi là gì?
Mộ Dung Bạch nói:
- Là nếu các hạ bảo tại hạ bị thất tán võ công chỉ vì đắm mê tửu sắc, thân cận nữ nhân thì đã lầm.
- Ngươi cho ta là người của Mộ Dung gia. Một trong Lục nương?
Mộ Dung Bạch đề quyết:
- Dù các hạ cố tình giả giọng ồ ề, tại hạ vẫn nhận ra thanh âm nữ nhân. Thêm nữa, đã ngấm ngầm tiếp trợ lúc tại hạ suýt bị Tam thái thái Mộ Dung gia ám hại, là nữ nhân nào đủ bản lãnh và nhất là xen vào chuyện của Mộ Dung gia nếu chẳng phải một trong Lục nương?
- Ngươi.., hừ, ngươi suy luận kể cũng khá. Vậy nói đi, liên hệ giữa ngươi và Công Tôn Nữ cùng ả Kiều Ngọc Bội vừa rồi là thế nào?
Mộ Dung Bạch vẫn không vội đáp:
- Thoạt tiên xin các hạ cho biết vẫn nghĩ thế nào về xuất thân lai lịch của tại hạ?
- Đừng đề cập đến vội. Tốt nhất ta đang hỏi thế nào ngươi cứ thế ấy trả lời. Nào.
Mộ Dung Bạch cam thúc thủ:
- Họ gồm đến hai, các hạ muốn biết về ai trước?
- Điều này… thôi được, ta có thừa nhẫn nại để nghe về cả hai. Ngươi cứ tùy tiện.
Mộ Dung Bạch thở dài:
- Vẫn hãy nói về Kiều Ngọc Bội trước, bởi đó là theo trình tự, huống hồ cô nương họ Kiều dù sao cũng đã hai lần chạm trán và suýt mất mạng vào tay Tam thái thái cũng là người của Mộ Dung gia.
- Nói đi, thay vì mãi dông dài như cố tình dò xét thân phận đích thực của ta.
Mộ Dung Bạch chột dạ:
- Các hạ quả lợi hại, dường như đọc thấy cả trong tâm tưởng tại hạ. Một điều mà từ trước đến nay tại hạ chưa từng gặp bao giờ. Có phải nhờ thế, Mộ Dung gia vẫn luôn được quần hùng kính ngưỡng nể phục
- Ngươi dò xét ta? Vì nếu ta đáp thì dù phủ nhận hay thừa nhận đều tự chui vào bẫy do ngươi cố tình giăng ra? Đừng xem thường ta như thế. Mau nói ngay vào chính đề thì hơn.
Mộ Dung Bạch thất vọng:
- Đây là lần đầu Mộ Dung Bạch này dù tâm cơ thế nào vẫn không thể qua các hạ. Bái phục, bái phục. Nhưng xin nói trước, thế nào cũng có lúc tại hạ vẫn nghĩ được cách chuyển đổi cục diện, đừng nghĩ tại hạ dễ bị khuất phục.
- Đó là chuyện về sau. Còn bây giờ. Hừ! Ả nọ kể cũng khá, sắp sửa sục sạo tìm đến đây rồi. Đành phải cho ả nếm mùi lợi hại thôi.
Mộ Dung Bạch kinh hãi bật kêu:
- Kiều…
Á huyệt của Mộ Dung Bạch lập tức bị chế ngự:
- Ngươi nghĩ gì. Ta đều biết cả. Dù vậy, cứ yên tâm. Ta chỉ đuổi ả đi, chưa đến lúc gây bất lợi cho ả, ngươi chớ quá lo như thế. Ta sẽ quay lại ngay.
“ Vù..”
Nhưng nhân vật thần bí đã quay lại nhanh hơn Mộ Dung Bạch chờ đợi. Và lần này, thay vì tiếp tục đối thoại, nhân vật thần bí bỗng nhấc Mộ Dung Bạch lên cao khỏi đất để bất ngờ mang đi cùng. Thủy chung không cho Mộ Dung Bạch nhìn thấy lư sơn diện mục.
“ Vù…”
- Thật mãi lâu sau vẫn không thấy nhân vật thần bí nọ có ý dừng lại. Mộ Dung Bạch bấn loạn, tiếc là không thể lên tiếng để hỏi đã xảy ra chuyện gì và dụng ý của chuyến đi này là thế nào.
Nhưng thời gian trôi vẫn trôi, tận đến khi màn đêm buông xuống. Mộ Dung Bạch cứ tiếp tục bị đưa đi.