Mộ Dung Chí Tôn

Chương 33

Hồi 11: Giáo chủ U Minh Thanh Hỏa Giáo - Độc kế thâm hiểm hại anh hùng

Dừng chân ngay trước một huyệt khẩu sâu hun hút, Mộ Dung Bạch ngạc nhiên hỏi Sầm Khiêm

- Có thật chỉ một mình tại hạ mới được phép đặt chân vào nơi Giáo chủ quý Giáo lưu ngụ? Là biệt lệ ư? Vì sao?

Sầm Khiêm cười gượng:

- Là biệt lệ vì thiếu hiệp là cứu cánh duy nhất đã từ lâu nay bổn phái luôn kỳ vọng. Còn nguyên nhân Giáo chủ không muốn gặp thêm ai khác, kể cả Sầm mỗ vốn có bối phận dưới một người và trên mọi người. Thiếu hiệp khi giáp mặt Giáo chủ tệ giáo sẽ tự rõ. Những mong thiếu hiệp đừng vì chỉ còn một mình lại thiếu đởm lược tự tiến vào.

Mộ Dung Bạch vẫn đang chú mục nhìn vào lối sâu hun hút trước mắt và phát hiện bản thân bất chợt nhún vai

- Tại hạ đâu thể chọn lựa, đúng không? Vậy thì Sầm Đàn chủ đừng lo lắng nữa. Mong sẽ gặp lại

Dứt lời, Mộ Dung Bạch tự tiện tiến vào và hầu như đành chấp nhận để cho Sầm Khiêm nếu có nhìn theo ắt sẽ thấy đôi chân bước đi của Mộ Dung Bạch bắt đầu run rẩy.

Nhưng khi toàn thân đã ngập chìm hoàn toàn vào màn đêm đen vốn dĩ vẫn phủ kín lối đi. Mộ Dung Bạch chợt nện mạnh bước chân. Tự làm vang lên thành chuỗi tiếng động càng lúc càng phát đều đều, cho đến lúc tai Mộ Dung Bạch bắt gặp một câu hỏi, hàm ý mai mỉa:

- Các hạ đang muốn chứng tỏ với ai bản thân vì có đủ đầy đởm lược nên không việc gì phải sợ?

Mộ Dung Bạch dừng lại và không ngờ chính bản thân đang thở hắt ra thành tiếng

- Giáo chủ.

Giọng kia cười và là giọng của một nữ nhân. Nếu Mộ Dung Bạch tự nhủ, thính giác vẫn tinh tường và nghe không lầm:

- Các hạ đang mừng thầm vì không đến nổi bị Sầm thúc thúc, Đàn chủ Thần Võ Đàn lừa gạt, do cuối cùng cũng được gặp bổn Giáo chủ ở một nơi như thế này?

Mộ Dung Bạch hắng giọng:

- Vì sao tại hạ lại không tỏ ra mừng? Thú thật, chính tại hạ cũng không tin tưởng lắm với sự thật này. Đúng là Giáo chủ chứ?

Lời đáp đúng là phát từ một giọng nữ nhân:

- Vào đi nếu các hạ tự tin có thừa thông tuệ để giúp bổn Giáo chủ đúng như lời Sầm thúc thúc vẫn thường tìm cách tán dương mỗi khi có cơ hội.

Mộ Dung Bạch lại bước đi và lần này không tìm cách nện mạnh chân nữa:

- Giáo chủ sẽ mãn nguyện nếu thật sự chỉ cần sự thông tuệ và không đòi hỏi thêm nữa sự đởm lược của tại hạ.

Giọng kia lại cười:

- Các hạ đã tự thú nhận không có nhiều đởm lược cho lắm? Không ngại bị bổn Giáo chủ cười chê sao?

Mộ Dung Bạch cười theo:

- Hãy để Giáo chủ lâm vào cảnh ngộ như tại hạ vừa rồi, nếu Giáo chủ bảo không sợ, chỉ e đó là lời không thật tâm. Huống hồ, Giáo chủ nên biết rằng, tại hạ vừa đang cảnh giống như bị uy hϊếp sinh mạng vừa chẳng có võ công, dù chỉ để hộ thân. Vậy thì còn ngại gì mà không tự thừa nhận nổi sợ hãi quả thật vẫn bám theo tại hạ?

- Hóa ra các hạ tự nện chân là để trấn an?

Mộ Dung Bạch nhún vai:

- Cũng là cách để Giáo chủ dù không muốn vẫn phải lên tiếng, tại hạ nói như thế, Giáo chủ tin chăng?

- Một thủ đoạn hay chỉ là lời biện minh lúc sự việc đã rồi?

Mộ Dung Bạch chép miệng:

- Giáo chủ tin hay không thì tùy. Đó là sự thông tuệ mà Giáo chủ đang cần. Bởi lẽ, sợ thì cứ sợ, nhưng đâu phải hễ sợ là tại hạ không thể nghĩ được cách để tự minh bạch?

- Minh bạch điều gì?

Mộ Dung Bạch giải thích:

- Là liệu xem hành động của tại hạ là ngu xuẩn, đã để Sầm Đàn chủ lừa vào cạm bẫy một cách dễ dàng, hay thật sự tại hạ sắp được gặp Giáo chủ? Và vì Giáo chủ lên tiếng, cho dù là lên tiếng chỉ để cười vào nổi sợ của tại hạ, nên cuối cùng tại hạ cũng thỏa nguyện do đã minh bạch:

Giọng kia chợt hỏi:

- Các hạ có thật sự thông tuệ như lời vừa làm ra vẻ tự đề cao?

Mộ Dung Bạch hỏi ngược lại:

- Giáo chủ có còn những thử thách nào khác chăng?

- Thử thách?

Mộ Dung Bạch dừng lại:

- Phải. Vì tại hạ đang tự hỏi không biết phải mất bao lâu nữa mới được Giáo chủ cho hội diện?

- Không phải chúng ta đang hội diện đây sao?

Mộ Dung Bạch thở ra nhẹ nhõm:

- Vậy sao Giáo chủ không bảo tại hạ dừng lại, trái lại cứ để tại hạ mãi đi thành vòng, xoay quanh thân Giáo chủ?

Có tiếng thở dài:

- Do mãi chuyện nên ta quên. Hóa ra thiếu hiệp đã đoán biết bản thân đi thành vòng cho dù mình không nhìn thấy gì? Vẫn là nhờ sự thông tuệ ư?

Mộ Dung Bạch nghiêm giọng:

- Nếu Giáo chủ vẫn cảm thấy nghi ngờ, sao không để tại hạ lui ra, khỏi phải phí thời gian?

- Sao thế? Ta chỉ hỏi mấy câu, thiếu hiệp đã nổi giận và mất tự chủ rồi ư?

Mộ Dung Bạch lạnh nhạt:

- Thoạt tiên thì cười chê tại hạ kém đởm lược, sau đó thì lại thiếu thành ý, vẫn không cùng tại hạ hội diện theo đúng nghĩa của từ này, đã thế Giáo chủ còn ngộ nhận, ngỡ tại hạ có cảm giác bị xúc phạm thành nổi giận. Tại hạ nào dám. Vậy thì có gì sai khi bảo Giáo chủ thà để tại hạ lui ra vẫn hơn?

Lập tức có một khoảng khắc yên lặng xảy ra khiến bản thân Mộ Dung Bạch do mọi giác quan đều kém cùng với võ công bị thất tán nên cứ ngỡ tại đây, lúc này, chỉ còn lại một mình.

- Giáo chủ vẫn hiện diện đấy chứ?

Thật may, thanh âm của nữ Giáo chủ đã vang lên, nhưng chỉ là để hỏi Mộ Dung Bạch một câu không liên quan gì đến việc hội diện:

- Thiếu hiệp có thể qua những đoạn kinh văn rời rạc do bị gián đoạn nhiều chỗ, giúp bổn Giáo chủ lĩnh hội những phần kinh khiếm khuyết?

Mộ Dung Bạch ngạc nhiên:

- Cớ sao lại để xảy ra cảnh trạng này? Người truyền thụ đã chỉ điểm không đủ? Là vô tình hay cố ý? Nếu do vô tình, có phải người truyền thụ vì trí nhớ đột ngột suy giảm nên…

- Ta chỉ muốn biết thiếu hiệp có được bản lãnh đúng như ta cần hay không. Hà tất phải hỏi lại cho bằng được nguyên nhân vì sao?

Mộ Dung Bạch cất cao giọng quả quyết:

- Tai hạ dù có hay không có bản lãnh đó vẫn mong được Giáo chủ cho biết rõ nguyên nhân vì sao kinh văn bị khiếm khuyết. Bởi điều này là rất quan trọng đối với Giáo chủ, chỉ một phần nhỏ là có tác động đến tại hạ.

- Thiếu hiệp muốn ám chỉ điều gì?

