Dứt lời, cước lực của Mộ Dung Bạch bỗng gia tăng nhanh hơn, lao vượt qua Lâm phu nhân và cứ thế tìm đến nơi vừa phát ra những loạt hô hoán. Ở đấy, Mộ Dung Bạch phát hiện người của Huynh Đệ Minh tuy nhiều – dựa vào việc họ để lộ diện mạo thật – nhưng để giao đấu với Tử Diện Hội chỉ có độ năm sáu nhân vật mang lớp giả diện kỳ quái thì phe của Huynh Đệ Minh vẫn tỏ ra yếu thế một cách khó hiểu. Như thể Tử Diện Hội từng bộc lộ thân thủ kém so với Mộ Dung Bạch thì lúc này người của Huynh Đệ Minh cũng để lộ bản lãnh kém tương tự.
Mộ Dung Bạch nộ khí xung thiên, chủ động lao đến nhắm vào một nhân vật Tử Diện:
- Có phải chư vị đến đây là để tìm tại hạ? Nếu vậy, hãy mau mau tiếp chiêu.
Và Mộ Dung Bạch dốc lực tấn công một chiêu kình
“ Ào !”
Bị tấn công, Tử Diện Nhân vội lẩn tránh:
- Sao Huynh Đệ Minh lại sẵn có một cao thủ như ngươi? Hãy mau xưng danh để rồi chịu chết.
Thế là đang đà tránh, Tử Diện Nhân vụt hoành người tấn công ngược lại một chiêu.
“ Vù…”
Mộ Dung Bạch kinh nghi nhảy lùi lại:
- Cổ Linh Chưởng?! Cổ Linh Môn cũng có người đầu nhập Tử Diện Hội ư?
Đối phương vẫn lao bám theo Mộ Dung Bạch :
- Ngươi sao cũng am hiểu võ học Cổ Linh? Trừ phi ngươi chính là tiểu tử từng lưu ngụ quanh Sa Nhược Thổ. Nếu đã vậy, kể như ta đã gặp may, nhân đây quyết thu thập ngươi. Đỡ!
“ Ào.”
Mộ Dung Bạch phá lên cười:
- Tử Diện Hội hóa ra cũng có một vài hảo thủ, không quá vô dụng như những kẻ tại hạ đã may mắn từng gặp. Xin được lĩnh giáo tuyệt học Cổ Linh. Ha ha…
Và Mộ Dung Bạch thi triển Tán Luân thập Linh Khúc, vừa hóa giải vừa tung kình đối kháng, chạm thẳng vào chưởng của đối phương.
“ Ầm!!”
Chấn kình làm cho đối phương khựng lại, Mộ Dung Bạch nhân đó dấn thêm vào và lạnh giọng quát:
- Chưa hết đâu. Đỡ!
“ Vù…”
Chợt từ phía sau lung Mộ Dung Bạch vang lên tiếng thét lanh lảnh của Lâm phu nhân:
- Muốn giở trò ám toán ư? Hãy đỡ!
Mộ Dung Bạch kinh tâm, lập tức bật thẳng người lên cao, bỏ luôn ý định đang thực hiện là quật bồi cho đối phương cùng giao đấu một kình.
“ Vυ't!”
Nhờ đó Mộ Dung Bạch tự nhủ rằng may, do vừa thoát một chiêu kình ập đến từ phía sau, chỉ lao sượt qua dưới chân, ngay khi bật người lao vụt lên. Đồng thời Mộ Dung Bạch còn nhìn thấy kẻ tập kích dù là một nhân vật khác nhưng vẫn mang Tử Diện, và y lúc này đang bị Lâm phu nhân xuất thủ đối phó ngay phía dưới. Không bỏ qua, Mộ Dung Bạch trầm người hạ thân xuống, xuất hiện sau lung kẻ tập kích. Nhưng Mộ Dung Bạch chưa kịp tỏ lộ thái độ gì, đã nghe Lâm phu nhân kêu gọi:
- Tuy đã rõ Tử Diện Hội không đến vì theo chân hiền điệt nhưng vẫn cần khẩn trương đối phó ngay. Sao hiền điệt không giúp ta đẩy lui chúng, lại còn phải dò xét nguyên nhân chúng phát hiện địa điểm này? Mau lên nào Mộ Dung hiền điệt.
