Mộ Dung Chí Tôn

Chương 38

Từ phía sau, Sầm Khiêm vừa cười vừa quát vọng ra thật xa:

- Chính là ả Giáo chủ không hiểu sao vẫn chưa chết. Cùng toan tẩu thoát với ả là một tiểu tử, có tính danh là Mộ Dung Bạch. Môn nhân quý Cung hãy nhớ đừng nương tay với chúng. Trảm thảo trừ căn. Hãy gϊếŧ thì hơn. Ha ha..

Công Tôn Nữ vẫn quyết liệt chi trì, bằng việc tiếp tục thì thào vào tai Mộ Dung Bạch, giọng đã thật yếu:

- Chúng ta vẫn sẽ thoát nếu thiếu hiệp giúp ta vào được thần động U Minh, bằng cách vận dụng Phi Kiếm Bát Quái với đoạn khẩu quyết sau cùng, ta sẽ tiếp tục chỉ điểm, là thế này

Nhưng Mộ Dung Bạch thay vì chú tâm nghe, chợt vừa chạy vừa kêu gào ầm ĩ:

- Tại hạ là Mộ Dung Bạch, đang có người toan sát nhân diệt khẩu. Hãy mau đưa tại hạ đến gặp Thiếu cung chủ quý Cung. Xin bẩm báo Mộ Dung Bạch thật sự muốn cầu kiến Thiếu cung chủ!!

Lập tức từ ngoài xa, đáp lại loạt kêu gào của Mộ Dung Bạch là một chuỗi cười vang dội:

- Sầm huynh đệ đang ở trong đó, đúng chăng? Hay lắm, Mộ Dung Bạch thật khéo thay lại chính là tiểu tử bổn Cung đang truy tìm. Vậy thì ả Giáo chủ cứ tùy Sầm huynh đệ định đoạt. Còn tiểu tử Mộ Dung Bạch, ha ha.., quả là bất ngờ vì cuối cùng ngươi lại rơi đúng vào tay bổn Cung. Ha ha..,

Mộ Dung Bạch có một thoáng khựng lại nhưng vẫn tiếp tục chạy, miệng lầu bầu, chủ ý nói cho Công Tôn Nữ nghe:

- Ngỡ là Thiếu cung chủ Vạn Quỷ Cung, nào hay lại gặp Quỷ Kiệu, cục diện vẫn hoàn nguy hiểm. Nhưng dù sao chúng ta vẫn mong có cơ hội chi trì thay vì nạp mạng vào tay Sầm Khiêm.

Nhưng Công Tôn Nữ chẳng lời nào hồi đáp, thay vào đó tiếng của Sầm Khiêm bỗng vang sát cạnh phía sau Mộ Dung Bạch, dù chỉ là tiếng rít như phát ra từ sâu trong miệng:

- Hãy giao Phi Kiếm Bát Quái cho ta. Đổi lại ta hứa mở cho ngươi sinh lộ. Ngươi nghe rõ chưa. Công Tôn Nữ?

Mộ Dung Bạch vụt hiểu, và lập tức nhân lúc Sầm Khiêm đang cần thời gian khuyến dụ Công Tôn Nữ, Mộ Dung Bạch vẫn tận lực khom lưng chạy. Đồng thời bản thân cũng lấy làm lạ vì thủy chung sao không nghe Công Tôn Nữ ừ hữ gì nữa, dù chỉ nửa lời.

Và sự thật bỗng phơi bày khi Mộ Dung Bạch nghe Sầm Khiêm bất ngờ kêu:

- Không lẽ ả đã chết? Vậy ngươi mang thi thể ả theo làm gì? Mau ném thi thể ả cho ta. Nhanh lên nào, tiểu tử.

Mộ Dung Bạch bàng hoàng, nhưng thay vì ném lại theo mệnh lệnh Sầm Khiêm, Mộ Dung Bạch bất ngờ chợt bật gào phẫn nộ, vừa gào vừa tiếp tục khom lung chạy:

- Sầm Khiêm ngươi dù gì cũng đã thủ đắc U Minh Thần Bát Quái Đồ, cớ sao vẫn độc ác, tuyệt mọi sinh lộ, đến một người không bản lãnh phòng thân ngươi cũng hạ thủ? Ngươi còn muốn hành hạ thi thể của người đã chết nữa sao? Mộ Dung Bạch ta vẫn chưa chết, dù chỉ còn một hơi thở, ta cũng quyết ngăn cản, không thể để ngươi thực hiện hành vi trời không tha đất không dung.

