Hồi 07: Hư thực nan phân, chân lai giả - Chính tà bất định, thân hóa cừu
Sau đó cũng đến lượt Mộ Dung Bạch lâm cơn chấn động lúc nhận ra cùng xuất hiện với Trầm Bích Quân còn bao gồm thêm những kẻ như thế nào:
- Trầm các hạ không là một trong những nhân vật Tử Diện Hội đấy chứ?
Trầm Bích Quân vẫn cười
- Kỳ thực chủ trương của Tử Diện Hội mới chính là đối phó kẻ phát lệnh tử vong. Và theo ta, nếu ngươi muốn biết rõ vì sao mẫu thân ngươi chết và do ai hạ thủ thì cứ hỏi Lâm phu nhân. Đồng thời để báo thù, ta cũng khuyên ngươi nên đứng về phía Tử Diện Hội. Bằng không, ha ha.. bản lãnh của ngươi kể ra tuy khá cao minh nhưng vẫn chưa là đối thủ của chủ nhân Tử Vong Lệnh.
Mộ Dung Bạch như kẻ đi từ ngỡ ngàng này sang ngỡ ngàng khác, lập tức quay đầu nhìn vừa dò xét vừa đề phòng Lâm phu nhân:
- Có chắc gia mẫu là do
Nhưng Lâm phu nhân như không lưu tâm gì đến Mộ Dung Bạch, chỉ chú mục nhìn và giận dữ quát Trầm Bích Quân.
- Trầm Bích Quân ngươi không được hồ đồ, sao dám vu khống, bảo ta là chủ nhân Lệnh Tử Vong và còn là hung thủ sát hạt thân mẫu Mộ Dung Bạch? Kế ly gián của ngươi thật ấu trĩ, như cố ý quên rằng chỉ vì muốn đối phó Tử Vong Lệnh, Trang Phù Dung ta mới đề xuất, lập thành Huynh Đệ Minh sao?
Trầm Bích Quân ngạo nghễ, đưa tay chỉ xung quanh, hướng vào những nhân vật Tử Diện Hội đã cùng xuất hiện:
- Đa phần những nhân vật xuất hiện ở đây đều là cao thủ các võ phái. Chủ ý của họ mới chính là đối phó Lệnh Tử Vong. Ắt phu nhân đang lấy làm tiếc vì chẳng bao giờ có cơ hội nhận biết họ gồm những ai sau những lớp Tử Diện Hội này? Bởi đó là cách Trầm mỗ nghĩ ra hầu không để phu nhân phen này đủ thoát lại biết rõ họ là ai, kẻo sau đó tiếp tục dùng thủ đoạn mờ ám, lén hạ thủ họ và lưu lại Lệnh Tử Vong.
Mộ Dung Bạch cau mày, hỏi họ Trầm:
- Các hạ đề quyết chủ nhân Tử Vong Lệnh đích thực là Lâm phu nhân?
Trầm Bích Quân cười khẩy:
- Không lẽ ngươi vẫn mù quáng, chưa nhận rõ ai là thù nhân sát mẫu, mặc dù đã minh bạch kẻ đứng cạnh ngươi từng dùng Châu Sa Chưởng mưu hại chính thân phu. Thiết tưởng, ắt Lâm Uy Hùng vì từ lâu đã nhận ra sự thật nên không thể không bày mưu trá tử như chính ngươi đã nhận định.
Mộ Dung Bạch lại quay qua Lâm phu nhân:
- Phu nhân liệu có lời nào.
Một lần nữa Lâm phu nhân chỉ lo đấu khẩu với họ Trầm:
- Ta không phải chủ nhân Lệnh Tử Vong. Và ta sẽ tự minh chứng, sẽ giải thích nếu ngươi cho ta biết trước vì sao đã nhận ra Châu Sa Chưởng là do ta thi triển? Hay chỉ mới biết nhờ vừa nghe Mộ Dung Bạch phát hiện?
Trầm Bích Quân lại ngạo nghễ cười:
- Phu nhân toan dùng cách này để kéo dài thời gian. Hầu tìm lời biện bạch trước những điều thế nào cũng bị tiểu tử Mộ Dung Bạch cật vấn ư? Nếu vậy, phu nhân thật lầm, vì đã quên vì sao Trầm mỗ có ngoại hiệu là Ngọa Long Thần Thư. Mỗ càng giải thích sẽ càng khiến phu nhân hết đường biện bạch. Nhưng vì phu nhân đã muốn như thế, được, mỗ xin giải thích.
Và Trầm Bích Quân hướng ra nhìn Mộ Dung Bạch, nói:
- Lâm Uy Hùng đã một lần vì chủ trì công đạo, hạ sát một kẻ bại hoại từng nhờ công phu Châu Sa gây ra nhiều thảm án trên giang hồ. Nói như thế ắt đã đủ cho ngươi hiểu vì sao trong tử trạng của họ Lâm có dấu vết chưởng Châu Sa.
Mộ Dung Bạch vẫn đang nhìn Lâm phu nhân:
- Điều tại hạ quan tâm là cái chết của gia mẫu. Dám mong phu nhân ngay lúc này có lời giao phó thật minh bạch.
Nhưng cũng như những lần vừa rồi. Lâm phu nhân thủy chung chỉ lo đấu khẩu cùng Trầm Bích Quân:
- Vì sao ngươi biết giữa Trang Phù Dung ta và một nạn nhân từng bị Lâm Uy Hùng hạ sát có liên quan? Đây là điều bí ẩn, vị tất không nhân vật thứ hai nào biết ngoài bản thân ta. Trừ phi.
Trầm Bích Quân nheo nheo một bên mắt:
- Trừ phi thế nào? Sao phu nhân không nói tiếp? Hay vì ngại lời nói tiếp đó có thể quay lại, tự cáo giác thân phận thật của phu nhân chính là chủ nhân Lệnh Tử Vong?
Mộ Dung Bạch lập tức tràn người qua, diện đối diện với Lâm phu nhân:
- Phu nhân hãy mau đáp lời họ Trầm. Rằng phu nhân phải hay không phải chủ nhân Lệnh Tử Vong? Và có phải vì để gia mẫu tình cờ phát hiện, phu nhân đã sát nhân diệt khẩu?
Lần này thì Lâm phu nhân không thể lẩn tránh câu Mộ Dung Bạch hỏi:
- Ta không phải chủ nhân Lệnh Tử Vong. Nếu ngươi muốn minh bạch thì cứ nhẫn nại chờ thêm một lúc ắt sẽ tỏ tường. Còn riêng về cái chết của mẫu thân ngươi, tuy rằng ta không phải hung thủ nhưng kỳ thực từ lâu vẫn biết hung thủ là ai. Nếu muốn ta điểm chỉ rõ hung thủ, cũng tương tự như lời vừa rồi, là tốt nhất ngươi cứ nhẫn nại chờ, đừng quá nôn nóng, chỉ phá hỏng đại sự của ta.
Mộ Dung Bạch hoang mang:
- Đại sự của phu nhân?
Lâm phu nhân gằn gằn giọng, đồng thời cũng tự bước tránh Mộ Dung Bạch, để đối diện trở lại với Trầm Bích Quân :
- Không sai. Vì trong đại sự của ta có liên quan đến cái chết dù là đáng tội nhưng thật sự vẫn bất minh của gia huynh chính là kẻ bại hoại họ Trầm ngươi vừa đề cập. Nói mau, có phải chính ngươi sau đó nhờ phát hiện trong người gia huynh có lưu di vật nên mới đoán biết mối liên quan giữa ta và gia huynh. Một mối quan hệ huyết thống đã từ lâu chính ta tự đoạn tuyệt?
Trầm Bích Quân thoáng giật mình nhưng sau đó vẫn đáp:
- Hóa ra đó là mối quan hệ huyết thống? Thế sao lệnh huynh mang họ Trương? Nhưng dù vậy. Có lẽ lệnh huynh không chấp nhận bị đoạn tuyệt nên vẫn khư khư giữ mãi trong người một kỷ vật, trên đó đã có khắc rõ tính danh của chính phu nhân. Trang Phù Dung.
Lâm phu nhân cười lạnh:
- Quả nhiên thân phận ta sớm bị ngươi đoán biết chính là nhờ nguyên do đó. Nhưng, Trầm Bích Quân ngươi thử giải thích xem, vì sao ngươi khi đó cùng xuất hiện, lại tỏ ra quá hiếu kỳ trong việc sục tìm khắp thi thể gia huynh? Có phải cùng với Lâm Uy Hùng. Cả hai ngươi tuy hạ sát gia huynh vì lý do chủ trì công đạo chỉ là giả, nhưng để chiếm đoạt một vật khác mới là thật?
Trầm Bích Quân giật mình:
- Đoạt vật? Mà này, đừng nghĩ mỗ đã cùng họ Lâm liên thủ sát hại lệnh huynh. Mỗ chỉ là người nhờ tình cờ nên mục kích, đến khi họ Lâm bỏ đi mới dám đến để xem xét tận tường. Vậy là đã có vật bị họ Lâm chiếm giữ? Là vật gì?
Lâm phu nhân bĩu môi:
- Lão tặc Lâm nhờ trá tử nên đã thoát. Muốn biết đó là vật gì, ngươi cứ tìm mà hỏi.