Nhưng không cần Mộ Dung Bạch bỏ công tìm địch, vụt có một nhân vật Tử Diện trờn đến xuất hiện ngay trước mặt Mộ Dung Bạch:
- Ngươi ở họ Mộ Dung? Tốt lắm, hãy ngoan ngoãn cùng ta đến chỗ Hội chủ nào. Trúng!
“ Vù…”
Bị tấn công bất ngờ, Mộ Dung Bạch chỉ còn mỗi một phản ứng là vội vàng hồi bộ tránh chiêu. Nào ngờ đối phương có thân thủ thật lợi hại, vẫn bám sát Mộ Dung Bạch:
- Tán Luân Thập Linh Khúc liệu có thể giúp ngươi thoát sao? Đỡ!
“ Vù…”
Mộ Dung Bạch lại lùi nữa, thần sắc thay đổi vì phát hiện đối phương quả thật không ngại Tán Luân Thập Linh Khúc. Do đó, dù miễn cưỡng, Mộ Dung Bạch vẫn hối hả phát chiêu nhả kình đón đỡ khi chẳng thể lẩn thoát mãi:
- Sao ngươi cứ mãi bức người như thế? Hãy tiếp chiêu!
“Bùng…”
Mộ Dung Bạch bị kích dội. Dù thế vẫn mừng vì thấy đối phương rốt cục cùng cam chịu gián đoạn trong việc mãi bám theo như hình với bóng.
Như đọc được cảm nghĩ của Mộ Dung Bạch, đối phương bật lao đến:
- Nội lực của ngươi kể cũng khá. Nhưng dù sao việc thu thập ngươi là điều đã được định đoạt, không mong gì thay đổi. Nếu đủ bản lãnh hãy tiếp ta một chiêu.
“ Ào…”
Mộ Dung Bạch bật cười:
- Các hạ đã để mất thời cơ, muốn bức dồn tại hạ như lúc mới rồi là điều không tưởng. Nếu chẳng tin hãy xem đây. Ha ha…
Và Mộ Dung Bạch xuất thủ, quật ra một kình uy mãnh, chạm thẳng vào chưởng của đối phương.
“Ầm…!”
Lần này người bị bức dội không phải là Mộ Dung Bạch, và lập tứ có tiếng Lâm phu nhân tán dương:
- Hảo nội lực. Hiền điệt hãy nhân cơ hội này thu thập đối phương. Cần phải sáng tỏ y là nhân vật hà phương hà xứ nào, có thân thủ ngần ấy quyết chẳng phải hạng vô danh.
Mộ Dung Bạch cũng đang có ý định này và hiện đã tiến áp vào kẻ địch.
- Các hạ vẫn chưa phải là đối thủ của tại hạ, và đó là một sự thật khó thể phủ nhận. Mau đỡ!
“ Ào..”
Đối phương nhảy tránh thật nhanh:
- Lan Hoa Tuyệt Mệnh Thức? Là Công Tôn Pụng đã chỉ điểm võ học sư môn của ả cho ngươi?
Mộ Dung Bạch động tâm lập tức lao đuổi theo
- Triển Dực Phi Vô Ngấn? Là một trong Tứ hiệp, sao Đại Mạc Tuyệt Phi cứ hổ thẹn che dấu diện mạo thật? Lại còn vội tẩu thoát. Không thu thập Mộ Dung Bạch ta như đã khoác lác?
Chợt có một bóng nhân ảnh xuất hiện chặn lối Mộ Dung Bạch:
- Đã có bản nhân thu thập ngươi không được sao? Đỡ!
“Ào…”
Mộ Dung Bạch lập tức tự xoay người trên một chân trụ.