Chợt có một lực từ phía sau tác động đến, ghì giữ Mộ Dung Bạch lại. Tiếp đó là thân hình mềm nhũn và bất động của Công Tôn Nữ cũng bị giằng ra, chỉ suyết nữa là rời lưng Mộ Dung Bạch. Và khi Mộ Dung Bạch vừa hiểu đó là Sầm Khiêm quyết tâm cướp đoạt Công Tôn Nữ, thì bất đồ từ phía trước, khá gần, loạt cười của nhân vật Quỷ Kiệu lại vang lên:

- U Minh Thần Bát Quái Đồ là vật như thế nào vậy, Sầm huynh đệ? Hy vọng giữa chúng ta với nhau vẫn còn đó lời hứa sẽ mãi mãi đối xử bằng thành ý. Huống hồ bất luận đó là báu vật gì chỉ cần Sầm huynh đệ minh chứng vật đó có liên quan đến võ công là phương diện duy nhất bổn Cung quyết không quan tâm thì trước sau gì quyền sở hữu cũng thuộc về một mình Sầm huynh đệ. Nhược bằng không phải, ha ha.., ý của mỗ thế nào ắt Sầm huynh đệ tự rõ. Ha ha..

Mộ Dung Bạch đã bị chặn lối, đành dừng lại. Và ở phía sau, Sầm Khiêm cũng thế, vẫn phải dừng, đồng thời buộc lên tiếng, miễn cưỡng trả lời:

- Sầm mỗ cũng chỉ vừa mới biết U Minh Thanh Hỏa Giáo từ lâu vẫn ẩn tàng một pho võ học trấn môn. Nếu không phải Xuân Quỳnh thú nhận, ắt cả quý Cung lẫn Sầm mỗ đều bị Xuân Quỳnh qua mặt.

Mộ Dung Bạch nghe Sầm Khiêm thổ lộ:

- Xuân Quỳnh có tư tâm, nhờ thân cận hầu hạ Giáo chủ lâu ngày nên phát hiện muốn sở đắc tuyệt học U Minh cần phải có U Minh Thần Bát Quái Đồ. Lúc bị Sầm mỗ phát giác, Xuân Quỳnh vẫn khăng khăng phủ nhận, buộc Sầm mỗ vì vẫn là thượng cấp, cho ả nếm mùi chút thủ đoạn. Nhờ vậy, Sầm mỗ mới có cơ hội thu hồi vật này, Quỷ Kiệu nhân huynh có thể xem tùy thích.

Và có một vật được ném ngang qua Mộ Dung Bạch, bay luôn về phía trước.

Quỷ Kiệu ắt đã đón lấy vì chợt hỏi:

- Tính mạng của Xuân Quỳnh thế nào? Ắt chẳng mảy may hy vọng một khi chính Sầm huynh đệ cũng nhận thấy vật này dù nguyên vẹn nhưng có khá nhiều tự dạng như bị cố tình hủy đi?

Sầm Khiêm bật cười:

- Quỷ Kiệu nhân huynh liệu có phật ý chăng nếu Sầm mỗ thừa nhận do có phần quá tay, thế nên, ha ha…

Quỷ Kiệu hắng giọng:

- Tội vi kháng thượng lệnh đã là tử tội, ả càng đáng chết vì dám có tà tâm, một dấu hiệu khởi đầu cho hành vi bội phản sau này. Sầm huynh đệ đã thay bổn Cung hành xử, mỗ cảm kích không hết, có đâu lại hồ đồ, bắt tội Sầm huynh đệ. Dù vậy, vật này như đã bị hủy bớt tự dạng từ lâu, lẽ nào cũng là hành vi của Xuân Quỳnh?

