- Có thật đã có chuyện như thế?
- Há lẽ trong chúng ta đã có người U Minh Thanh Hỏa Giáo trà trộn?
- Là ai chứ? Đây là điều không thể không làm sáng tỏ ngay.
Trầm Bích Quân chợt quát vang.
- Chư vị xin chớ vội hoang mang. Thiết nghĩ ắt đây chỉ là cách Mộ Dung tiểu tử muốn giúp giải vây mụ Trang Phù Dung. Ta đoán như thế có đúng ý chăng Mộ Dung Bạch?
Những nhân vật Tử Diện Hội còn lại ở bên ngoài nếu nãy giờ chưa có dịp động thủ thì lúc này chợt động thân xông cả vào Mộ Dung Bạch.
- Tiểu tử ngươi nếu chỉ sau một năm vỏn vẹn để luyện công đã đạt thân thủ này thì không còn cách nào giải thích ngoài một sự thật là tàng đồ Thiên Không Bách Gia Động đã lọt vào tay ngươi. Vì Trang Phù Dung cũng đắc thủ tương tự nên thật dễ hiểu vì sao ngươi có ý giúp mụ. Tử Vong Lênh cũng chính là ngươi đồng mưu với mụ thôi. Hãy đỡ!
“Ào, ào.”
Đột ngột trở thành đối tượng bị tấn công. Mộ Dung Bạch lập tức xuất lực đối phó:
- Hay lắm. Tại hạ cũng đã nhận ra trong chư vị có kẻ từng chạm mặt tại Sa Nhược Thổ. Mối hận lần đó tại hạ há dễ bỏ qua. Tiếp chiêu!
“ Vù …”
Lâm phu nhân cười vang, tay vẫn tung hoành thanh Tàn Liễu Kiến:
- Đến lượt ngươi cũng bị lũ hồ đồ nghi là chủ nhân Tử Vong Lệnh thật sao? Có như vậy ngươi mới hiểu tâm trạng của ta từ nãy giờ là thế nào. Hoặc giả ngươi chính là chủ nhân Tử Vong lệnh nhưng mãi tận lúc này ta mới biết? Không khéo ngươi còn bị trở thành hung thủ sát hại chính mẫu thân ngươi nữa đấy. Hư thực quả khó lường, đúng không? Ha ha…
Mộ Dung Bạch thầm chấn động, kỳ thực thì không thể đối đáp Lâm phu nhân như thế nào. Chợt có tiếng kêu thét của ả họ Kiều vang lên khiến Mộ Dung Bạch chú tâm nghe.
- Sao các hạ động thủ với bổn cô nương? Hay lại muốn gán thêm nữa để bất luận ai hễ nghịch ý các hạ đều trở thành chủ nhân Lệnh Tử Vong? Thôi nào, dừng lại đi chứ. Vì bổn cô nương bây giờ đã rõ, quả là chẳng nên dại dột nếu muốn trêu vào Ngọa Long Thần Thư. Xin hãy đại lượng tha cho bổn cô nương một phen lầm lỡ.
Tiếp theo là tiếng Trầm Bích Quân quát:
- Thân thủ của nha đầu cũng thật khá. Hãy nói mau, ngươi có xuất xứ từ đâu, sư thừa thế nào? Đừng vờ vĩnh như thể nha đầu ngươi không hề có bản lĩnh.
Bỗng có một chưởng tay bất ngờ vừa ấn vừa vồ chộp vào một bên vai Mộ Dung Bạch:
- Rốt cục ta cũng đắc thủ. Ngươi hãy ngoan ngoãn thúc thủ đi nào. Ha ha...
Mộ Dung Bạch giật thót người, vội hất mạnh một bên vai và phản công bằng một chiêu cơ hồ chỉ xuất phát từ phản ứng, từ tiềm thức của bản năng:
- Không dễ như thế đâu. Đỡ!
“Bùng!!”
Đối phương bị kích lại, gương đôi mắt tột cùng kinh ngạc nhìn Mộ Dung Bạch từ lớp Tử Diện che kín mặt thật
- Toàn thân ngươi sao cứ trơn tuột, không thể bấu vào? Thật kỳ quái.
