Lâm phu nhân giật mình:
- Đó là lời ta nói rất thật, sao ngươi dám bảo ta nói dối?
Mộ Dung Bạch giải thích:
- Phu nhân đã sẵn có chủ ý này từ lâu, để báo thù cho lệnh huynh, thế nên cam nguyện trở thành phu phụ cùng Lâm trang chủ. Vậy thì đừng bảo vẫn chưa biết giải thích thế nào với lệnh ái và lệnh lang.
Lâm phu nhân thở dài:
- Ngươi thật tinh ý, chỉ dựa qua những lời đối thoại được nghe, đã xâu kết và đoán rõ ta sẵn có những chuẩn bị… Nhưng dù sao, do ngươi chưa lập gia thất và nhất là không lâm cảnh giống ta nên đâu hiểu để chuẩn bị mọi lời biện giải thì dễ nhưng để mở miệng nói ra thì tột cùng khó?
Mộ Dung Bạch nhún vai:
- Khó hay dễ, bất luận thế nào thì phu nhân cũng đã có sẵn cách giải thích. Và đối với tại hạ chỉ cần như thế là đủ, rằng phu nhân rốt cục cũng đã nói dối lần thứ hai.
Lâm phu nhân động tâm:
- Như ngươi định bảo ta còn nói dối thêm lần thứ nào nữa?
Mộ Dung Bạch gật đầu:
- Chí ít cũng còn ba lần. Thoạt tiên xin được nêu thêm về lời phu nhân nói dối, khi bảo kể từ lúc ly khai Lâm gia đã phải cam chịu cảnh sống thiếu thốn tiện nghi. Trong khi đó, kỳ thực Huynh Đệ Minh do phu nhân khởi xướng lại có cả một cơ ngơi rộng lớn để làm trú sở. Gian thảo lưu mộc mạc đã đón tiếp tại hạ chỉ là cách phu nhân che mắt mà thôi. Đúng không?
Lâm phu nhân cười gượng:
- Ta chỉ không muốn ngươi nghĩ thân phu dù vừa mới chết ta đã vội lánh xa, không chịu lưu lại Lâm gia, hầu sớm hôm bầu bạn cạnh hương hồn người quá cố.
Mộ Dung Bạch gật nhẹ đầu, tỏ ý cảm thông.
- Đã có ý mưu hại, lại thêm luôn nghi ngờ từng hành vi trước đây của phu quân, quả thật bảo phu nhân lưu lại lâu thêm ở Lâm gia là điều không hợp lệ. Tại hạ kịp nhận ra điều đó khi được họ Trầm cho biết đã quay lại Lâm gia dò xét là theo ý phu nhân.
Lâm phu nhân căm phẫn:
- Họ Trầm có nhị tâm. Ta thật xuẩn động khi trước đây luôn tin tưởng suýt mất mạng vào tay y.
Mộ Dung Bạch dò hỏi:
- Phu nhân đã nghi ngờ Lâm trang chủ điều gì?
Lâm phu nhân cười cười:
- Còn gì nữa ngoài những hành vi trăng hoa vụиɠ ŧяộʍ của lão tặc, khiến ta từ lâu luôn nuốt hận nhẫn nhịn, như chuyện đã xảy ra cho song thân phụ mẫu của Bàng Các chẳng hạn.
Mộ Dung Bạch không tin:
- Đó là chuyện đã qua và Lâm trang chủ cũng đã bị phu nhân mưu hại, kể như mọi oán hận chẳng còn. Vậy thì cớ gì phu nhân vẫn nhờ họ Trầm quay lại Lâm gia dò xét?
Lâm phu nhân lại chớp mắt:
- Điều đó liên quan gì đến ngươi? Hay lại bảo đó là thêm lần nữa lời ta nói dối ngươi.
Mộ Dung Bạch thừa nhận:
- Đúng là tại hạ có ý đó, vì nhờ phát hiện phu nhân đón nhận tin Lâm trang chủ trá tử quá ư bàng hoàng, hầu như vượt quá mọi phản ứng thông thường nếu xảy đến với bất luận ai khác.