Sầm Khiêm vẫn thản nhiên giải thích:

- Quỷ Kiệu nhân huynh quả có nhận định tinh tường. Sầm mỗ cũng vì có nhận định tương tự nên không thể không thi thố chút thủ đoạn. Buộc Xuân Quỳnh cung xưng. Nhờ đó được biết thêm, lúc Xuân Quỳnh đắc thủ vật này thì tự dạng vốn dĩ bị sẵn như thế. Và sở dĩ Xuân Quỳnh mãi lánh mặt, không cùng xuất hiện tiếp nghênh quý Cung đến nhận trụ sở mới. Vì ả muốn tự thân dò hỏi hầu mong độc chiếm tuyệt học được ẩn giấu ở thần động U Minh, qua chủ sở hữu vẫn từng giữ U Minh Thần Bát Quái Đồ chính là Giáo chủ U Minh Thanh Hỏa Giáo, nhân đây, Sầm mỗ có một đề xuất mong Quỷ Kiệu nhân huynh đáp ứng, là hãy tạm giao Mộ Dung Bạch cho Sầm mỗ. Vì Sầm mỗ tin rằng, ả Giáo chủ dù đã chết há lẽ trước đó không có lời phó giao mọi bí ẩn cho tiểu tử. Sầm mỗ có quyền chiếm hữu võ học U Minh đúng như thỏa thuận đã có giữa chúng ta trước đây.

Mộ Dung Bạch vội kêu:

- Xin đừng nghe những lời giả dối của họ Sầm. Vì kỳ thực..

Nhưng Sầm Khiêm bỗng hô hoán, nửa sửng sốt nửa vui mừng:

- Sầm mỗ không cần nữa. Quỷ Kiệu huynh xin cứ tùy nghi đối với tiểu tử. Ả Giáo chủ vẫn chưa chết, hãy tuân theo lời Quỷ Kiệu huynh vừa đề xuất khi nảy. Sầm mỗ chỉ cần mỗi một mình ả thôi.

Vừa lúc đó có tiếng Công Tôn Nữ cựa mình:

- Chúng ta vẫn chưa chết? Vì ta vừa nghe tiếng Sầm phản tặc. Sao không thấy thiếu hiệp tiếp tục chạy? Đừng để Sầm phản tặc đắc thủ trước chúng ta những báu vật ở thần động U Minh.

Mộ Dung Bạch lập tức hớn hở kêu:

- Quỷ Kiệu tôn giá đã nghe rồi chứ? Những vật ẩn trong thần động U Minh quyết không chỉ có công phu sở học. Vậy chớ vội giao người như lời họ Sầm đề xuất. Trái lại chính quý Cung cũng phải cho người cùng tiến vào thần động U Minh. Tại hạ vẫn thống hận họ Sầm, quyết không để họ Sầm toại nguyện độc chiếm.

Quỷ Kiệu chợt hắng giọng:

- Tiểu tử ngươi vẫn đang cõng người? Vậy thoạt tiên cứ tiến ra đây đã. Nhanh nào! Sầm huynh đệ không phản đối chứ?

Sầm Khiêm liền chứng tỏ là nhân vật có nhiều thủ đoạn:

- Không hề gì. Vì như Sầm mỗ đã nói, mọi điều vừa mới biết đều do Xuân Quỳnh cung xưng. Vạn nhất thần động U Minh thật sự có nhiều báu vật không liên quan đến công phu võ học, thì theo thỏa thuận, Sầm mỗ chỉ nhận phần của mình, quyết không bội tín, cũng không dám độc chiếm toàn bộ.

Quỷ Kiệu lại cười:

- Rất minh bạch. Chúng ta hãy cứ thế thi hành. Còn ngươi chờ gì nữa chưa tiến ra. Tiểu tử? Ha ha..

Nhân lúc Quỷ Kiệu mãi phát tràng cười l*иg lộng, bên tai Mộ Dung Bạch có tiếng Công Tôn Nữ thì thào:

- Với những gì vừa nghe, tuy là mơ hồ nhưng ta vẫn rất cảm kích. Quả nhiên đây là cơ hội cuối cùng để chúng ta cùng thoát. Chỉ xin thiếu hiệp nhớ, đừng bao giờ để bọn chúng tách khai hai chúng ta. Thêm một điều nữa. U Minh Bát Quái là do ta hủy, cũng là hiện trạng bắt chước theo những trang kinh văn vì bị khiếm khuyết nên vô dụng. Thế nên chỉ có mỗi mình ta là biết cách khai mở thần động U Minh. Riêng về đoạn khẩu quyết còn lại, chỉ điểm cách vận dụng Phi Kiếm Bát Quái, phần còn thiếu là thế này…

Kể cũng lạ, cứ mỗi lần Công Tôn Nữ ngỡ có cơ hội đọc đoạn kinh văn còn thiếu cho Mộ Dung Bạch thì lại có chuyện ngăn cản. Và lần này là do nhân vật Quỷ Kiệu đột ngột quát hỏi:

- Hai ngươi đang thầm thì những gì? Đừng mong tìm cơ hội thoát, trừ phi cả hai ngươi vì muốn chết thê thảm, chẳng mong toàn thây, ta đây quyết không ngăn cản.