Mộ Dung Bạch giải thích:

- Tại hạ cần biết rõ tính xác thực của những đoạn kinh văn rời rạc. Tất cả đều thật chứ? Của cùng một công phu hay chỉ là sự gán ghép một cách miễn cưỡng từ đoạn kinh văn thuộc công phu này với đoạn khác và lại thuộc về công phu khác? Chưa hết, nếu là do người truyền thụ cố tình chỉ điểm như thế, quyết tạo ra một trạng huống như thế, Giáo chủ há lẽ không nghi ngờ, vạn nhất trong đó có những đoạn kinh văn bị ngụy tạo thì sao? Và giả như điều tại hạ vừa nêu, vô phúc thay lại là sự thật, thà Giáo chủ cứ tùy nghi hành xử tại hạ cách nào cũng được thay vì bảo tại hạ phải giúp Giáo chủ điều không thể nào giúp. Còn như miễn cưỡng, chẳng thà ra sẽ là hại Giáo chủ sao?

- Tốt lắm! Việc thiếu hiệp có thông tuệ hay không, điều này rồi sẽ minh bạch. Nhưng bằng lời vưa nghe, quả thật đủ cho ta hiểu thiếu hiệp luôn rất thận trọng. Đã lường được ngay những gì có thể xảy ra liên quan đến hiện trạng rời rạc của những đoạn kinh văn. Vậy để thiếu hiệp an tâm, ta đành thổ lộ một điều, chúng là những đoạn kinh văn có xuất xứ từ cùng một trang kinh thư cổ. Do cổ nên quá cũ kỹ, khiến một đôi chỗ bị ẩm mục, quyết không có cách nào nhận rõ số tự dạng lẽ ra phải có ở đó và đã mất. Giải thích như thế đã đủ chưa?

Mộ Dung Bạch lại hỏi:

- Giáo chủ có một hay nhiều trang? Nếu chỉ có một, vạn nhất phần còn khiếm khuyết là quá nhiều thì sao?

- Quyết không khiếm khuyết nhiều, bởi lẽ, ta có thể thổ lộ thêm một ẩn tình nữa. Đó là trong tay ta dù đã đắc thủ những năm trang cổ kinh nhưng cứ mỗi trang là đủ phần kinh văn cho một công phu hữu biệt. Và phần việc của thiếu hiệp chỉ là làm sao giúp ta bổ khuyết những chỗ kinh văn thiếu sót của từng trang. Hễ giúp được một trang là ta ghi nhận một ân tình, quyết sẽ có ngày đền đáp, thuận theo mong muốn của thiếu hiệp.

Mộ Dung Bạch thở dài:

- Tại hạ hiểu rồi. Giáo chủ sẽ tự miệng đọc từng đoạn kinh văn rời rạc cho tại hạ nghe, chỉ như vậy mà thôi, thế nên không cần trực tiếp đối diện. Nhìn rõ diện mạo nhau làm gì?

Nữ giáo chủ cũng thở dài:

- Cũng phần nào đúng như lời thiếu hiệp vừa nói. Vì kỳ thực hãy còn một nguyên do khác, đó là….

Chợt có giọng một nữ nhân khác bất ngờ bật kêu làm cắt ngang lời nữ Giáo chủ đang nói:

- Giáo chủ!!

Mộ Dung Bạch giật mình:

- Chúng ta không chỉ có hai người?

Thanh âm của nữ nhân thứ hai lập tức phát ra một lời lẽ vừa trịnh thượng vừa ngạo mạn.

- Với thân phận cực kỳ tôn quý, Giáo chủ bổn Giáo há lẽ chịu hạ mình, xem ngươi như kẻ ngang hàng. Để lúc giao tiếp không có tùy tùng hầu hạ theo đúng nghi vệ ư? Ngươi nghĩ ngươi là ai chứ? Hay đã vội quên thân phận ngươi lúc này, kể cả sinh mạng đều do bổn Giáo toàn quyền định đoạt?

Mộ Dung Bạch lập tức buông tiếng cười lạt:

- Hóa ra tôn giá dù sao vẫn chỉ là kẻ hầu người hạ? Thái độ mượn oai chủ như thế, tôn giá liệu có tin chăng tại hạ chỉ cần nói một lời thì ngay lập tức sẽ có lệnh cho tôn giá lui ra?

Giọng nọ thách thức ngay:

- Ta cũng đang chờ một điều tương tự như thế. Ngươi thử xem.