Lâm phu nhân chột dạ?
- Ngươi bảo ta đã giả vờ bàng hoàng? Liệu có quá đáng chăng, một khi đã biết ta vì là kẻ sát phu nên không thể không bàng hoàng khi hay tin lão tặc chỉ trá tử?
Mộ Dung Bạch cười:
- Vì thế mới chính là sơ hở của phu nhân. Bởi lẽ ra phu nhân nên có phản ứng mừng mới hợp với hoàn cảnh cứ ngỡ phu quân thật sự đã chết nào dè nhờ có kế trá tử nên mới sống.
Lâm phu nhân vỡ lẽ:
- Vì ta sơ hở nên ngươi không nghi ngờ ta có liên quan đến cái chết của phu quân?
Mộ Dung Bạch gật đầu:
- Chẳng những thế tại hạ còn đoán, tin đó phu nhân đã biết từ trước, ắt là do họ Trầm có cách đưa tin, nên phu nhân cũng chuẩn bị sẵn một gian thảo lư để chờ đón tại hạ.
Phu nhân có ý gì qua thái độ quá cẩn trọng đối với tại hạ?
Lâm phu nhân cười gượng:
- Chẳng phải mới vừa nói là để ngươi sớm nghĩ sai về ta ư? Ngươi đừng quá đa nghi, cho ta quá cẩn trọng đối với ngươi.
Mộ Dung Bạch cười lạt:
- Phu nhân lại nói dối rồi. Vậy hãy giải thích xem phu nhân có suy nghĩ gì khi biết tại hạ ở họ Mộ Dung?
Lâm phu nhân bảo:
- Đó là điều ta vừa mới biết. Dù vậy, suy nghĩ ư, thì cũng như họ Trầm bảo, ta thoạt nghe cứ ngỡ ngươi có liên quan đến Mộ Dung Khuê.
Mộ Dung Bạch gằn giọng:
- Phu nhân sao không thử thật tâm một lần? Vì theo tại hạ đoán, nhất định phu nhân và Trang chủ kể từ rất lâu đã sớm biết tại hạ ở họ Mộ Dung. Đúng không?
Lâm phu nhân giật mình:
- Sao ngươi có thể đề quyết?
Mộ Dung Bạch tiết lộ:
- Tại hạ đã gặp lại Tiểu Ngọc. Phu nhân còn nhớ Tiểu Ngọc, một a hoàn cạnh phu nhân, luôn có nhiệm vụ sắp đặt từng bữa ăn riêng cho gia mẫu trước kia?
Lâm phu nhân tái mặt:
- Ta đã trục xuất ả từ lâu, lẽ nào ả dám quay lại?
Mộ Dung Bạch vội hỏi:
- Vì sao Tiểu Ngọc bị phu nhân trục xuất?
Lâm phu nhân nghiến răng:
- Vì cũng như mẫu thân Bàng Các, ta phát hiện ả có thái độ vụиɠ ŧяộʍ với lão tặc Lâm Uy Hùng. Chỉ trục xuất ả là quá nhẹ, lẽ ra ta phải hạ thủ mới đúng.
Mộ Dung Bạch tiết lộ thêm:
- Và đó là nguyên do khiến phu nhân cuối cùng vẫn hạ thủ Tiểu Ngọc.
Lâm phu nhân giật mình:
- Ả đã chết?
Mộ Dung Bạch sinh nghi:
- Phu nhân không biết?
Lâm phu nhân quả quyết:
- Ta không hề biết.
Mộ Dung Bạch cười nhẹ
- Kể cả chuyện Tiểu Ngọc quay lại Lâm gia với thân thủ tợ hồ có xuất xứ từ Vạn Quỷ Cung – Đông Hải, phu nhân cũng không biết?
Lâm phu nhân cau mày.
- Vạn Quỷ Cung?! Họ ở mãi tận Đông Hải, can hệ gì để đi đến Trung Nguyên chúng ta?
Mộ Dung Bạch thôi cười:
- Tiểu Ngọc muốn phục hận vì không cam tâm bị phu nhân trục xuất trước kia thì sao? Há lẽ chưa đủ nguyên do để Tiểu Ngọc từ Vạn Quỷ Cung quay lại tìm Lâm gia?
Lâm phu nhân nhún vai:
- Kể cũng may, ả đã chết. Nếu không, căn cứ theo ngươi phỏng đoán, ta e lại trở thành một đối tượng bị truy sát.
Mộ Dung Bạch hết nhẫn nại:
- Há lẽ phu nhân cũng bảo vẫn không biết vì sao Tiểu Ngọc được lệnh sắp từng bữa ăn riêng cho gia mẫu, thay vì để cùng dùng chung bữa như mọi người?
Cũng may lời Lâm phu nhân đáp vẫn khiến Mộ Dung Bạch có hi vọng.
- Chuyện đó thì ta biết. Thế chẳng phải mẫu thân ngươi dù sao vẫn là ân nhân cứu mạng Lâm Uy Hùng sao? Tự lão bảo với ta cần phải tỏ ra biệt đãi, vì thế mới có chuyện đặt sẵn từng bữa ăn riêng cho mẫu thân ngươi. Có gì bất ổn trong cách sắp đặt này ư?
Mộ Dung Bạch thay vì đáp thì bất ngờ hỏi:
- Hung thủ sát hại gia mẫu là ai? Đã đến lúc phu nhân đáp được chưa.
Lâm phu nhân chợt quay đầu qua phía khác:
- Có nói ra vị tất ngươi tin, nên thiết nghĩ ta thà không nói ắt tốt hơn.
Mộ Dung Bạch tức giận :
- Chỉ cần phu nhân cứ nói thật là đủ, hà tất quan ngại hộ chuyện tại hạ tin hay không.
Lâm phu nhân bảo:
- Vì giữa mẫu thân ngươi và lão Lâm Uy Hùng…
Chợt ả họ Kiều khẽ kêu:
- Có người đến?!
Mộ Dung Bạch gắt ả:
- Ai đến cũng mặc. Há cô nương không biết đối với tại hạ đây là lúc quan yếu đến thế nào ư?
Ả sững sờ:
- Sao Mộ Dung huynh gay gắt với tiểu muội? Vạn nhất đây là địch tìm đến thì sao? Há lẽ Mộ Dung huynh thật sự chẳng quan tâm gì, kể cả sinh mạng, ngoài điều Mộ Dung huynh vừa cho là quan yếu?
Lúc này, vì nghe ả họ Kiều kêu. Lâm phu nhân quay đầu nhìn xung quanh và đến lượt Lâm phu nhân bật kêu:
- Môn chủ Cổ Linh Môn?
Mộ Dung Bạch giật mình:
- Sao phu nhân biết?
Và chính ả họ Kiều giải thích cho Mộ Dung Bạch tỏ tường bằng cách lấy tay chỉ vào một phương vị thoạt nhìn và không chú tâm ắt không dễ phát hiện.
- Chỉ khi đích môn chủ Cổ Linh Môn xuất hiện thì ở cục trường mới có một dấu hiệu như thế.
Mộ Dung Bạch nhờ đó mới nhận ra ở trên nhánh cây mộc xa xa quả thật đã có ai đó cố ý treo một vật mang hình dáng tợ quả chuông:
- Hai chữ Cổ Linh là ý ám chỉ vật đó?
Lập tức có tràng cười ngạo nghễ vang đến:
- Cổ Linh Đáo Tức Thị Tổ Sư Quang Lâm. Ngươi đã được trao truyền sở học bổn môn sao thấy Cổ Linh vẫn chưa phục người chờ nghênh tiếp bổn môn chủ? Hãy mau hành lễ đi nào. Ha ha…
Mộ Dung Bạch dù ngấm ngầm chấn động vẫn thản nhiên, cười đáp lại:
- Tại hạ ngưỡng mộ uy danh đã lâu, nay được diện kiến mới biết danh quả bất hư truyền. Ha ha…
Một lão nhân xuất hiện mặt lạnh như tiền nhìn Mộ Dung Bạch:
- Ngươi không hành lễ, có phải muốn bổn môn chủ chiếu theo môn quy xử trị.
Lâm phu nhân chợt nhảy lùi lại, kể cả ả họ Kiều cũng thế, với tiếng hô hoán gọi Mộ Dung Bạch:
- Hoặc lùi lại hoặc mau bế khí. Lão họ Hàn đang ngấm ngầm thi triển độc công, Mộ Dung huynh lẽ nào không biết cũng không đề phòng?
Mộ Dung Bạch khϊếp đảm nhảy lùi lại và nghe lão môn chủ Cổ Linh Môn lại cười:
- Nha đầu kia kiến văn quả không tệ, đến như việc phải lùi cách xa ba trượng cũng thông hiểu. Duy có điều. Ha ha…, bổn môn chủ đâu thể uổng công đã khổ luyện thêm đúng ba năm. Vì phạm vi có thể bị độc công uy hϊếp đã tăng thêm hai trượng. Bọn ngươi ở đây phen này đừng mong thoát. Ha ha…
Và lập tức có tiếng Lâm phu nhân hét vang:
- Lão Hàn Mai Thuyết thật độc ác. Trang Phù Dung ta đã đắc tội thế nào khiến lão cũng hạ thủ với ta?
Mộ Dung Bạch biến sắc, chủ động bật lao vào lão môn chủ Cổ Linh Môn, nào ngờ nghe ả họ Kiều hối hả gọi:
- Độc công của lão Hàn quyết không thể xem thường. Nhưng nếu đã có ý liều mạng, Mộ Dung huynh thoạt tiên cần dùng tạm hoàn linh đan này của tiểu muội.
Nhưng Mộ Dung Bạch đã như tiễn rời cung, vì không thể lùi nên đành cật lực quật kình:
- Dụng độc để mong thủ thắng, thủ đoạn của lão tặc ngươi thật hèn hạ vô lương. Hãy đỡ!!
“ Ào.”
- Cổ Linh Tâm Tuyệt?! Không lẽ nào ngươi đã đắc thủ di học Tổ Sư? Bổn môn chủ quyết không tin. Đỡ!
“ Ầm!!”
Mộ Dung Bạch chấn động toàn thân, vừa chực lảo đảo chợt phát hiện bóng nhân ảnh của ả họ Kiều lao lướt qua, với một hoàn đan dược ấn vào tay Mộ Dung Bạch thật mau. Tiếp đó, ả vẫn xông thẳng vào lão môn chủ Cổ Linh Môn.
- Lão thất phu dụng độc. Mộ Dung huynh nếu muốn đối phó, sao không mau dùng đan dược, kịp thời bảo hộ tâm mạch, cùng tiểu muội hiệp lực ứng phó? Lão thất phu hãy tiếp chiêu!
“ Ào…”
Mộ Dung Bạch nhờ đó kịp ổn định cước bộ lẫn chân nguyên, lập tức xông đến xuất lực, vừa hỗ trợ ả họ Kiêu vừa gầm quát tấn công lão họ Hàn:
- Ta sẽ cho lão tặc biết thế nào là chưởng Cổ Linh lợi hại. Đỡ!
“ Vù..”
Lão nhân Hàn Mai Thuyết lần này thất sắc thật sự. Và lão vừa lùi vừa cuống cuồng xuất chưởng đối kháng.
- Ngươi đã đắc thủ di học của Tam Mục Tổ Sư? Không thể như thế, vì chẳng phải sở học bổn môn là do Ôn Gia Ngộ sư huynh liều lĩnh chỉ điểm bừa cho ngươi sao? Mau dừng tay, cùng bổn môn chủ minh bạch điều này đã. Đỡ!
“ Ầm ! Ầm “
Chấn kình bức dội ả họ Kiều:
- Lão thất phu có bản lãnh thật danh bất hư truyền. Bổn cô nương.. hự!!