“ Vù…”
Nhân vật nọ buông tiếng hừ lạnh và vẫn tiếp tục xuất chiêu đánh vào Mộ Dung Bạch.
- Ta không tin Ôn Gia Ngộ đủ bản lãnh chỉ điểm hết Tán Luân Thập Linh Khúc cho ngươi. Trúng!
“ Ào..”
Mộ Dung Bạch vụt phá lên cười, dù bản thân vẫn cứ xoay tròn:
- Lại thêm một kẻ nữa cùng có xuất xứ Cổ Linh Môn? Chỉ đáng tiếc là tại hạ đã tự cho phép mình biến cải Tán Luân Thập Linh Khúc đôi ba chỗ, khiến các hạ phải thất vọng do không dễ hóa giải, cho dù quá am hiểu sở học Cổ Linh. Và đã đến lúc tại hạ đáp lễ đây. Đỡ! Ha ha…
Đang xoay tròn, Mộ Dung Bạch đột ngột dừng lại và xuất kình
“ Ào …”
Đối phương đành hậm hực lùi lại :
- Đừng nghĩ ta lùi lại vì ngại Lan Hoa Tuyệt Mệnh Thức của ngươi. Trái lại, đã đến lúc ngươi sẽ phải hối hận vì dám đối đầu bổn Hội. Đỡ!
“ Ù.. ù..”
Mộ Dung Bạch thất kinh và toan nhấn thêm chấn kình, quyết cùng đối phương chạm chiêu phân thắng bại. Bỗng có tiếng Lâm phu nhân quát vang:
- Hiền điệt không nhận biết đối phương đang vận dụng Thanh Hỏa Phế Tâm U Minh Công ư? Đừng quá khinh suất nếu không thể đối đầu. Thà lùi lại chờ cơ hội khác tốt hơn.
Nhưng Mộ Dung Bạch đã không kịp lùi
“ Ầm!!”
Vì thế, Mộ Dung Bạch bị bức dội, sắc diện tái nhợt như đã bị nội thương. Đó là lúc đối phương lại lao vào Mộ Dung Bạch với tràng cười ngạo nghễ.
- Hãy theo bản nhân đi nào. Ha ha…
Bằng cách đó, đối phương tràn đến và chộp vào người Mộ Dung Bạch, bấu cứng năm ngón tay vào đầu vai
Bất đồ Mộ Dung Bạch lắc vai vùng thoát, tiện tay chộp vào lớp tử diện che kín mặt đối phương:
- Trúng!
Đối phương lập tức ngưng cười, thay vào đó là vừa quát một tiếng l*иg lộng vừa bật uốn ngược toàn thân, thoát thật nhanh ra phía sau:
- Ngươi khá lắm. Đi!
“ Ào..”
Mục kích cảnh này, Mộ Dung Bạch cất cao giọng bật quát.
- Hảo thân thủ. Nhưng có dễ thoát chăng? Đánh!
“ Vù…”
Nhưng một kình này của Mộ Dung Bạch dù nhanh, trong nháy mắt là suýt chấn vào phần hạ của đối phương, vẫn bất ngờ bị đối phương linh hoạt hóa giải bằng cách tự vòng ngược người, chân hướng cao, đầu cúi chếch xuống và hai tay vỗ loạn mấy loạt kình cực nhanh cực tuyệt.
“ Bùng bùng bùng..”
Nhiều loạt chấn kình liên tiếp vang lên, tiếng sau nối theo ngay tiếng trước và cứ thế vừa hóa giải hoàn toàn chiêu công của Mộ Dung Bạch, vừa tạo chấn lực tự giúp thân hình đối phương lẽ ra phải từ từ hạ xuống theo đà, thì cứ thế cất mãi lên cao.
Để khi thoát, từ trên cao đối phương ngạo mạn cười vọng xuống:
- Mộ Dung tiểu tử ở bản thân quả có nhiều điều kỳ quái. Không kể Tán Luân Thập Linh Khúc ngươi đã dám luyện khác đi, đến như công phu Nê Hà cũng tạo cho người chút thành tựu khó tưởng. