Và “huỵch” một tiếng, từ mặt bên trên của phiến đá đó có một thân người lăn rời ra và rơi nặng nề xuống trước Mộ Dung Bạch.
Công Tôn Nữ dù đã hứa vẫn khẽ kêu:
- Xuân Quỳnh?!
Mộ Dung Bạch cũng sững sờ vì lần đầu tiên nhìn rõ diện mạo của nữ nhân được Công Tôn Nữ gọi là Xuân Quỳnh, dưới ánh sáng leo lét từ ngọn bạch lạp:
- Là Xuân Hoa?!
Công Tôn Nữ cau mày:
- Thiếu hiệp như quen mặt? Nhưng sao gọi là Xuân Hoa, thay vì là Xuân Quỳnh như suốt năm năm qua ta vẫn gọi?
Mộ Dung Bạch không giải thích, trái lại bỗng nhanh nhẹn lục soát khắp trong ngoài thi thể:
- Mất rồi, vật được Giáo chủ nhờ giữ hộ Công Tôn Nữ giật mình
- U Minh Thần Bát Quái Đồ?! Vì sao thiếu hiệp quan tâm đến nỗi chưa gì đã vội tìm vật đó?
Mộ Dung Bạch cười lạnh:
- Có lẽ giống như tại hạ, Vạn Quỷ Cung cũng chẳng cần quan tâm làm gì một vật ắt hẳn chỉ đắc dụng đối với quý Giáo mà ai cũng ngỡ đã chẳng tồn tại từ lâu?
Công Tôn Nữ vỡ lẽ:
- Thiếu hiệp muốn nói Xuân Quỳnh vì giữ vật đó nên bị hạ sát? Và hung thủ chỉ có thể là người của U Minh Thanh Hỏa Giáo? Sầm Khiêm?!
Chợt Mộ Dung Bạch chú mục nhìn vào gấu áo, mặt bên trong y phục của thi thể:
- Giáo chủ có nhận biết dấu hiệu này? Liên quan gì chăng đối với quý Giáo?
Nhờ Mộ Dung Bạch soi bạch lạp đến gần nên Công Tôn Nữ nhìn thấy ở gấu áo thi thể, kỳ thực chỉ là phần vạt áo trong, có thêu một tiêu ký nhỏ gồm ba chấm xếp thành chữ phẩm. Công Tôn Nữ lắc đầu:
- Ta chưa nhìn thấy bao giờ:
Mộ Dung Bạch chợt đứng lên giao bạch lạp cho Công Tôn Nữ:
- Tại hạ cần đi trước để dò xét. Vì hiện tình nếu đúng như tại hạ nghi ngờ ắt sẽ còn nhiều bất lợi đang chờ đợi nếu chúng ta thiếu cẩn trọng
Công Tôn Nữ hốt hoảng:
- Thiếu hiệp không định đưa ta cùng đi? Vì địa hình ở đây chỉ có ta thông thạo. Vạn nhất gặp bất lợi, nhỡ thiếu hiệp không kịp quay lại, liệu ta sẽ xoay sở thế nào?
Mộ Dung Bạch chép miệng:
- Chí ít Giáo chủ cũng phải để tại hạ có cơ hội nhìn lướt qua bên trên. Biết đâu trên đó dù có lối xuất nhập nhưng vẫn bị phong bế như dưới này thì sao? Hãy tin chắc tại hạ sẽ không có tâm địa như Giáo chủ lo sợ. Được chứ?
Công Tôn Nữ thở dài:
- Nếu thiếu hiệp đừng bỏ mặc ta. Đổi lại, quả thật ta có biết một việc và tin chắc rằng thiếu hiệp sẽ rất quan tâm. Có khi còn cảm tạ ta vì nhờ thế thiếu hiệp mới minh bạch.