Có cảm nhận ả họ Kiều đã bị chưởng thương, Mộ Dung Bạch dù còn lại một mình vẫn ngang nhiên và phẫn nộ lao vào đối thủ:
- Bất luận lão tặc ngươi cảm nghĩ thế nào, cứ tiếp chiêu của ta đã. Mau đỡ!
“ Ào..”
Lão Hàn Mai Thuyết chấn động, chợt vận dụng thân pháp Tán Luân Thập Linh Khúc để tránh chưởng của Mộ Dung Bạch. Và nhân cơ hội đó lão lạng người về phía ả họ Kiều, đồng thời bật tiếng gầm phẫn nộ:
- Nha đầu dám phá hỏng đại sự của Bổn môn chủ dù kỳ thực bản lãnh ngươi chẳng có gì ngoài thích lực khá tinh tường và một ít hoàn đan dược phòng thân. To gan như ngươi thật đáng chết! Mau nằm xuống.
“ Vù..”
Ả họ Kiều bị bất ngờ, vội ôm ngực lo lùi, miệng thì gào khẩn trương, gọi Mộ Dung Bạch:
- Mộ Dung huynh!! Vừa lúc đó có tiếng Mộ Dung Bạch phát ra ngay sau lão Hàn Mai Thuyết:
- Lão vội lẩn đi đâu? Đến nỗi không cả nhớ có dùng Tán Luân Thập Linh Khúc đối với ta chỉ vô ích? Xem chiêu!
“ Vù ..”
Hàn Mai Thuyết cả kinh, vội bỏ ý định tấn công ả họ Kiều, đồng thời chỉ hối hải lo tránh chiêu của Mộ Dung Bạch đã chực chờ bên cạnh
“ Vụt!”
Ả họ Kiều thoát nạn, chưa mở miệng đa tạ nhưng bỗng đổi giọng phát lên tiếng kêu kinh ngạc:
- Đa tạ Mộ Dung huynh đã… Úy! Sao Mộ Dung huynh cho đến lúc này vẫn còn giữ hoàn đan dược trong tay thay vì lẽ ra đã dùng?
Đáp lại tiếng kêu như một lời cáo giác của ả họ Kiều, ở bên ngoài vang lên tiếng Lâm phu nhân kêu khẩn thiết:
- Mộ Dung Bạch ngươi nếu không cần dùng đến giải dược hãy mau ném lại cho ta, nhanh lên nào, Mộ Dung bạch.
Nhưng Hàn Mai Thuyết đã nhanh chóng chuyển người, lao vỗ vào Lâm phu nhân.
- Sao phu nhân không cầu khẩn mong bổn môn chủ ban cho giải dược? Nhưng muốn vậy, đành khuất tất phu nhân đi theo bổn môn chủ một chuyến. Ha ha…
Lâm phu nhân cố lùi, miệng thì gào, gọi Mộ Dung Bạch to hơn:
- Mau ném giải dược cho ta. Đổi lại ngươi sẽ biết kẻ hạ thủ mẫu thân ngươi.
Mộ Dung Bạch bật lao đến:
- Phu nhân sao không mau nói? Chỉ cần nghe xong tại hạ lập tức đáp ứng ngay
Nhưng Lâm phu nhân đã bị lão Hàn Mai Thuyết chế ngự. Không những thế, lão còn bất ngờ động thân, cùng đưa Lâm phu nhân đến thân cây chộp lấy vật gọi là Cổ Linh vốn dĩ đã được lão ngấm ngầm treo sẵn ở đó từ trước.
Vừa phát giác hành vi này của lão, ả họ Kiều bất giác kêu lên kinh hoảng:
- Mộ Dung huynh đừng truy bức lão. Bởi Cổ Linh là di vật, tương truyền sẽ phát âm công cực kỳ lợi hại một khi được môn chủ Cổ Linh Môn vận dụng. Hãy lùi lại mau.
Mộ Dung Bạch kinh hãi, lập tức lùi ngay, cho dù nhìn thấy lão Hàn Mai Thuyết vẫn ung dung đưa Lâm phu nhân đi mỗi lúc mỗi xa cũng không dám kinh suất đuổi theo.