Mộ Dung Bạch nghe thế bất giác cũng có vẻ mặt bán tín bán nghi, nhìn đối phương như thể chưa tin hoặc cảm thấy khó tin vào lời đó. Chợt có tiếng ả họ Kiều cố tình hô hoán gọi Mộ Dung Bạch:
- Này! Sao Mộ Dung huynh cứ thừ người ra? Hãy cẩn trọng phía sau.
Mộ Dung Bạch giật mình và chưa kịp có phản ứng thì nghe từ phía sau vang lên tiếng quát thật lớn
- Thật ra tiểu tử ngươi chẳng có gì lợi hại. Đỡ!
“ Ào ,”
Mộ Dung Bạch kinh hoàng cố bật người lao qua một bên thật nhanh
“ Vù.”
Nhưng ngọn chưởng vẫn kích vào hậu tâm Mộ Dung Bạch, khiến toàn thân chao đảo suýt ngã.
“ Ầm!!”
Vừa lúc đó có tiếng Lâm phu nhân kêu thất thanh:
- Kiếm pháp Hoa Sơn?! A
Đáp lại tiếng kêu của Lâm phu nhân là một giọng trầm trầm bật quát.
- Phu nhân có biết cũng đã muộn, vậy còn chờ gì nữa chưa vận dụng sở học từng gây chấn động võ lâm. Mỗi khi phát Lệnh Tử Vong để tự chi trì sinh mạng?
Mộ Dung Bạch vì thế, dù đang bị vây công, lại thêm tâm trạng xúc nộ sau lần trúng chưởng mới rồi, thật tâm chỉ muốn tận lực đối phó, hẳn chứng tỏ hản thân vị tất kém như có người vừa cười chê, nhưng thay vào đó Mộ Dung Bạch bỗng tỏ ra điềm tĩnh lạ, chợt cười cười và thản nhiên cùng những địch nhân giao đấu cầm chừng chi trì cục diện.
Bỗng lại có tiếng ả họ Kiều vang lanh lảnh, khiến Mộ Dung Bạch giật mình và chột dạ. Bởi ả kêu:
- Này, Mộ huynh sao đột nhiên có hứng thú, thích cùng người giao đấu dằng dai mãi thế? Tiểu muội thì đang chờ, hi vọng sẽ có Mộ Dung huynh đến tiếp ứng, vì họ Trầm càng lúc càng hung hăng. Đâu phải lúc cho Mộ Dung huynh nhân cơ hội này dùng trận chiến để diễn luyện công phu?
Và tình thế đột ngột chuyển biến. Đầu tiên thì phát xuất từ những nhân vật Tử Diện Hội đang vây công Mộ Dung Bạch. Thái độ họ tỏ ra rất hậm hực và nhất là đấu pháp được đẩy lên mức độ cao hơn.
- Ngươi dùng bọn ta để luyện công ư? Thật ngông cuồng và cũng thật đáng chết. Hãy đỡ!
“ Ào.. ào .”
Tiếp đó lại có loạt kêu thất thanh nữa của Lâm phu nhân:
- Bọn ngươi thật bức người quá đáng, phải chăng nhờ đã che giấu diện mạo, bọn ngươi có cơ hội buông lung dã tính, không còn nhớ dù gì cũng có xuất xứ từ danh môn chính phái, sao độc ác áp đảo ta chỉ là một phu nhân cô thế cô thân? A.
Trầm Bích Quân bỗng dung phá cười vang:
- Nếu sớm biết sẽ có một ngày như thế này, sao phu nhân trước kia không tự lượng sức, cứ mãi gây tổn hại đến võ lâm? Tốt nhất hãy tự thừa nhận những gì đã tiến hành, thay vì mãi phủ nhận khiến thịt nát xương tan. Ha ha…
Và đang cười, Trầm Bích Quân vụt đổi thành tiếng quát:
- Nha đầu họ Kiều vì cố tình tự chuốc họa vào thân, chớ trách ta hạ thủ bất dung tình. Mau đỡ!
“ Ào..”
Bị diễn biến của cục diện dồn ép, Mộ Dung Bạch cũng bật quát vang:
- Chư vị thật không đáng là danh môn chính phái, lại thêm mấy phen hồ đồ đã càng lúc càng khiến tại hạ ngao ngán thất vọng. Thật đắc tội. Xem chưởng!
Mộ Dung Bạch chợt hùng hổ, tả xung hữu đột phát chiêu mãnh liệt, khiến những địch nhân bị bất ngờ, ngỡ đang thắng thế nhưng lại lâm cảnh náo loạn, lo đối phó đến cuống cuồng chân tay:
- Lan Hoa Tuyệt Mệnh Thức?!
- Cổ Linh Chương của Cổ Linh Môn?!
- Ôi chao!?
Khí thế của Mộ Dung Bạch khiến Lâm phu nhân phấn chấn cũng vận dụng sở học, quyết đột phá trùng vi.
- Ngươi khá lắm, Mộ Dung Bạch. Chỉ cần ngươi tiếp ứng, giúp ta thoát phen này. Ta hứa sẽ cho ngươi biết ai là hung thủ sát hại mẫu thân ngươi. Còn bọn ngụy quân tử các ngươi hãy xem kiếm pháp của ta!
Mộ Dung Bạch chợt thi triển Tán Luân Thập Linh Khúc, tự vượt thoát vòng vây và tìm cách tiến đến gần Lâm phu nhân:
- Tại hạ mong phu nhân giữ lời. Hãy mau chạy!
Và Mộ Dung Bạch xông loạn vào những nhân vật Tử Diện Hội đã và đang vây hãm Lâm phu nhân, khiến họ cũng như những kẻ khi nãy, lại bị náo loạn vì cứ luống cuống chân tay lo đối phó.
- Ngươi có bản lãnh này, thật khó tin nếu bảo chỉ sau một năm vỏn vẹn khổ luyện. A…
“ Bùng! Bùng ..”
Trầm Bích Quân bỗng từ đâu bất ngờ xông đến trước mặt Mộ Dung Bạch:
- Ta cũng không tin vào những kỳ tích như ngươi từng nói, nhất là nội lực ngươi thâm hậu chẳng kém người đã luyện ngoài hai mươi năm. Nói mau, phụ thân ngươi Mộ Dung Khuê hiện đang ẩn thân ở đâu? Nếu không nói, chớ trách ta độc ác. Đỡ!
Trầm Bích Quân tung song thủ quật chưởng uy mãnh vào Mộ Dung Bạch.
“ Ào..”
Mộ Dung Bạch cười gằn:
- Ngọa Long Vô Ảnh Thủ?! Mãi mới được Trầm các hạ vận dụng tuyệt học thành danh để chỉ giáo, tại hạ thật ngưỡng mộ. Nhưng hỏi tại hạ về nhân vật Mộ Dung Khuê thì các hạ đã lầm, càng chứng tỏ chỉ uổng danh là Ngọa Long Thần Thư, ngỡ việc gì cũng am tường. Đỡ chiêu!
“ Ầm!!”
Nhưng nụ cười của Mộ Dung Bạch vụt tắt ngấm, do bản thân đã bị họ Trầm dùng tuyệt chưởng kích lùi.
Dù vật, vì họ Trầm cũng phần nào chao đảo sau loạt chạm kình. Mộ Dung Bạch vội thi triển Tán Luân Thập Linh Khúc, đảo nhanh về phía Lâm phu nhân và thúc giục:
- Đã có cơ hội, sao phu nhân chưa chạy? Nhanh lên nào. Cứ để tại hạ giúp phu nhân đoạn hậu. Mau!
Sự xuất hiện tiếp tục của Mộ Dung Bạch lại làm cho nhiều địch nhân náo loạn. Bởi khó thể nhận định phương vị của Mộ Dung Bạch, không như Mộ Dung Bạch vẫn nhìn rõ và xuất lực gây khốn đốn cho họ.
Được thể, Lâm phu nhân với một cánh tay đã bị kiếm thương và lưu huyết, đang tìm lối tháo chạy đi.
Trầm Bích Quân thần tốc tràn người qua toan ngăn cản Lâm phu nhân, chợt phát hiện có Mộ Dung Bạch trờ đến với tiếng gầm động nộ:
- Đã đến lúc tại hạ cần đáp lễ. Mau tiếp chưởng!
“ Ào..”
Trầm Bích Quân giật mình lùi về:
- Ngươi vẫn chưa bị chưởng thương?! Lẽ nào nội lực của ngươi cao minh hơn ta nghĩ?
Nhưng khi Trầm Bích Quân lùi. Mộ Dung Bạch nhân đó lao lướt qua, vượt thoát và chạy bám theo Lâm phu nhân.
“ Vụt!”
Trầm Bích Quân giận dữ chồm theo:
- Hóa ra ngươi chỉ giả vờ? Thủ đoạn này đâu thể lừa mãi được ta? Đỡ!!
Chợt có tiếng ả họ Kiều cười khúc khích ở ngay phía sau họ Trầm:
- Nhưng dẫu sao các hạ vẫn bị lừa, đúng không? Vậy đừng quá giận dữ, trái lại hãy tiếp chiêu. Vì cũng đến lượt bổn cô nương đáp lại những gì đã được các hạ ban cho. Đỡ! Ha ha ha…
“ Vù ..”
Trầm Bích Quân đành tràn người qua một bên thêm lần nữa. Để rồi chỉ nhìn thấy bóng dáng ả họ Kiều thần tốc lao vượt qua, cũng giống như Mộ Dung Bạch vừa rồi.
Bị hí lộng liên tiếp hai lần. Trầm Bích Quân phẫn nộ chực đuổi theo, chợt nghe một trong những nhân vật Tử Diện Hội cùng phe gọi giật lại:
- Chớ vội đuổi theo. Trừ phi một nhân vật lịch lãm và có kiến văn uyên bác như Ngọa Long Thần Thư Trầm Bích Quân lại không nhận ra thân pháp ả họ Kiều là công phu gì, xuất xứ từ đâu. Hoặc giả mỗ chỉ vì hoa mắt nên có cảm nhận đó là khinh thân pháp Liên Đài Lưu Thủy.
Trầm Bích Quân dừng lại và ngớ người, mãi một lúc sau mới kêu:
- Quả nhiên rất giống với Liên Đài Lưu Thủy khinh thân pháp Nga My nên từng gắn liền với uy danh Thần Ni Liên Đài. Và nếu là vậy, Tàng Đồ Thiên Không Bách Gia Động chung cuộc lọt vào tay ai, một khi Bất Toàn Lão, Liên Đài Thần Ni và rất nhiều cao nhân khác trăm năm trước đều có chung số phận? Hay phải nghĩ ả họ Kiều là đồng bọn với mụ Trang Phù Dung, vì cũng đắc thủ tàng đồ nên chia nhau mỗi người luyện một tuyệt kỹ đã từng thất tung theo Bất Toàn Lão và Liên Đài Thần Ni cũng từ độ đó? Đồng thời cả hai cùng là chủ nhân Lệnh Tử Vong đã luân phiên nhau xuất hiện. Hư thực là thế nào đây?
Nói đến đây, cũng chính Trầm Bích Quân chợt đổi giọng, tỏ ra khá khẩn trương:
- Chuyện này quả thật không thể xem thường, xin lượng thứ vì Trầm mỗ có việc phải đi ngay. Những gì còn lại như đã bàn, phiền chư vị cứ tùy tiện thu xếp. Cáo biệt.
Nhìn theo Trầm Bích Quân cho đến khi thật khuất bóng. Những nhân vật Tử Diện Hội còn lại chợt nhìn nhau và lặng lẽ cùng gật đầu. Sau đó, họ cứ thế bỏ đi, dần mất hút vào khu trang viện có lẽ mãi mãi Huynh Đệ Minh sẽ không bao giờ dùng đến.
***
Mộ Dung Bạch chợt dừng lại:
- Có lẽ đã đến lúc phu nhân thực hiện điều đã hứa, cho tại hạ biết hung thủ sát hại mẫu thân?
Lâm phu nhân cũng dừng lại bên cạnh, miệng cười gượng:
- Có cần khẩn trương đến thế chăng, một khi cả ta và Mộ Dung hiền điệt hầu như đều cùng bị thương, chưa được dịp nghĩ ngơi tịnh dưỡng?
Ả họ Kiều vì cố tình bám theo cả hai nên lúc này cũng tự góp chuyện:
- Theo thiển ý của tiểu nữ, chỉ do ngẫu nhiên nên số phận cả hai chợt gắn vào nhau. Và lúc này, vì tình huống nguy cấp đã qua, cho dù biết có thể cả hai đang cần tịnh dưỡng nhưng nếu Mộ Dung huynh đã muốn sớm kết thúc chuyện này thì hà cớ gì phu nhân mãi lần nữa, nên chăng cứ thực hiện như lời phu nhân đã hứa?
Lâm phu nhân lạnh giọng:
- Đâu phải việc cho cô nương xen vào. Huống hồ cô nương tự thị mình là ai để tùy ý đứng ra tác chủ như thể muốn ra lệnh cho ta?
Ả họ Kiều cười cười – khiến miệng ả đã lệch càng lệch nhiều hơn.
- Tiểu nữ chỉ đưa ra chủ ý, nghe hay không tùy phu nhân, sao lại nghĩ tiểu nữ muốn ra lệnh? Còn bảo đây chẳng phải việc cho tiểu nữ xen vào, há phu nhân quên, nếu không nhờ tiểu nữ xuất hiện, dù đùa dù thật vẫn có công cầm chân họ Trầm, cũng là góp phần tạo cơ hội cho phu nhân thoát thân. Với ít công lao đó, phu nhân nói thế không sợ quá lời sao?
Mộ Dung Bạch thở dài và thổ lộ:
- Thật ra thì từ khi phát hiện trong tro cốt của gia mẫu có ẩn tàng chất độc, tại hạ buộc phải nghĩ đằng sau đó nhất định có ẩn tình, cho dù chưa dám quyết nghi ngờ ai. Nay vì lời phu nhân hứa, khiến tại hạ manh nha có hi vọng. Và đã hi vọng thì có mấy ai chẳng nôn nóng muốn tỏ tường ngay? Vì thế, xin phu nhân đừng chần chừ nữa, cũng đừng tìm cách đôi co, mãi kéo dài thời gian. Trái lại xin hãy giữ lời đã hứa.
Lâm phu nhân cũng thở dài:
- Nếu bảo ta chỉ hứa cho qua chuyện, dụng ý là cần sự tiếp trợ, thì liệu ngươi tin chăng?
Mộ Dung Bạch chầm chậm quay lại, nhìn ngay vào mắt Lâm phu nhân:
- Tại hạ quyết không tin
Lâm phu nhân không hề bối rối:
- Vì sao?
Mộ Dung Bạch cười cười:
- Vì phu nhân đã nói dối tại hạ không ít lần, cùng với cách nói mà mắt không hề chớp như thế này, khiến tại hạ quả quyết lời phu nhân bảo chỉ hứa cho qua chuyện vẫn lại là lời nói dối.
Lâm phu nhân chớp mắt:
- Ta nói dối điều gì?
Mộ Dung Bạch nói:
- Thoạt tiên là về cái chết của Lâm trang chủ, phu nhân vẫn mãi tỏ ra vô can cho đến khi bị tại hạ phát hiện phu nhân am hiểu đến tinh thông công phu Châu Sa.
Lâm phu nhân thản nhiên:
- Nhưng đâu đã lần nào ngươi đề quyết ta là kẻ sát phu đã khiến ta phủ nhận, để bây giờ ngươi bảo ta nói dối?
Mộ Dung Bạch lại cười:
- Tuy không phải tại hạ, cũng chẳng hề do ai đề quyết nhưng về thương tâm của phu nhân trước thi thể Lâm trang chủ vì rất thật nên kể như đã một lần nói dối. Và đã thêm nói dối thứ hai khi phu nhân bảo sẽ không biết nói gì hoặc giải thích thế nào cho lệnh ái và lệnh lang cảm thông với hành vi sát phu của phu nhân.