Mộ Dung Bạch cuối cùng cũng được đặt chân ra ngoài, tạm hưng phấn vì đã lâu mới có cơ hội nhìn ánh sáng của buổi chiều tà đang sâm sẩm tối. Và dĩ nhiên Mộ Dung Bạch cũng chỉ được phát thoại đối diện với một cỗ Kiệu màu đen:

- Tại hạ dù sao vẫn là nhân vật Trung Nguyên, tôn giá quyết định vi ước bằng cách dám hạ sát tại hạ ư?

Cỗ Kiệu cười gằn:

- Mọi việc xảy ra ở đây có thể quả quyết thần không hay quỷ không biết. Bổn Cung dù hạ thủ cả trăm mạng người vẫn không có gì lo ngại.

Mộ Dung Bạch khẽ xoay người, phẫn hận nhìn Sầm Khiêm cuối cùng cũng xuất hiện chường mặt:

- Có phải vì tự tin đây là địa điểm cực kỳ bí ẩn. Không lo ai phát hiện, nên ngươi chẳng ngần ngại, phó giao và mượn tay Vạn Quỷ Cung tận diệt U Minh Thanh Hỏa Giáo? Thế mà ta ngỡ ngươi vẫn nhất mực trung thành, sẽ vì U Minh Thanh Hỏa Giáo báo thù rửa hận cho thảm biến đã xảy ra cách đây trăm năm?

Sầm Khiêm câng câng hất mặt:

- Ai bảo ngươi, ta sẽ không báo thù rửa hận? Trái lại, nhưng gì đã diễn khai cách đây trăm năm sẽ do ta, tự một mình ta thôi đứng ra chủ xử, đòi lại mọi công bằng, kết liễu cho bằng hết những ân oán đã do toàn thể võ lâm Trung Nguyên tạo ra.

Mộ Dung bạch chấn động, vội nhìn qua cỗ Quỷ Kiệu:

- Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Thảo nào Vạn Quỷ Cung chưa gì đã tỏ ra cao ngạo, hạn kỳ dù vẫn còn những một năm nhưng đã sớm chờ đợi ngày nhuộm huyết Trung Nguyên. Quý Cung có một hảo bằng hữu đồng hành cực tốt, thủ đoạn cũng lắm và tham vọng cũng nhiều. Đã vậy, tại hạ sẵn sàng đáp ứng. Sẽ khai mở thần động U Minh. Để liệu xem khi đó giữa quý Cung và hảo bằng hữu họ Sầm có thể kềm chế tham vọng không tàn sát lẫn nhau chăng?

Quỷ Kiệu cười l*иg lộng:

- Ngươi cũng giỏi dụng mưu thật đấy. Chỉ tiếc kế ly gián của ngươi sẽ không bao giờ tựu thành vì một nguyên nhân mà có lẽ ngay lúc này ngươi nên biết. Đó là công phu sở học của bổn Cung đã đạt mức xuất quỷ nhập thần. Sẽ là ấu trĩ và vô ích nếu ngươi nghĩ bổn Cung chỉ vì một vài tuyệt học công phu không đáng kể, lại bội tín trở mặt với một hảo bằng hữu không dễ gì tìm được là Sầm huynh đệ. Ha ha…

Sầm Khiêm cũng phụ họa cười:

- Ta cũng không phủ nhận vì có chung mục đích nên không ngại kết giao Vạn Quỷ Cung. Không những thế, ha ha… sầm Khiêm ta còn có vật bảo đảm để chẳng bao giờ ngại Vạn Quỷ Cung bội tín sai lời. Thế nên ngươi chớ phí công dụng tâm vô ích. Trái lại hãy ngoan ngoãn cùng Công Tôn Nữ khai mở thần động U Minh, cũng là lợi thế duy nhất giúp bọn ngươi còn giữ mạng đến tận bây giờ. Xin phiền Quỷ Kiệu huynh mở lối. Để tiểu tử đưa chúng ta đến U Minh Thần Động.

