Mộ Dung Chí Tôn

Chương 34

Xuân Quỳnh hậm hực:

- Có công bằng hay không thì lời nói đó phải do ta thốt ra mới đúng. Vì ngươi nghĩ, một mình ta phải đưa trong một lúc những hai người cùng chạy như thế này là dễ lắm sao? Mà Sầm Đàn chủ kể cũng lạ. Đã ra lệnh ngừng mọi tiếp xúc với Giáo chủ lại khăng khăng bắt ta cứ đưa ngươi cùng đi, sao không sai phái thêm ai khác tiếp giúp ta.

Giọng của nữ Giáo chủ vang lên dù là giải thích nhưng thật hòa nhã và lạ nhất là cứ tỏ ra cầu cạnh Xuân Quỳnh:

- Chỗ kín đáo để muội ẩn thân, vạn nhất ở bổn Giáo lâm vào cảnh huống này, thì chỉ có tỷ cùng mỗi một mình Sầm Đàn chủ là am hiểu. Sầm Đàn chủ không thể sai phái thêm người tiếp ứng tỷ hiển nhiên thì vì dụng ý không muốn chỗ ẩn thân đó có quá nhiều người cùng biết. Công khó của tỷ, muội quyết không bao giờ quên. Và để gọi là tạm đền đáp, tỷ hài lòng chăng nếu muội nguyện ý nhờ tỷ cất giữ hộ vật báu U Minh?

Mộ Dung Bạch lập tức bị giữ dừng lại, chỉ để nghe Xuân Quỳnh hớn hở hỏi:

- U Minh Thần Bát Quái Đồ?! Xuân Quỳnh liệu có được phép cất giữ chăng dù đã được đích thân Giáo chủ nhờ?

Nữ Giáo chủ bảo:

- Đã bảy năm rồi nào ít gì, chỉ có mỗi mình tỷ là chấp nhận chịu mọi khổ lụy vì muội. Không có tỷ, muội khó thể sống cho ra sống. Có thể hiểu, mạng của tỷ cũng chính là mạng của muội. Vậy thì vật đó hoặc tỷ giữ hoặc vẫn do muội giữ nào có gì khác biệt? Xin tỷ cứ cất giữ hộ muội. Như thế nha?

Xuân Quỳnh cười hài lòng:

- Nếu Giáo chủ hiểu và thông cảm mỗi khi Xuân Quỳnh bẳn gắt là tốt rồi. Vì kỳ thực khó tìm người chỉ có thể tỏ lộ qua thái độ bẳn gắt như Xuân Quỳnh. Họ sẽ bỏ đi ngay, vị tất chịu đựng được thêm. Tuy vậy, báu vật kia Giáo chủ cứ cất giữ, quả tình Xuân Quỳnh không dám nhận.

Nhưng rồi cũng chính Xuân Quỳnh lại nói:

- Sao Giáo chủ vẫn ấn mãi vào tay Xuân Quỳnh? Đã thế này, thôi thì để Giáo chủ vui lòng, chỉ hôm nay thôi, Xuân Quỳnh xin mạn phép tạm giữ hộ Giáo chủ. Đến tối chỉ cần Giáo chủ bảo một tiếng, Xuân Quỳnh ngay tức khắc xin giao hoàn. Dường như vì mãi chuyện, chúng ta dừng đã lâu? Vậy đi tiếp thôi, kẻo lại có biến, nếu Bị Sầm Đàn chủ trách tội, Xuân Quỳnh e không đảm đương nổi. Đi nào!

Được một lúc, Xuân Quỳnh lại dừng:

- Đến rồi, Giáo chủ muốn nghỉ ở tư thế nào? Nằm hay ngồi?

Bỗng có tiếng Sầm Khiêm vang đến:

- Đại địch tìm đến tận cửa không ngờ lại chính là Vạn Quỷ Cung. Xuân Quỳnh, mau thực hiện ngay phương cách phòng bị tiếp theo. Nhanh lên, đừng để quá muộn.

Nữ Giáo chủ kêu thảng thốt:

- Chúng ta phải đương đầu sao Sầm thúc thúc? Đừng quá vội, một khi Vạn Quỷ Cung vẫn còn đó lời ước thúc không được xâm phạm bất luận ai ở Trung Nguyên lúc chưa đến hạn kỳ.

Sầm Khiêm lạnh giọng bẩm báo vọng vào:

- Thuộc hạ cũng đã nói như thế nhưng. Vạn Quỷ Cung vẫn khăng khăng phủ nhận. Cũng bởi bổn Giáo kể như đã bẵng đi một trăm năm không tồn tại. Và đối với Vạn Quỷ Cung, trong ước thúc mười chín năm trước không bao gồm bổn Giáo.

Nữ Giáo chủ lại nói:

- Phải nghĩ cách trì hoãn. Vì đương đầu lúc này do tiểu nữ chưa thể tự chủ, vạn nhất bao tâm huyết của chúng ta suốt trăm năm qua bị tiêu hủy thì lấy gì giao phó với những liệt tổ liệt tông đang chờ dưới cửu tuyền?

Sầm Khiêm chợt gọi Mộ Dung Bạch:

- Tình thế bổn Giáo đang lúc nguy cấp và vì ý Giáo chủ bổn Giáo lại muốn như vậy, liệu đôi ba ngày có đủ không nếu Sầm mỗ cùng bao thuộc hạ trung thành quyết tận tâm tận lực trì hoãn cục diện, chỉ trông chờ vào mỗi mình thiếu hiệp?

Mộ Dung Bạch chấn động:

- Tại hạ cần biết ngay hiện trạng đích thực của Giáo chủ quý Giáo lúc này, vì sao không thể tự chủ và vì sao chỉ trông chờ vào mỗi một mình tại hạ, lại trong khoảng thời gian hầu như quá ngắn.

Xuân Quỳnh giải thích:

- Vì miễn cưỡng luyện công theo những đoạn kinh văn kỳ thực hãy còn khiếm khuyết nên Giáo chủ bổn Giáo bị tẩu hỏa nhập ma, tắt nghẽ nhiều kinh mạch, khiến lâm cảnh bán thân bất toại. Vạn nhất nếu có kinh văn bổ khuyết, sẽ là thập phần mỹ mãn khi kết quả lại giúp Giáo chủ khôi phục hoàn toàn. Những cũng tạm ổn nếu ngươi có thể giúp Giáo chủ phần nào tự đi lại. Đó là nguyên do khiến bổn Giáo rất cần sự thông tuệ đích thực của mỗi mình ngươi.

Sầm Khiêm lại hối thúc:

- Chúng ta vẫn có thể kéo dài cục diện nếu được sắp đặt ngay. Mộ Dung Bạch, diễn biến cũng tác động đến sinh mạng của chính thiếu hiệp. Xin hãy cân nhắc, cần nhất là phải cho biết ngay năng lực và quyết định của thiếu hiệp

Mộ Dung Bạch nói:

- Xin Sầm Đàn chủ cứ tiến hành. Vì vạn nhất tại hạ chẳng giúp được gì thì chí ít quý Giáo cũng có thêm thời gian, tiếp tục định phương sách đối phó.

Giáo chủ nói:

- Không thể như thế. Vì được là được, không là không. Bởi một khi cục diện được tri chì, nghĩa là sự tồn tại của bổn Giáo nếu bao lâu nay vẫn được giữ kín thì theo thời gian sẽ ngày càng bộc lộ. Nhất định sẽ gây tổn thất đến những nhân vật đã từ lâu vì bổn Giáo nên mạo hiểm xuất hiện trên giang hồ. Bao nhiêu nhân vật ẩn ơ quanh đây dù bị diệt tuyệt cũng không sao, miễn đừng gây hệ lụy đến những nhân vật còn lại. Thiếu hiệp không thể hứa bất kỳ lời nào chắc chắn ư?

Sầm Khiêm vụt kêu:

- Ôi…, muộn rồi. Xuân Quỳnh hãy mau thực hiện mệnh lệnh khi nãy ta đã bảo. Nhanh!

Mộ Dung Bạch hoảng hốt ngăn lại:

- Được rồi, tại hạ hứa sẽ thật sự nỗ lực. Sầm Đàn chủ xin cố chi trì cục diện cho. Đừng vội thúc thủ một khi vẫn còn cơ hội.

Giáo chủ thở phào:

- Xin đa tạ Mộ Dung thiếu hiệp:

Xuân Quỳnh cũng thở phào tương tự:

- Mọi vật dụng đều được chuẩn bị sẵn, rất chu đáo. Xuân Quỳnh xin được phép lui để cùng Sầm Đàn chủ thực hiện phương sách như đã định, quyết trì hoãn cùng địch. Giáo chủ xin bảo trọng. Ngươi cũng vậy nha, Mộ Dung Bạch

Có tiếng bước chân của Xuân Quỳnh đi xa dần, thay vào đó là tiếng của nữ Giáo chủ bỗng thở dài:

- Lúc này có lẽ thiếu hiệp đã rõ vì sao ta ngại, chưa muốn cùng thiếu hiệp đối diện trong cảnh nhìn rõ lẫn nhau?

Mộ Dung Bạch hắng giọng:

- Sẽ tốt hơn nếu chúng ta nên bắt đầu ngay. Và nếu Giáo chủ muốn. Cũng được thôi, hãy đọc những gì cần đọc.

Giọng của nữ Giáo chủ có phần nghi ngại:

- Thiếu hiệp ý muốn nói nếu được tận mắt nhìn rõ tự dạng của kinh văn vẫn tốt hơn là chỉ nghe đọc?

Mộ Dung Bạch thở dài:

- Vì tình thế đang lúc cấp bách. Nếu không, quả thật tại hạ chỉ cần nghe và từ từ tự sắp xếp suy ngẫm cũng được:

Chợt có tiếng bật hỏa tập đột ngột vang lên, tiếp đó là ánh hỏa quang xuất hiện, cháy leo lét trên ngọn bạch lạp:

- Mong thiếu hiệp chớ kinh hoảng nếu nhìn thấy hiện trạng quá ư tồi tệ của Công Tôn Nữ ta.

Và cũng may, Mộ Dung Bạch chỉ nhún vai rồi thôi, không nói gì thêm, cho dù hình dạng của nữ nhân trước mặt quả là tồi tệ khó thể tả. Mộ Dung Bạch sau đó thản nhiên đưa tay nhận lần lượt năm mảnh bút lục có chất liệu hầu như khác nhau. Có mảnh được làm bằng vải, có mảnh tuy bằng giấy nhưng dường như được xé vội từ một quyển kinh thư nào đó khó nhận rõ xuất xứ. Có chăng, cả năm mảnh đều chung một điểm giống nhau, là quả thật bị khiếm khuyết một đôi chỗ lẽ ra vẫn có tự dạng nếu đừng bị ẩm mục hoặc bị mối mọi xâm hại khiến mất đi nham nhở.

Mộ Dung Bạch nhìn qua một lượt nói:

- Bút tích khác nhau, chất liệu khác nhau, hiển nhiên phải là năm loại công phu khác nhau. Công Tôn Giáo chủ đã luyện theo công phu nào khiến bị tẩu hỏa nhập ma?

Công Tôn nữ lắc lắc cái đầu bù xù vì không hề được chải bới bao giờ:

- Ta suy nghĩ đến nhập tâm cả năm loại, khiến ngữ nghĩa của chúng cứ lẫn lộn, thật không thể quả quyết đâu là loại công phu gây thành hậu quả thế này.

Mộ Dung Bạch đặt xuống bốn mảnh, chỉ giữ lại một và bảo:

- Thoạt nhìn qua đều thấy cả năm mảnh vừa bao gồm tâm pháp lẫn công phu thể hiện. Tuy vậy chỉ có ở mảnh này thiên về cách dẫn lực nhiều hơn, như thể đây là tâm pháp nội công giúp tăng tiến nội lực. Hãy để tại hạ thử bắt đầu từ mảnh này

Công Tôn Nữ hất ngược đôi mắt dù đen láy nhưng trông vẫn bẩn thế nào ấy để hướng nhìn vào Mộ Dung Bạch:

- Nhưng cách thể hiện của công phu đó lại là chỉ lực đâu thể giúp tăng tiến nội lực như thiếu hiệp vừa thoạt nhìn đã đoán? Vì thế quyết không thể so bì với hai mảnh, là mảnh này, mảnh này được ghi cách thể hiện công phu bằng chưởng pháp, hiển nhiên có diệu dụng như nội công tâm pháp nhiều hơn.

Mộ Dung Bạch cau mày:

- Là tại hạ đang giúp giáo chủ, đúng không? Hãy nghĩ tại hạ là y phu, liệu Giáo chủ có thể phản kháng cách trị liệu do y phu định đoạt?

Công Tôn Nữ bất phục:

- Sai một ly đi một dặm. Huống hồ vì thiếu hiệp không là y phu nên ta có quyền lạm bàn, miễn sao đạt kết quả tốt nhất và chỉ cần nghe những lý lẽ thật sự thuyết phục từ thiếu hiệp.

Mộ Dung Bạch lại nhún vai:

- Nếu vậy thì dễ thôi. Tại hạ chỉ cần tuần tự vừa suy diễn vừa giúp Giáo chủ cách nào đó miễn lĩnh hội đúng theo khẩu quyết công phu là đủ. Còn luyện thế nào, hoặc luyện được hay không thì tùy vào Giáo chủ, đúng chăng? Cũng có nghĩa trong đôi ba ngày ngắn ngủi, Giáo chủ tự khôi phục bao nhiêu được bấy nhiêu, chẳng liên quan gì đến tại hạ. Được chứ?