Mộ Dung Bạch liền đổi giọng, đặt câu hỏi với nữ Giáo chủ:

- Những công phu Giáo chủ đang muốn nhờ tại hạ giúp kiện toàn liệu có phù hợp chăng nếu ngoài Giáo chủ vẫn còn ngoại nhân nhờ ở bên cạnh nên cũng được nghe, được am hiểu và có thể được cùng luyện?

Nữ Giáo chủ thở dài:

- Đa tạ thiếu hiệp đã có ý nghĩ thận trọng thay ta. Nhưng tiếc thay Xuân Quỳnh nói rất đúng. Với thân phân của ta quyết không thể không có dù chỉ là một tùy tùng ở cạnh bên hầu hạ. Nhưng Xuân Quỳnh tỷ cũng đừng vì thế mà cố tình gây thêm khó khăn cho muội. Xin chớ xen lời vào. Đổi lại muội cũng đã hiểu ý tỷ, sẽ không lời nào tiết lộ những gì chúng ta đã thỏa thuận trước khi có cuộc tiếp xúc này. Tỷ nếu vẫn chưa yên tâm thì lần sau vạn nhất lại phát hiện muội sắp lỡ lời, hãy tùy tiện biệt giam muội như trước kia tỷ vẫn từng.

Giọng nữ nhân mang danh xưng là Xuân Quỳnh vang lên với hơi hướm phần nào miệt thị:

-Giáo chủ xin chớ quá lời, dù là thị nữ lại lộng quyền, từng dám biệt giam một nhân vật vào hàng Nhất Giáo Chi Chủ của bổn Giáo Thanh Hỏa U Minh? Đó là một tử tội. Giáo chủ thật muốn hại chết Xuân Quỳnh sao?

Giọng nói nữ Giáo chủ bỗng run rẫy, có vẻ rất sợ hãi:

- Nếu hại chết tỷ, muội biết làm thế nào nếu suốt đời này không còn tỷ? Ngược lại, muội vẫn luôn sợ tỷ bỏ đi, xin hãy hứa với muội, bất luận thế nào thì tỷ cũng đừng bao giờ bỏ muội. Hãy hứa đi.

Chính lúc đó, chợt xuất hiện một chuổi tiếng động rền vang, thoạt nghe cứ ngỡ là tiếng sấm động, một dấu hiệu lúc trời sắp chuyển mưa. Nhưng tiếp theo sau lại là loạt bẩm báo khẩn cấp :

- Có đại địch xâm nhập! Sầm Đàn chủ?! Có ai trông thấy Sầm Đàn chủ đang ở đâu? Hãy bẩm báo ngay sự biến này.

Thế là tiếng của Sầm Khiêm oang oang ra đủ các mệnh lệnh cần thiết:

- Bổn Đàn chủ đang ở đây. Không ai được gây huyên náo. Trái lại tất cả mau triệt thoái và hãy án binh bất động. Kẻ nào bất tuân khiến hành tung bổn giáo bại lộ, sau đây sẽ chiếu Giáo quy xử trị. Xuân Quỳnh đâu, nghe lệnh. Lập tức chuyển Giáo chủ đến chỗ an toàn theo phương án đã dự bàn. Mọi tiếp xúc với Giáo chủ đều triệt để tuân theo chủ trương. Nội bất xuất ngoại bất nhập. Quên nữa, có thể đưa Mộ Dung Bạch cùng đi. Cần nhất phải giữ yên tỉnh để Mộ Dung thiếu hiệp giúp Giáo chủ như chủ định. Tất cả cứ tiến hành ngay, không được chậm trễ. Rõ chưa?!

“ Vù…” một tiếng, tay Mộ Dung Bạch lập tức bị một người vừa giữ vừa lôi đi, nhanh và khẩn trương không thể tả.

Được một lúc, vì xung quanh vẫn tối đen nên Mộ Dung Bạch chỉ nghe tiếng Xuân Quỳnh càu nhàu:

- Chưa bao giờ bổn Giáo lâm cảnh này, cho dù đã lường trước thế nào cũng có. Nhưng kể từ khi có thêm ngươi hiện diện, chỉ nội đêm qua và sáng nay thôi. Thật là lạ lại có đến hai lần địch nhân quấy rối. Ngươi hiểu ta muốn nói gì chứ?

Mộ Dung Bạch muốn vung tay thoát nhưng không thể, thế nên đành biện bạch:

- Đưa tại hạ đến đây là Uông Sa Vệ, huống hồ họ Uông còn rất cẩn trọng, có mấy khi chịu giải khai huyệt đạo hoặc hé môi cho tại hạ biết đâu là địa điểm được đưa đi. Tôn giá trách tại hạ như thế liệu có công bằng chăng?