Mộ Dung Chí Tôn

Chương 32

Sầm Khiêm nhẹ nhàng bảo:

- Hãy yên tâm. Vì đêm qua Sầm mỗ tuy có gặp phiền toái nhưng tuyệt đối không liên quan gì đến thiếu hiệp, nhân tiện xin được hỏi, thiếu hiệp có đắc tội với Tử Vong Lệnh bao giờ?

Mộ Dung Bạch giật mình:

- Sầm Đàn chủ ám chỉ Tử Vong Lệnh đêm qua có tìm đến tận đây, tổng đàn của quý Giáo?

Sầm Khiêm cau mày:

- Nghĩa là Tử Vong Lệnh đến không vì thiếu hiệp? Vậy thì lạ quá. Vì bổn Giáo luôn rất thận mật, sợ nhất là hành tung bị bại lộ, trong khi thực lực và thanh thế chưa sắp đặt xong, huống hồ vẫn giữ như thế suốt cả trăm năm. Đâu lẽ nào là đối tượng cho Tử Vong Lệnh tìm tới?

Mộ Dung Bạch đang tự chính trang y phục:

- Sầm Đàn chủ dựa vào đâu để đề quyết Tử Vong Lệnh không nhắm vào bất kỳ ai ở quý Giáo?

Sầm Khiêm thở ra nhè nhẹ, vừa giải thích vừa nhìn cách Mộ Dung Bạch chỉnh trang y phục, chỉ thực hiện qua quít cho xong, không hề chăm chút, cũng không tỏ ra xem trọng vẻ ngoài:

- Đối với ai khác thì còn bảo không biết chứ riêng với bổn Giáo hành sự của Tử Vong Lệnh như thế nào và vì sao chỉ thi thoảng mới xuất hiện một lần, với mười hai lần cho thời gian dài những mười năm, thì biết rất rõ như nhìn vào lòng bàn tay.

Mộ Dung Bạch đã chỉnh trang xong:

- Mong được Sầm Đàn chủ chỉ giáo. Vì đối với tại hạ, cũng như với nhiều nhân vật võ lâm trong thời gian gần đây, hành tung của Tử Vong Lệnh quả thật khó đoán. Đến độ chẳng ai biết những nạn nhân ấy từng đắc tội với Tử Vong Lệnh như thế nào.

Sầm Khiêm chợt quay người bước đi:

- Chúng ta cứ vừa đi vừa đàm đạo. Hôm nay thiếu hiệp sẽ gặp Giáo chủ tệ Giáo. Những gì cần nhờ thiếu hiệp giúp sẽ do đích thân Giáo chủ giải bày. Còn về Tử Vong Lệnh, thiếu hiệp đã biết những gì về các đối tượng từng bị Tử Vong Lệnh hạ thủ?

Mộ Dung Bạch theo chân Sầm Khiêm:

- Tại hạ lần đầu biết về Tử Vong Lệnh là độ hơn một năm trước đây. Vì là lúc chưa biết võ công nên tại hạ vừa không chú tâm lắm vừa chẳng có cơ hội tìm hiểu thêm. Tóm lại, mọi hiểu biết của tại hạ chỉ bao gồm vỏn vẹn mỗi ba chữ Tử Vong Lệnh. Riêng cách đây vài ngày, chính xác là ngay trước khi được dịp hội ngộ Uông Sa Vệ – Đại Mạc Tuyệt Phi, tại hạ lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy Tử Vong Lệnh và chủ nhân của vật bất tường đó. Và đối tượng của Tử Vong Lệnh chính là…

Sầm Khiêm nhanh nhẹn tiếp lời cũng là cách ngắt lời Mộ Dung Bạch:

- Là Hàn Mai Thuyết, môn chủ Cổ Linh Môn? Xin đừng trách nếu Sầm mỗ có ý nói tranh. Vì cũng như đối với nhân vật võ lâm khác, bổn Giáo vẫn luôn theo sát từng hành tung động tĩnh của Tử Vong Lệnh. Nhờ đó được biết như thế này. Thứ nhất, đối tượng của Tử Vong Lệnh càng về sau càng là nhân vật có bản lãnh cao minh hơn. Thứ hai, hình như ở mỗi võ phái đều có ít nhất một đối tượng nếu chưa bị thì trước sau gì cũng bị Tử Vong Lệnh truy sát. Và điều cuối cùng, nếu Lệnh Tử Vong thoạt đầu chỉ là những vật dùng tùy tiện thì càng về sau như càng có chủ đích xác thực hơn.

Mộ Dung bạch nói:

- Đêm qua vật được Tử Vong Lệnh dùng là vật gì?

Sầm Khiêm trao cho Mộ Dung Bạch một manh vải có dấu vết cho biết được xé từ y phục.

- Rất giống với vật đã xuất hiện ở Lâm gia trang cách đây một năm, đúng không? Nhưng lần ở Lâm gia trang nếu là giả thì lần này là thật. Thật đến độ Sầm mỗ cũng không thể ngờ.

Mộ Dung Bạch đã nhìn thấy ba chữ Tử Vong Lệnh được viết trên mảnh vải:

- Sầm Đàn chủ phân biệt thật giả như thế nào?

Sầm Khiêm thu lại mảnh vải:

- Bảo là giả vì hai nguyên do. Thứ nhất, bổn Giáo đã phát hiện gần đây Lệnh Tử Vong đa phần đều dùng những mảnh vỏ cây, một cách để chủ nhân Lệnh Tử Vong như muốn tự kiểm lại công phu, xem bản lãnh hỏa hầu có đạt đúng như ý nguyện hay không. Thứ hai…

Mộ Dung Bạch khẽ kêu:

- Hãy chậm đã. Để tại hạ thử nhớ lại xem sao. Đúng rồi, ở mảnh vỏ cây tại hạ từng nhìn thấy quả thật những chữ viết tuy khá vội nhưng nét khắc có vẻ sâu đều nhau. Sầm Đàn chủ vừa bảo đó là cách chủ nhân Lệnh Tử Vong tự kiểm nghiệm công phu? Có phải đó là công phu liên quan đến chỉ lực được thể hiện qua cách khắc chữ?

Sầm Khiêm gật đầu, giải thích thêm:

- Không phải là chỉ lực thông thường. Trái lại còn là công phu xuất phát từ nội lực chí dương chí cương, khiến những chữ viết cứ bị đốt cháy sém. Và điều thứ hai Sầm mỗ đang muốn nói là Tử Vong Lệnh chưa bao giờ được phát ra nhưng sau đó không thu thập kết quả. Cũng vì thế Sầm mỗ mới dám đề quyết hai lần Lệnh Tử Vong liên tiếp xuất hiện ở Lâm gia trang đều là giả, đã do kẻ mạo nhận Lệnh Tử Vong gây ra. Riêng đêm qua mới đích thực là ngoại lệ đầu tiên của Tử Vong Lệnh.

Mộ Dung Bạch phân vân:

- Đêm qua ở quý Giáo quyết không có tổn thất?

Sầm Khiêm lắc đầu:

- Thế nên mới nói đó là lần đầu tiên ngoại lệ.

- Lệnh giả chăng?

Sầm Khiêm lại lắc đầu

- Quyết không thể giả. Vì ở địa điểm phát hiện Lệnh Tử Vong, thuộc hạ bổn Giáo vẫn luôn cẩn mật tuần phòng, dụng ý chỉ là ngăn cản các khách không mời bỗng đến, vậy mà kẻ phát lệnh chỉ cần lao thoáng qua đã thực hiện xong. Bản lãnh này cho thấy nếu là địch thì không cần mạo nhận thành ai khác. Huống hồ sau khi phát lệnh, kẻ đó còn đảo quanh như muốn dò xét. Thật tiếc Uông Sa Vệ đã ly khai, nếu không bổn Giáo đâu đến nỗi hồ đồi mãi thế này.

- Vậy sao kẻ đó không dùng mảnh vỏ cây?

Sầm Khiêm cười:

- Hỏi rất hay, Khiến Sầm mỗ chợt nghĩ ắt kẻ phát lệnh vì chưa nhất quyết hạ thủ ai nên chỉ dùng mảnh vải xé tạm từ y phục. Còn như đã dùng mảnh vỏ cây thì đó mói chính là Tử Vong Lệnh. Chắc chắn là như thế rồi. Hà hà..

Mộ Dung Bạch sững sờ:

- Sầm Đàn chủ cười đắc ý như thể vẫn quả quyết đã biết rõ hành tung Tử Vong Lệnh như nhìn vào lòng bàn tay?

Sầm Khiêm thừa nhận:

- Như Sầm Khiêm mỗ đã nói đối tượng càng về sau càng có bản lãnh cao minh. Cộng thêm vào đó là ở mỗi vỏ phái như thể có một nhân vật bị Tử Vong Lệnh chiếu cố. Điều này tạo cho Sầm mỗ một nhận định, là những đối tượng đó đều là kẻ có thâm thù đại hận với kẻ phát Lệnh Tử Vong. Vậy thì chỉ cần minh bạch đó là mối thù như thế nào ắt sẽ sáng tỏ chân tướng kẻ phát lệnh là ai.

Mộ Dung Bạch cau mày:

- Bảo là thù, há lẽ giống như quý Giáo, các võ phái từng có nhiều người hiệp lực gây thành thù. Tạo thành oán với chủ nhân Lệnh Tử Vong?

Sầm Khiêm bảo:

- Cho là giống nhưng vẫn có phần khác. Vì đối với Lệnh Tử Vong, ở mỗi võ phái đều chỉ có một thuộc hạ đệ tử tham gia. Đã tạo ra mối thù không đội trời chung cùng với kẻ sau này vì càng lúc càng có bản lãnh cao minh nên phát lệnh chỉ để phục thù. Và chuyện đó cũng dễ giải thích nếu thiếu hiệp chịu khó nhớ lại hoặc ít nhiều am hiểu về nguyên ủy của sự lập ra Tử Diện Hội.

- Tử Diện Hội được lập ra để đối phó Tử Vong Lệnh?

- Sai rồi. Kỳ thực Tử Diện Hội được lập ra từ trước, với chủ trương là nhờ nổ lực của nhiều người phát hiện nơi tọa lạc Thiên Không Bách Gia Động. Chỉ có Huynh Đệ Minh sau này mới nhằm đối phó Tử Vong Lệnh.

Mộ Dung Bạch vỡ lẽ:

- Vậy là đã có một nhóm nhân vật, bao gồm thuộc hạ đệ tử các võ phái. Từng dùng danh nghĩa Tử Diện Hội gây ra mối thù để sau này hậu quả là Tử Vong Lệnh xuất hiện tầm nã ngược lại chính những nhân vật ấy.

Sầm Khiêm mỉm cười:

- Những nhân vật đó gồm nhiều bậc bản lãnh chênh lệch nhau. Nhờ vậy, với chí nguyện báo thù, Tử Vong Lệnh ẩn trong tối tha hồ vạch mưu sâu kế hiểm. Lần lượt hạ sát kẻ thù, từ người có bản lãnh thấp nhất đến những nhân vật cao minh hơn. Đồng thời cũng nên hiểu, bản lãnh của nhân vật phát Lệnh Tử Vong cũng ngày càng tăng tiến. Thế nên, nếu thoạt đầu chỉ là vài ba chữ được nguệch ngoạc bừa ở ngay hiện trường hạ thủ thì những lúc sau này Lệnh Tử Vong đã có sắc thái hữu biệt. Trở lại chuyện ở Lâm gia, phải chi Lệnh Tử Vong được xuất hiện bằng một mảnh vỏ cây, thiếu hiệp hãy cứ tin Sầm mỗ, thế nào chủ nhân đích thực của Tử Vong Lệnh cũng quyết không bỏ qua chuyện bị người mạo nhận.

Mộ Dung Bạch vội hỏi:

- Vậy Sầm Đàn chủ có dò xét được chưa, rằng Tử Diện Hội đã lần nào gây thành họa để chuốc hậu quả như thế này? Và chủ nhân Lệnh Tử Vong rốt cục là ai?

Sầm Khiêm lắc đầu:

- Vì là chuyện không liên quan đến bổn Giáo nên bấy lâu nay chính bản thân Sầm mỗ cũng không quan tâm. Tuy nhiên, sau sự việc xảy ra đêm qua, có lẽ cũng đã đến lúc Sầm mỗ cần phải biết Tử Vong Lệnh chủ nhân là ai. À, mà này, thiếu hiệp có thể tạm dừng chân, chờ Sầm mỗ nói thêm một việc trước khi đến gặp Giáo chủ tệ Giáo .

Mộ Dung Bạch dừng lại:

- Sầm Đàn chủ có ý ngại tại hạ sẽ khước từ lời thỉnh cầu nhờ giúp của Giáo chủ quý Giáo? Nếu là vậy thì đừng quá lo. Vì chỉ cần chuyện quý Giáo toan nhờ đừng vượt quá sự hiểu biết của tại hạ, lẽ đương nhiên để tự bảo vệ sinh mạng tại hạ sẽ tận tâm thực hiện. Và đổi lại, chính tại hạ mới là kẻ cần một lời cam kết từ phía quý Giáo. Tại hạ chỉ có mỗi một sinh mạng, Sầm Đàn chủ chỉ quá lo khi ngại tại hạ đủ đởm lược khước từ.

Sầm Khiêm gượng cười.

- Dù biết đây là chuyện vì liên quan đến sinh mạng nên thiếu hiệp quyết không dám đùa. Nhưng sẽ là tốt hơn cho cả đôi bên nếu như thiếu hiệp chịu nghe thêm Sầm mỗ một lời.

Mộ Dung Bạch nhún vai:

- Ý mong tại hạ thuận tình đầu nhập quý Giáo ư? Tại hạ đang là phế nhân, có luyện công trở lại được chăng vẫn là điều vạn phần khó nhận định. Vậy gia nhập làm gì chỉ trở thành gánh nặng cho quý Giáo? Sẽ là tốt nhất nếu quý Giáo cam đoan mở một sinh lộ cho tại hạ. Khi đó, dù không là giáo đồ nhưng về phương diện tận lực tận tâm, quả quyết sẽ không ai qua được Mộ Dung Bạch này. Thật sự đâu cần chuyện đầu nhập, đúng không?

Sầm Khiêm chợt nói rõ luôn ý định

- Sầm mỗ có một tiểu điệt nữ, thiếu hiệp vì là phế nhân ắt rất cần người hầu hạ, thế nên Sầm mỗ có ý định tác hợp cho cả hai.

Mộ Dung Bạch phá ra cười:

- Lệnh điệt nếu ưng thuận hầu hạ tại hạ chỉ là phế nhân, ắt lệnh điệt cũng là người bất toàn. Thật đáng tiếc tại hạ là người cầu toàn, và điều đang cầu mong nhất chính là sự toàn vẹn sinh mạng. Mỹ ý của Sầm Đàn chủ, tại hạ đành đắc tội vì không thể nhận lời.

Bỗng có tiếng ai oán vang lên:

- Mộ Dung Thiếu hiệp đã nhìn thấy bao giờ để bảo tiểu nữ đây bất toàn? Xin hãy xem đây.

Đó là một trang giai nhân thật sự tuyệt sắc, nhưng chỉ khiến Mộ Dung Bạch cau mày nhắm mắt:

- Lệnh điệt quả là trang tuyệt thế giai nhân, khiến tại hạ bất giác cảm thấy thẹn và tự nhận bất xứng, Sầm Đàn chủ nỡ nào đùa trên nỗi khổ của Mộ Dung Bạch này?

Sầm Khiêm nói:

- Sầm mỗ không đùa, kể cả điệt nữ cũng nguyện ý cam tâm, chỉ cần thiếu hiệp ưng thuận là đủ. Nhân duyên này sẽ là lực kết hợp, giữ thiếu hiệp mãi lưu lại cùng bổn Giáo.

Mộ Dung Bạch ngơ ngác mở mắt nhìn Sầm Khiêm:

- Chỉ với dụng ý như thế, Sầm Đàn chủ nỡ nào gây thành nỗi phiền muộn suốt một đời lệnh điệt nữ?

Giai nhân nhẹ nhàng tiến đến gần:

- Là tiểu nữ cam tâm, đâu thể bảo sẽ phiền muộn vì người tiểu nữ nguyện ý hầu hạ chỉ là phế nhân

Sầm Khiêm cau mày:

- Thiếu hiệp hãy nói rõ hơn, thế nào là lợi bất cập hại?

Mộ Dung Bạch vẫn nghiêm giọng:

- Sầm Đàn chủ nghĩ, có bao nhiêu cách để ràng buộc người vào mình?

Sầm Khiêm hắng giọng

- Xin cho nghe cao kiến:

Mộ Dung Bạch nhếch miệng cười:

- Vẫn chỉ là Tài – Khí – Tửu – Sắc mà thôi. Nhưng điều cốt yếu là cách vận dụng, phải có đối sách thích hợp cho từng đối tượng. Và riêng tại hạ thì xin miễn dùng Tài – Tửu – Sắc. Chỉ còn Khí

Sầm Khiêm gật gù:

- Ý muốn nói võ công?