Quỷ Kiệu hạ lệnh:

- Khai đạo!

Mộ Dung Bạch ngập ngừng, nhưng sau đó mạnh dạn bước đi, nhờ kịp được Công Tôn Nữ thì thào chỉ lối:

- Cứ đi. Đừng để họ Sầm nghi ngờ thiếu hiệp chưa được ta chỉ điểm đâu là chỗ có tọa lạc thần động U Minh.

Chợt Sầm Khiêm từ phía sau thoăn thoát bước đến cạnh Mộ Dung Bạch:

- Sao ngươi vẫn mang ả theo chỉ làm cước trình thêm chậm

Mộ Dung Bạch thật sự lo sợ tâm cơ quá mẫn tiệp của Sầm Khiêm:

- Cũng được thôi, tại hạ sẽ đi một mình, nếu như ngươi tin và cho rằng Giáo chủ quý Giáo đã thật sự chỉ điểm toàn bộ mọi cách thức khai mở thần động U Minh đối với tại hạ chỉ là kẻ vì tình cờ nên ngẫu nhiên có cùng chung cảnh ngộ.

Sầm Khiêm biến sắc:

- Nếu ả dám, ta quyết gϊếŧ chẳng dung tha.

Mộ Dung Bạch cười lạt:

- Giáo chủ quý Giáo dù gì cũng đang trong tình cảnh thập tử nhất sinh. Với một kết cục đã quá rõ như thế, ngươi nghi ngờ điều gì Giáo chủ quý Giáo không dám thực hiện.

Sầm Khiêm vẫn cẩn trọng đi bên cạnh Mộ Dung Bạch quyết không chịu cách xa dù nửa bước:

- Nếu đã vậy, vạn nhất lúc khai mở lại thật sự gặp trở ngại, ngươi liệu có cách thuyết phục ả chịu chỉ điểm thêm cho ngươi ư?

Mộ Dung Bạch vẫn ung dung bước đi, đoạn đột ngột rẽ ngoặc về bên tả, nhờ được Công Tôn Nữ ngấm ngầm bấm một ngón tay vào đầu vai cũng ở bên đó, thay vì lên tiếng thì thào và sợ Sầm Khiêm phát giác sự tình:

- Ta chỉ hứa rằng sẽ tùy cơ ứng biến. Vạn nhất Giáo chủ quý Giáo vẫn khăng khăng không chịu chỉ điểm, ngươi chớ quên, ta vốn dĩ có tư chất thông tuệ. Vậy thì chỉ cần một lời cam đoan, không được gây bất kỳ bất lợi gì, cũng có thể ta tự nghĩ ra cách hữu hiệu nhất để giúp ngươi khai mở thần động U Minh.

Sầm Khiêm sinh nghi:

- Vậy theo ta, ngươi bất tất phí lực đưa ả theo.

Mộ Dung Bạch nhún vai:

- Tùy ngươi. Vì ta cũng đâu muốn mãi mang theo gánh nặng. Có chăng, nếu được chỉ điểm thì vẫn dễ dàng và thuận tiện hơn so với việc cứ phải phí công suy đoán, rồi lại lo toan chẳng biết bản thân đoán như thế đúng hay sai.

Sầm Khiêm thất vọng xua tay

- Thôi được, cứ đưa ả theo. Ta không tin cả hai ngươi, cho dù có thêm Phi Kiếm Bát Quái hỗ trợ lại có thể tẩu thoát hoặc bất ngờ dùng thủ đoạn lừa được ta. Hừ!

Và khi dứt lời, chính Sầm Khiêm tự xoay người rẽ về bên hữu. Thật vừa đúng lúc Mộ Dung Bạch chợt nhận được dấu hiệu của Công Tôn Nữ cho biết đã đến lúc phải rẽ cũng về bên đó. Điều này chứng tỏ Sầm Khiêm từ lâu cũng đã biết thần động U Minh tọa lạc ở đâu. Chỉ mỗi tội là không thể tự khai mở do thiếu U Minh Thần Bát Quái Đồ.

Được một lúc, Công Tôn Nữ vẫn tìm cơ hội thì thào vào tại Mộ Dung Bạch.