Trầm Bích Quân đã trở lại thái độ ngạo nghễ:
- Dù chỉ là trá tử thì Lâm Uy Hùng vẫn suýt chết vì chủ nhân Tử Vong Lệnh chính là phu nhân, vậy vật đó nếu mỗ không hỏi ở phu nhân, chẳng lẽ lại phí công tìm một người hiện đã bặt vô âm tín để hỏi. Phu nhân ngỡ Trầm Mỗ dễ bị lừa và sớm quên chuyện phải đối phó Tử Vong Lệnh thế sao?
Lâm phu nhân gằn giọng:
- Ta không phải chủ nhân Lệnh Tử Vong.
Trầm Bích Quân chợt vẫy tay:
- Đó là điều phu nhân nên cần tự minh chứng. Nhưng vì phu nhân chẳng giải thích được gì ngoài mỗi một câu phủ nhận cứ lặp đi lặp lại, thế nên đừng trách nếu ở đây sẽ chẳng một ai tin. Âu là chỉ còn mỗi một biện pháp, liệu xem khi đã động thủ, bản lãnh của một chủ nhân Tử Vong Lệnh phu nhân có còn giấu mãi được chăng?
Cái vẫy tay của họ Trầm chính là thủ lệnh, vì thế có ba nhân vật Tử Diện hội lập tức xông thẳng vào Lâm phu nhân.
Cùng lúc đó Lâm phu nhân vùng cười vang:
- Bọn ngươi đừng ngỡ Trang Phù Dung e ngại, trái lại lập thành Huyên Đệ Minh là bọn ngươi, hôm nay hủy hoại cũng chính bọn ngươi. Tổn thất này cộng với toàn bộ cơ ngơi ta đã bỏ bao tâm huyết kiến tạo, thú thật bản thân ta quyết chẳng bỏ qua. Muốn động thủ thì ta sẽ cho bọn ngươi toại nguyện. Tiếp chiêu. Ha ha…
Hào khí can vân của một nữ nhân như Lâm phu nhân quả đáng khâm phục, dù một mình vẫn đường đường đối phó với phe đối phương nhân số đông hơn. Chẳng những vậy, chiêu thức do Lâm phu nhân phát ra ứng phó cũng biến hóa và lợi hại không kém gì hào khí đang phát tỏa.
Trầm Bích Quân thoạt nhìn qua phải biến sắc, đồng thời hô hoán với ẩn ý ai nghe cũng hiểu
- Tử Vong Lệnh nếu không sớm diệt trừ sẽ trở thành đại họa khó lường. Để đối phó xin mọi người chớ quên câu nệ, trái lại hãy tận lực cho.
Ba nhân vật Tử Diện Hội đang giao đấu với Lâm phu nhân lập tức biến đổi đấu pháp, thay vì hợp lực họ phân khai vây bủa xung quanh, bắt đầu uy hϊếp Lâm phu nhân từ mọi phương diện khi phát hiện cơ hội
“ Ào…ào”
Lâm phu nhân bất ngờ bạt kiếm, triển khai một vòng kiếm quang bao bọc quanh thân
- Đường đường là nam tử hán đại trượng phu, thủ đoạn của bọn ngươi, thật đáng khinh bỉ. Nhưng đừng ngỡ dễ uy hϊếp được ta. Hãy đỡ!
“víu… viu”
Trầm Bích Quân lại biến sắc phen nữa:
- Tàn Liễu Kiếm của Bất Toàn Lão, phái Không Động? Phu nhân đã thủ đắc tàng đồ Thiên Không Bách Gia Động?
Sau câu hô hoán này của Trầm Bích Quân lại thêm ba nhân vật Tử Diện Hội nữa lập tức đồng loạt xông vào hiệp lực với ba nhân vật trước đó, cùng tấn công Lâm phu nhân.
Mộ Dung Bạch đứng ở ngoài đã nhăn mày cau mặt từ lúc nào không biết. Nhưng bị Trầm Bích Quân phát hiện nên Mộ Dung Bạch chợt nghe họ Trầm bảo:
- Ngươi vẫn chưa tin Lâm phu nhân là kẻ thù sát hại mẫu thân ngươi? Thì đấy, ta cáo giác cho ngươi thêm bằng chứng. Lâm phu nhân chỉ có thể thủ đắc tàng đồ, có được Tàn Liễu Kiếm và kiếm pháp Bất Toàn Lão là từ mẫu thân ngươi. Còn đợi gì ngươi chưa hiệp lực cùng bọn ta đối phó cừu địch?
Mộ Dung Bạch nghiêm mặt, thản nhiên nhìn Trầm Bích Quân:
- Các hạ muốn ám chỉ gia mẫu bị sát hại vì vô tình cất giữ tàng đồ Thiên Không Bách Gia Động? Sao các hạ biết?