Công Tôn Nữ xua tay, không hề biết rằng càng cử động càng tự phơi bày trước mắt Mộ Dung Bạch tất cả những cẩu thả lẽ ra không nên có, nếu là nữ nhân khác biết tự chăm chút dáng vẻ bên ngoài cho chính bản thân.

- Miễn sao thiếu hiệp có thể giúp ta lĩnh hội kinh văn là đủ. Còn luyện thế nào tùy ta. Nhưng sao thiếu hiệp nói có vẻ rất tự tin, như thể đã đoán biết những phần kinh văn khiếm khuyết cần bổ cứu như thế nào?

Mộ Dung Bạch ngay lúc đó đã cúi đầu nhìn chú mục vào mảnh bút lục duy nhất trên tay, một thái độ cho thấy không cần quan tâm đến dáng vẻ nôn nóng, kinh ngạc hay nghi ngờ đang có trên nét mặt của Công Tôn Nữ, Giáo chủ U Minh Thanh Hỏa Giáo:

- Đã lưu lại công phu hiển nhiên dụng ý của người lưu tự là làm sao truyền đạt lại càng rõ càng tốt cho hậu nhân. Do đó kinh văn cho dù khiếm khuyết vẫn có thể tự bổ cứu bằng cách lĩnh hội cho kỳ được mạch luận giải của người lưu tự. Và khi đã lĩnh hội, chỉ cần người kiến giải, là tại hạ, chịu tuân thủ theo trình tự sẵn có của những đoạn kinh văn này, bắt đầu tự minh giải thật rành mạch và thông suốt từ đầu đến cuối cho Giáo chủ. Vậy nếu phần việc của tại hạ chỉ có thế thì đâu có gì quá khó đối với tại hạ.

Công Tôn Nữ nói bằng giọng chợt lạc đi:

- Vậy thoạt tiên xin cho nghe kiến giải của thiếu hiệp liên quan đến mảnh kinh văn này, không phải mảnh thiếu hiệp đang cầm.

Mộ Dung Bạch tiếp nhận mảnh kinh văn do chính Công Tôn Nữ chọn và đang trao cho :

- Tại hạ không cần lập lại lời đã nói, tương tự lời cảnh báo, rằng Giáo chủ lẽ ra nên nghe theo tại hạ khi quyết định chọn kinh văn nào trước và kinh văn nào sau.

Công Tôn Nữ quả quyết:

- Thiếu hiệp cứ thực hiện theo ý ta. Hậu quả thế nào, ta tự gánh chịu. Hay thiếu hiệp cảm thấy khó vì ngại rằng những lời kiến giải có thể do thiếu hiệp tự bịa ra sẽ bị phát hiện, do đây là kinh văn tự ta đã nghiền ngẫm từ lâu nên kể như cũng phần nào thấu hiểu?

Mộ Dung Bạch không ngẩng mặt lên, chỉ nhún vai và bắt đầu chú mục vào mảnh kinh văn vừa tiếp nhận. Được một lúc, Mộ Dung Bạch chợt gật gù:

- Quả nhiên là công phu lợi hại. Vì tuy chỉ một chương duy nhất nhưng lại bao hàm toàn bộ đạo lý võ học. Có âm có dương, có nhu có cương, có sinh lẫn có khắc, thiên biến vạn hóa thật vô lường. Vậy có gọi đây là Càn Khôn Độc Tôn Chưởng e mới đủ biểu đạt hết mực độ lợi hại của công phu này.

Công Tôn Nữ khẽ kêu:

- Không ai cần thiếu hiệp tự đặt tên cho công phu, xin hãy mau kiến giải đâu là điều vừa lĩnh hội.

Mộ Dung Bạch ngẩng đầu lên:

- Giáo chủ có am hiểu Ngũ Hành Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, cùng những lẽ sinh khắc biến hóa của Càn Khôn Chấn Cấn Tốn Ly Khảm Đoài?

Công Tôn Nữ vẫn đang nhìn Mộ Dung Bạch và hiện lúc này là nhìn bằng ánh mắt thán phục:

- Xin được nghe chỉ điểm.

Mộ Dung Bạch thoáng cau mặt: - Có thể hiểu Giáo chủ cũng biết ít nhiều về điều tại hạ vừa đề cập? Vậy tại hạ xin được bắt đầu luôn từ đoạn kinh văn dẫn nhập của công phu này. Xin hãy chú tâm cho.

Và Mộ Dung Bạch cứ thế nói tiếp, nói luôn một mạch, tuy là giảng giải cho người nhưng đôi lúc cứ ngỡ đang tự giảng giải cho chính bản thân với không ít lần tự vấn và tiếp đó cũng đã tự giải thích mà không cần nghe hoặc trông chờ Công Tôn Nữ phụ họa ứng đối.