- Dù khai mở nhưng không thể tùy tiện xông vào U Minh Thần Động nếu như không có…

Sầm Khiêm quay phắt lại:

- Ả vẫn tìm cách chỉ điểm ngươi? Nói mau, đúng hay không nào? Hoặc giả ta đành cách ly, không thể để hai ngươi tiếp tục giở trò, toan qua mặt ta.

Mộ Dung Bạch thở dài:

- Các hạ quá là đa nghi. Nếu vậy, ắt các hạ rất muốn biết Giáo chủ quý Giáo vừa nhắc nhở ta điều gì. Đúng không? Được lắm, ta xin thuật lại. Nhưng mong rằng, sau khi nghe, các hạ phải cố kiềm chế, đừng vì quá nóng giận chỉ xôi hỏng bỏng không. Là thế này..

Nhưng thật ngoài ý nghĩ của Mộ Dung Bạch, Sầm Khiêm đột ngột vươn tay, đoạt ngay Công Tôn Nữ, đoạn hất hàm, bảo Mộ Dung Bạch .

- Bọn ngươi gian ngoa thì ta quỷ quyệt, để xem ai hơn ai. Giờ thì phiền ngươi đi trước mở đường, vạn nhất ngươi không thể, đủ chứng tỏ việc đưa bọn ta đến thần động U Minh là không cần ngươi. Đi đi chứ? Hay ngươi không thể đi vì kỳ thực ngươi chưa được ả tin tưởng phó giao mọi điều vốn dĩ ả thà chết quyết chẳng tiết lộ?

Đang cơn bấn loạn, đột ngột Mộ Dung Bạch bật kêu, mắt thì chớp lên chớp xuống rất nhiều lượt:

- Tử Vong Lệnh?!

Sầm Khiêm động tâm, vội đưa mắt nhìn theo hướng Mộ Dung Bạch đang nhìn. Và Sầm Khiêm cũng kêu:

- Nguy tai!! Đuổi theo mau!

Miệng vừa hô hoán thì chân của Sầm Khiêm cũng tung chạy, mạng cả Công Tôn Nữ cùng theo.

“ Vυ't.”

Tương tự, bốn kiệu phu cũng thần tốc đưa cỗ Quỷ Kiệu cùng đi, những môn nhân Vạn Quỷ Cung khác cũng thế. Nhưng họ vẫn không quyên Mộ Dung Bạch. Vì thế, có một gã đại hán chộp lấy Mộ Dung Bạch, đưa Mộ Dung Bạch cùng đi.

Chợt gã chậm lại để rót vào tai Mộ Dung Bạch một chuỗi âm thanh như tiếng rít sin sít nhau:

- Ta sẽ tạo cơ hội cho ngươi thoát. Chỉ cần ngươi hứa ngay khi thoát phải tìm cách gặp cho kỳ được phương trượng phái Thiếu Lâm. Rất hệ trọng đấy. Được chứ?

Vì quá bất ngờ nên Mộ Dung bạch chưa biết đối đáp thế nào. Chợt lại nghe cũng gã đại hán buộc miệng than:

- Ôi.., không kịp rồi!! Đã mất hết cơ hội rồi!

Vừa lúc đó, Mộ Dung Bạch nghe xa xa phía trước có tiếng Quỷ Kiệu hớn hở kêu:

- Thiếu cung chủ đến thật đúng lúc. Vừa có chủ nhân Tử Vong Lện lai vãng, chẳng hay Thiếu cung chủ có kịp phát hiện.

Thanh âm của Thiếu cung chủ vang lên ngay và là thanh âm Mộ Dung Bạch chưa thể quên:

- Đã có Tiểu Mai đuổi theo ả. Nhưng với thân thủ của ả chỉ như thế, bổn Thiếu cung chủ e chẳng phải Tử Vong Lệnh. Nhưng sao tất cả cùng kéo đến đây? Còn nữ nhân nào Sầm các hạ vẫn khư khư mang theo?

Nhắc đến tên, Sầm Khiêm chợt hốt hoảng gọi:

- Vẫn còn thiếu Mộ Dung Bạch? Sao lại thế?

Gã đại hán đành đưa Mộ Dung Bạch đi nhanh hơn:

- Thôi thì sống hay chết đều tùy vào vận số của thiếu hiệp. Ta chỉ tiếc và lo lắng cho vận số thế nào cũng đến thật tồi tệ cho võ lâm Trung Nguyên.

Và rồi Mộ Dung Bạch cũng bị đưa đến cạnh Sầm Khiêm.