Mộ Dung Bạch đáp:

- Quyền lợi của song phương nếu hợp nhau, đó chính là mối ràng buộc kiên vững nhất. Nói rõ hơn, nếu quý Giáo có thể giúp tại hạ không chỉ chi trì sinh mạng mà còn có cách khiến võ công phục nguyên, thử hỏi, để đáp lại đại ân sánh bằng công tái tạo đó, liệu tại hạ có dám không tận tâm với quý Giáo chăng?

Sầm Khiêm thở dài:

- Nhưng giúp được thiếu hiệp phục nguyên, bổn Giáo vì tự nhận vô phương bất lực, thế nên mới đánh đổi bằng mối lương duyên này.

Mộ Dung Bạch lại mỉm cười:

- Người luyện võ vẫn luôn xem võ công quý ngang sinh mạng. Tại hạ sẽ chẳng thiết sống nếu như nhận thức bản thân hoàn toàn tuyệt vọng và vô phương thế khôi phục công phu. Nhưng vì tại hạ vẫn sống, nghĩa là tia hi vọng vẫn còn. Vậy khi sự việc chưa đến, Sầm Đàn chủ bất tất vội nói quý Giáo vô phương giúp tại hạ. Tóm lại, xin hãy để sau khi gặp Giáo chủ quý Giáo, biết đâu tại hạ sẽ có kế sách lưỡng toàn, vừa có lợi cho quý Giáo vừa hưởng lợi cho bản thân?

Sầm Khiêm giật mình:

- Như thiếu hiệp đã đoán biết việc bổn Giáo toan cậy nhờ là gì?

Mộ Dung Bạch ung dung gật đầu:

- Nếu bảo không thể đoán biết, liệu tại hạ có đủ thông tuệ đúng như mong muốn của quý Giáo chăng? Nhưng vì thông tuệ, tại hạ không phủ nhận cũng chẳng phải quá cao ngạo, nên đương nhiên có thể đoán việc quý Giáo cậy nhờ nhất định liên quan đến võ công. Vả chăng, chẳng riêng gì quý Giáo, tại hạ dù chỉ mới xuất hiện giang hồ vẫn gặp quá đủ những kinh ngạc của khá nhiều nhân vật do họ không ngờ tại hạ chỉ luyện trong một năm lại có thành tựu vượt sức tưởng. Nếu như lời tại hạ vừa nói là chẳng đúng, xin Sầm Đàn chủ cứ ban cho một chưởng chết ngay, tại hạ quyết chẳng oán thán. Nhược bằng ngược lại, sao Sầm Đàn chủ không mau bảo lệnh điệt lui, đồng thời lập tức đưa tại hạ đến bái phỏng Giáo chủ quý Giáo?

Sầm Khiêm thật sự chấn động, đến nổi cứ nhìn sững Mộ Dung Bạch một lúc, sau mới nhớ đến giai nhân và ra hiệu cho nàng ta lui, cuối cùng là nói với Mộ Dung Bạch:

- Thiếu hiệp quả nhiên thông tuệ, còn vượt quá những lời hồi bẩm của thuộc hạ bổn Giáo. Nhưng nếu thiếu hiệp không dùng sự thông tuệ này giúp bổn Giáo hoàn thành ý nguyện, có cần Sầm mỗ nói rõ chăng những hậu quả khó lường thế nào cũng đến với thiếu hiệp?

Mộ Dung Bạch phá lên cười:

- Đây mới đúng là thái độ tại hạ vẫn mong nhìn thấy ở Sầm Đàn chủ. Vì thà tỏ ra thẳng thắn với nhau hơn là quá giữ kẻ. Hoặc gϊếŧ tại hạ đi nếu phát hiện vô dụng, còn nếu là hữu dụng thì chính quyền lợi sẽ ràng buộc tại hạ vào quý Giáo. Sầm Đàn chủ hà tất hao tổn tâm cơ.

Sầm Khiêm cũng phụ họa theo

- Vậy hãy mau đến gặp Giáo chủ. Sầm mỗ chỉ mong kết quả đúng như thiếu hiệp quả quyết. Mời!