Mộ Dung Bạch phì cười:
- Kế Giáo chủ quá ấu trĩ, nếu không muốn nói khó lừa được tại hạ. Tuy vậy, cho dù đã suốt bảy năm Giáo chủ vì lâm cảnh này nên mọi hiểu biết vị tất được gọi là nhiều để có thể trở nên hữu dụng đối với tại hạ thì tại hạ vẫn mong sau khi thoát Giáo chủ hãy giữ lời. Là phải thổ lộ những gì Giáo chủ cho rằng tại hạ thế nào cũng quan tâm.
Công Tôn Nữ phật ý:
- Thiếu hiệp đừng vội khinh thường, nhất là chưa gì đã quên ta dù sao vẫn là Giáo chủ một Giáo, thế nên cũng có một vài hiểu biết thuộc vào loại bí ẩn. Hay thiếu hiệp không muốn nghe để phần nào biết thêm xuất thân lai lịch của Lâm Uy Hùng?
Mộ Dung Bạch ngạc nhiên đến ngỡ ngàng:
- Giáo chủ có ý gì khi bỗng dưng đề cập đến họ Lâm, một nhân vật đang được tại hạ thật sự quan tâm kể từ khi phát hiện lão chỉ trá tử cách đây một năm?
Công Tôn Nữ ung dung bảo:
- Cũng như Uông Sa Vệ, theo Sầm Khiêm bảo thì đã từ lâu Lâm Uy Hùng từng được Sầm Khiêm dẫn tiến cho gia nhập bổn Giáo. Và sự việc này tuy xảy ra vào lúc ta chưa luyện công bị tẩu hỏa nhập ma, nghĩa là đã lâu, nhưng ta vẫn còn ghi nhớ đôi điều. Nếu thiếu hiệp thật sự muốn nghe thì tốt nhất đừng làm Công Tôn Nữ này phật ý.
Mộ Dung bạch hoang mang:
- Nói như vậy, thời điểm Lâm Uy Hùng được quý Giáo thu nhận cũng phần nào trùng khớp với lúc mẫu tử tại hạ được Lâm gia tiếp nhận cưu mang. Những hiểu biết của Giáo chủ có hay không nhắc đến sự kiện này?
Công Tôn Nữ kinh ngạc:
- Đối với bất luận nhân vật nào cũng vậy, phàm trước khi tiếp xúc để thỉnh mời hoặc tìm cách dẫn dụ họ gia nhập bổn Giáo, đa phần Sầm Khiêm đều bỏ rất nhiều công sức để dò xét thật kỹ mọi điều có liên quan đến nhân vật đó. Và ta có nghe Sầm Khiêm từng một lần đề cập, cho biết rằng họ Lâm vào thời điểm đó có nhận cưu mang hai mẫu tử của một người được gọi là Triệu Thị. Không biết có phải thân mẫu của thiếu hiệp chăng?
Mộ Dung Bạch phân vân:
- Sầm Khiêm còn đề cập những gì nữa?
Công Tôn Nữ bảo:
- Sầm Khiêm còn cho biết Triệu thị tuy không am tường võ công nhưng lại có ân cứu tử họ Lâm. Một chuyện thật hi hữu, đúng không? Người không biết võ công lại đủ đởm lược và bản lãnh để cứu nguy cho một nhân vật được kể vào hàng cao thủ. Chính vì cảm thấy kỳ lạ nên Sầm Khiêm ngấm ngầm dò xét.
Mộ Dung Bạch nôn nóng:
- Kết quả thế nào?
Công Tôn Nữ miễn cưỡng bảo:
- Ta cũng không rõ lắm, chỉ nghe Sầm Khiêm bảo nhờ vậy có cơ hội tiếp cận, sau đó được họ Lâm thuận tình gia nhập bổn Giáo. Một kết quả mà theo Sầm Khiêm đắc ý bảo thật là thập toàn kỳ mỹ, vẹn cả đôi đường. Có đúng là mẫu thân của thiếu hiệp chăng? Vì ngẫm lại chỉ một năm trở lại đây thiếu hiệp mới biết võ công?