Trầm Bích Quân bật cười:
- Ngươi ở họ Mộ Dung, nếu bảo mẫu thân ngươi không giữ tàng đồ mới là chuyện lạ. Nhưng tùy ngươi, tin hay không cũng được. Vì không lẽ ở họ Trầm, lại thay ngươi lo phần việc của họ Mộ Dung? Ha ha…
Mộ Dung Bạch cười lạt:
- Các hạ cứ như thể hễ tại hạ ở họ Mộ Dung thì gia mẫu phải cất giữ tàng đồ? Chỉ tiếc vì chỉ là khẩu quyết vô bằng nên tại hạ khó thể tin. Còn về việc báo thù cho gia mẫu, các hạ yên tâm vì tại hạ quyết chẳng bỏ qua. Duy có điều tại hạ không phải hạng người thừa gió bẻ măng, ngang nhiên nhân lúc người nguy cấp để tiếp tay thực hiện hành vi vô sỉ. Huống hồ giữa tại hạ và Lâm phu nhân hãy còn nhiều điều chưa nhận định tỏ tường. Xin đừng khích bác, những toan xui tại hạ có những hành vi khó coi như thế.
Trầm Bích Quân tái mặt:
- Ta chỉ có hảo ý đối với ngươi, sao ngươi dám mắng ta vô sỉ?
Mộ Dung Bạch hất hàm:
- Thế thì sao? Các hạ không chỉ vô sỉ mà còn có tâm địa tiểu nhân, vờ tán thành Huynh Đệ Minh nhưng dụng ý lại là thân cận để dò xét, sau thì trở mặt gán cho Lâm phu nhân một danh xưng mà chính các hạ dù là Ngọa Long Thân Thư cũng không đủ lý lẽ thuyết phục để minh chứng. Với những hành vi đó, nếu chỉ mắng các hạ vô sỉ e rằng vẫn còn nhẹ.
Chợt có tiếng cười lảnh lót vang lên khen Mộ Dung Bạch:
- Nói rất hay, khiến bổn cô nương càng nghe càng phục, dù không muốn vẫn liều lĩnh hiện thân để mong được thỉnh giáo thêm ở thân huynh. Tiểu muội ở họ Kiều, nhân huynh là Mộ Dung Bạch phải không? Rất mong được Mộ Dung huynh chỉ giáo.
Sau tiếng cười là sự xuất hiện của một nữ lang có dung nhan tuy đạt mấy phần hoa mỹ nhưng vì trót mang một nửa miệng bị méo lệch qua một bên chợt trở nên khó nhìn, nếu không muốn nói là chính diện mạo đó làm cho bất luận ai lần đầu thoạt nhìn cũng giảm ngay mấy phần thiện cảm.
Trầm Bích Quân là nhân vật đầu tiên tỏ lộ thái độ đó:
- Cô nương vừa nói gì? Có phải cũng muốn mắng ta, phụ họa theo tiểu tử Mộ Dung Bạch?
Ả họ Kiều khựng lại:
- Sao thế? Người lên tiếng thì các hạ không phản ứng, bổn cô nương chỉ phụ họa thì bị hạch sách như thể muốn hỏi tội. Thái độ này liệu có đúng là Ngọa Long Thần Thư một trong Lục nhân bổn cô nương đã từng ngưỡng mộ chăng?
Bỗng có tiếng Lâm phu nhân thất thanh gọi Mộ Dung Bạch:
- Mộ Dung ngươi nếu sớm muốn biết ai là hung thủ sát hại mẫu thân thì hãy mau giúp ta đối phó bọn họ, bằng không…
Mộ Dung Bạch cau mặt, lập tức vừa gay gắt ngắt lời vừa đáp lại Lâm phu nhân:
- Tại hạ giúp phu nhân nhiều rồi đừng nghĩ tại hạ sẽ cứ thế, tiếp tục hồ đồ giúp phu nhân. Trừ phi phu nhân bảo hoặc Tử Diện Hội hoặc đích thân họ Trầm có liên quan đến cái chết của gia mẫu, khi đó không cần phu nhân bảo, tại hạ vẫn lập tức ra tay.
Lâm phu nhân có vẻ như bị bất ngờ, vì tuy vẫn cùng địch nhân giao đấu nhưng chợt bảo:
- Thế không phải Tử Diện Hội từng đe dọa ngươi sao?
Mộ Dung Bạch bật cười:
- Phu nhân có nhắc lại tại hạ mới nhớ. Thế phu nhân có nhận ra trong số những vị đây như vẫn còn thiếu vắng một nhân vật từng để lộ công phu Thanh Hỏa Phế Tâm U Minh Công? Như thế có đến hai Tử Diện Hội, một chân một giả vậy. Đã là thế, tại hạ biết làm sao phân biệt để ra tay đối phó với một Tử Diện Hội từng đe dọa tại hạ theo ý Lâm phu nhân?