Mộ Dung Bạch thở ra nhè nhẹ, không nói gì, chỉ bất ngờ nắm tay Công Tôn Nữ và khẽ quát:
- Lên!
“ Vù.”
Nhờ thi triển khinh công nên Mộ Dung Bạch dễ dàng đưa Công Tôn Nữ cùng đặt chân lên phần thượng ngay bên trên bí động khi nãy. Lúc đó, Công Tôn Nữ vừa đưa bạch lạp soi khắp nơi vừa lẩm bẩm:
- Đây là nơi ta chưa đặt chân đến bao giờ. Nhưng như thế cũng phải, vì chỉ sau khi ta bị bán thân bất toại, Sầm thúc thúc mới đề xuất kiến tạo một chỗ ẩn thân vạn nhất có khi cần đến. Xem ra ta muốn đem sự thông thạo để giúp thiếu hiệp nhưng đành bất lực:
Mộ Dung Bạch cũng đảo mắt nhìn quanh:
- Giáo chủ hà tất áy náy hoặc tìm cách biện minh. Vì ngay từ đầu tại hạ vẫn biết là không thể trông mong được Giáo chủ giúp. Huống hồ chính Giáo chủ từng thú nhận chỗ ẩn thân này vẫn ngỡ là không bao giờ dùng đến. Vậy bảo Giáo chủ sao có thể am hiểu địa hình? Dù sao, tại hạ hứa lời quyết giữ lời, tại hạ vẫn sẽ đưa Giáo chủ cùng đi. Duy có điều, thông đạo phía trước quá hẹp, chỉ có thể lom khom cúi đi từng người. Liệu Giáo chủ có đủ lực tự di chuyển theo sau. Vì rằng tại hạ phải đi trước mở đường?
Và điều Mộ Dung Bạch không dám chờ vẫn đến. Đó là lúc Công Tôn Nữ đề xuất :
- Đã giúp phải giúp cho trót. Thiếu hiệp sao không cõng ta cùng đi cho nhanh, cũng là thuận tiện hơn?
Mộ Dung Bạch thoái thác:
- Đã bảo là phải đi trong tư thế thập phần khốn khổ đó.
Công Tôn Nữ thở dài:
- Ta chợt nhớ đến một điều, dường như cũng do Sầm Khiêm từng bẩm báo. Là Triệu thị tuy cứu họ Lâm chỉ nhờ may mắn tình cờ nhưng họ Lâm lại không nghĩ ở trên đời lại có điều may mắn tương tự, thế nên sau đó mới dụng tâm, tìm đủ cách để đưa Triệu thị về ở gần để dễ bề quan sát dò xét.
Mộ Dung Bạch bất giác thở hắt ra:
- Ý bảo họ Lâm lấy oán báo ân?
Công Tôn Nữ lắc đầu:
- Có lẽ thế. Ta không biết nữa. Hãy cứ để ta từ từ nhớ lại. Vì trong nhất thời thật khó mà nói chắc sự thể là thế nào.
Mộ Dung Bạch từ từ khom lưng xuống:
- Tại hạ nguyện cõng Giáo chủ cùng đi. Hy vọng nhờ đó Giáo chủ nhớ rõ lại mọi điều và đừng dùng mãi cách gây áp lực đối với tại hạ. Vì suy cho cùng tại hạ vẫn thích được đối xử với nhau bằng thành ý.
Công Tôn Nữ ôm một tay quanh cổ, vòng một tay quanh thân Mộ Dung Bạch:
- Chính thiếu hiệp đã không tỏ lộ thành ý ngay từ đầu, nào phải Công Tôn Nữ muốn gây áp lực hoặc gây khó cho thiếu hiệp.
Mộ Dung Bạch chậm chạp di chuyển:
- Tránh mạo phạm đến Giáo chủ tại hạ vừa tỏ thành ý vừa giữ gìn tiết hạnh cho Giáo chủ. Há lẽ Giáo chủ không tự hiểu?
Công Tôn Nữ phì cười:
- Ta không nói đến những động chạm lúc nãy. Vì đây là tình huống bất khả kháng. Vả chăng ta thừa biết thiếu hiệp quyết không có ý mạo phạm ta. Nhưng điều ta muốn nói chính là thái độ luôn tỏ ý cách biệt của thiếu hiệp,
Mộ Dung Bạch đang di chuyển nhanh dần:
- Tại hạ chưa rõ ý Giáo chủ muốn nói gì.
- Chúng ta dù muốn dù không cũng đang cùng chung số phận. Ta không thích bị đối xử cách biệt, khi bảo đây là chuyện của ta. Hãy tỏ ra công bằng, cùng lo lắng và cùng thoát với nhau. Chỉ sau khi thật sự thoát, lúc đó thiếu hiệp vì không là Giáo đồ bổn Giáo thì dù muốn chúng ta vẫn cần có sự cách biệt thích hợp. Ta nói như thế đã rõ chưa?
Mộ Dung Bạch gật đầu:
- Nếu vậy, tại hạ cũng xin thú nhận một điều. Vì tại hạ chưa thật sự khôi phục toàn bộ công phu nên những lúc bảo cần đi trước dò xét hoặc mở đường chính là tự nguyện gánh lấy mối nguy hiểm nếu có. Thành ý đó của tại hạ ắt Giáo chủ không bao giờ hiểu.
- Thật ư? Vậy tại sao khi nãy thiếu hiệp còn có ý toan dụng lực chấn vỡ trần động?
Mộ Dung Bạch hạ thấp giọng:
- Nếu đã khôi phục trọn vẹn công phu, ắt tại hạ thừa thính lực để nhận biết ở bên trên còn có người ẩn dò xét hay không. Nhưng vì không thể nghe được gì, tại hạ đành giả vờ nêu ý đó. Vạn nhất ở bên trên vẫn có kẻ lẻn nghe ắt sẽ có phản ứng. Vậy là y tự cáo giác hành tung của chính y cho tại hạ tỏ tường. Thật may điều đó đã không xảy đến, lại nhờ Giáo chủ cho mượng Phi Kiếm Bát Quái, khiến tại hạ chưa đến nổi tự bêu xấu trước mặt Giáo chủ.
- Tóm lại thiếu hiệp đã khôi phục được bao nhiêu thành và sẽ đối phó thế nào nếu bất ngờ bị người xuất hiện ngăn cản?
Mộ Dung Bạch bỗng dừng lại:
- Vì tại hạ tự biết không có bản lãnh đối phó nên vẫn khăng khăng một mình đi trước để dò xét. Và vạn nhất ngộ hiểm, tại hạ đã trù tính rằng sẽ tìm cách quay trở lại cùng Giáo chủ. Thà tiếp tục vờ chết hơn là phải chết thật do thiếu cân nhắc suy xét trước sau. Tại hạ đưa Giáo chủ quay lại nha?
Công Tôn Nữ vẫn hỏi:
- Thiếu hiệp vẫn chưa nói đã khôi phục bao nhiêu thành công lực:
Mộ Dung Bạch thở dài:
- Mười phần chưa được một. Sao?
Công Tôn Nữ bảo:
- Phi Kiếm Bát Quái rất lợi hại nếu thiếu hiệp biết khẩu quyết và đủ thông tuệ để tự lĩnh hội ngay lúc này.
Mộ Dung Bạch hững hờ:
- Thế thì sao? Mảnh hổ nan địch quần hồ. Đó là chưa nói quần hồ ở đây nhất định phải là Vạn Quỷ Cung với bản lãnh tột cùng lợi hại mà kể cả khi còn đầy đủ chân lực tại hạ cũng tự nhận không phải đối thủ.
Công Tôn Nữ giật mình:
- Dựa vào đâu thiếu hiệp bảo bổn Giáo đã do Vạn Quỷ Cung tận diệt và hiện đang chiếm ngụ?
Mộ Dung Bạch nói:
- Tiêu ký lúc nảy ở vạt áo Xuân Quỳnh chính là dấu hiệu nhận dạng của Vạn Quỷ Cung. Xuân Quỳnh lại là do Sầm Khiêm đích thân chọn để hầu hạ Giáo chủ. Vậy Sầm Khiêm biết hay không biết Xuân Quỳnh là người của Vạn Quỷ Cung ?
- Theo ta thì Sầm Khiêm có thể biết. Nghĩa là đã có sự cấu kết rất lâu giữa Sầm Khiêm và cung Vạn Quỷ? Vậy ai đã hạ sát Xuân Quỳnh?
Mộ Dung Bạch đoán:
- Sầm Khiêm tuy cấu kết nhưng không buộc phải tiết lộ toàn bộ mọi bí ẩn với Vạn Quỷ Cung. Tại hạ đoán thế này, Vạn Quỷ Cung cần một chỗ để tạm trú thân, chờ một năm nữa sẽ nhuộm huyết võ lâm do hạn kỳ của ước thúc đã mãn. Vậy còn chỗ nào tốt hơn chỗ này, một địa thế cho đến nay quý Giáo vẫn giữ được mọi hành tung kín đáo đối với toàn thể võ lâm Trung Nguyên?
Công Tôn Nữ rùng mình:
- Trong khi đó Sầm Khiêm vì có tư tâm nên cũng cần Vạn Quỷ Cung, giúp Sầm Khiêm thỏa mãn tham vọng là vừa loại bỏ ta vừa rắp tâm chiếm hữu mọi bí ẩn liên quan đến U Minh Thần Bát Quái Đồ? Thế nên, Xuân Quỳnh dù mất mạng thì Vạn Quỷ Cung vì đạt ý đồ nên cũng chẳng màng truy cứu, càng giúp Sầm Khiêm yên tâm hơn do chỉ một mình độc chiếm Bát Quái Đồ U Minh Thần?
Mộ Dung Bạch thở ra:
- Nếu chỉ có thế, Sầm Khiêm ắt đã hạ thủ Giáo chủ từ lâu. Nhưng vì tham lam hơn, cũng là muốn có đủ lực để đối phó vạn nhất bị Vạn Quỷ Cung trở mặt, chính Sầm Khiêm muốn qua tại hạ để lần lượt lĩnh hội đủ cả năm loại công phu vừa do tại hạ kiến giải cho Giáo chủ nghe. Có thể nói, Sầm Khiêm đã trù liệu tất cả, lại vừa khớp về thời gian, để khi Vạn Quỷ Cung tiến nhập thì cũng là lúc họ Sầm cho tiến hành mưu đồ
- Là tung tin bổn Giáo bị Vạn Quỷ Cung xâm phạm, buộc ta cùng thiếu hiệp phải tự chui vào cạm bẫy được sắp đặt sẵn của Sầm Khiêm? Và thời hạn đôi ba ngày gọi là cùng địch trì hoãn cục diện chỉ là phương thế để thôi thúc thiếu hiệp khẩn trương. Phải nhanh nhanh kiến giải công phu không chỉ cho ta mà còn cho cả họ Sầm cùng nghe lẻn cùng lĩnh hội? Để bây giờ, vì Sầm Khiêm nghĩ hai chúng ta vô phương thoát nên đang cùng Vạn Quỷ Cung ung dung chiếm ngụ toàn bộ tổng đàn bổn Giáo?
Mộ Dung Bạch gật đầu:
- Thế nên tại hạ mới bảo chúng ta đang phải đối phó với những ai và ai, đồng thời điều đó là vạn phần nguy hiểm như thế nào.
Công Tôn Nữ chợt bảo:
- Nhưng ta vẫn mong thiếu hiệp luyện đến thuần thục cách vận dụng Phi Kiếm Bát Quái.
Mộ Dung Bạch sinh nghi:
- Để làm gì?
Công Tôn Nữ thổ lộ :
- Vì nơi đây đã do Vạn Quỷ Cung chiếm ngụ, một thế lực chính thiếu hiệp bảo là vạn phần khó thể đối phó. Nghĩa là để thoát thân quả là không dễ, nếu chẳng muốn nói là không bao giờ có. Vậy thì nếu đằng nào chúng ta cũng phải tìm chỗ ẩn thân, chờ cơ hội, ta biết một chỗ cực tốt, hoàn toàn hơn hẳn chỗ lúc nãy. Nhưng muốn đi đến đó, thiếu hiệp không những phải am hiểu thật thuần thục cách vận dụng Phi Kiếm Bát Quái mà còn phải có thật nhiều đởm lược để đưa ta cùng đi.
Mộ Dung Bạch chấp thuận:
- Nếu đó là chỗ ẩn cực tốt, có cả nước uống lẫn vật thực, được, tại hạ sẵn sàng.
Công Tôn Nữ ghé đầu, thì thào vào tai Mộ Dung Bạch
- Đây là khẩu quyết
Chợt Mộ Dung Bạch dù đang từ thế vừa khom người cõng một người trên lưng vẫn thoăn thoắt di chuyển thật nhânh, chỉ kịp mở miệng nói một câu với Công Tôn Nữ :
- Có kẻ đã lẻn đến quá gần, chỉ còn cách mạo hiểm thôi. Chạy!
Công Tôn Nữ càng thêm ôm chặt Mộ Dung Bạch, vẫn khăng khăng nói rõ khẩu quyết.
- Chỉ là Sầm Khiêm mà thôi. Vì lão vẫn mong am hiểu khẩu quyết này. Bây giờ thiếu hiệp hãy cố gắng lắng nghe, biết đâu nhờ thật sự thông tuệ, chính Phi Kiếm Bát Quái sẽ giúp chúng ta thoát. Nghe đây!
Bỗng có một lực đạo từ sau cuộn đến
“ Ào..”
Mộ Dung Bạch kinh hoảng, cố chạy nhanh hơn và cũng tìm cách ngoặt một tay về phía sau:
- Muốn mất mạng vì ám khí có chất độc của ta thì cứ tiếp tục đuổi theo. Xem đây.
“ Vù..”
Bên tai Mộ Dung Bạch vẫn là từng câu khẩu quyết được Công Tôn Nữ gắng sức chỉ điểm.
Chợt có tiếng Sầm Khiêm bật cười sang sảng:
- Ta cam nguyện chẳng đắc thủ U Minh Thần Bát Quái Đồ hơn là để lũ oa nhi bọn ngươi thoát. Hãy nhớ ở bên ngoài là lực lượng Vạn Quỷ Cung sẵn sàng hủy diệt bất luận ai. Đừng mong thoát dù là bằng thủ đoạn vờ ném ám khí để dọa ta. Hãy đỡ. Ha ha..
“ Ào … ào”
Mộ Dung Bạch cũng bật quát:
- Cúi đầu sát xuống, đừng để va vào đá.
Và Mộ Dung Bạch chạy cật lực hơn. Chính lúc đó Công Tôn Nữ cũng quát:
- Thiếu hiệp vẫn nghe ta chỉ điểm đấy chứ? Còn một đoạn nữa thôi, là…
Bỗng có tiếng chấn kình vang lên
“ Bùng!!”
Bên tai Mộ Dung Bạch là tiếng Công Tôn Nữ kêu hộc lên:
- Hự!!
Riêng bản thân Mộ Dung Bạch thì bị chấn lực đẩy mạnh về phía trước lảo đảo suýt ngã.
Đã vậy, từ xa xa phía trước chợt vang lên tiếng người huyên náo:
- Trong thông đạo có người? Không lẽ giáo đồ U Minh Giáo vẫn còn có kẻ lẫn trốn và lúc này đang tìm cách lẻn thoát?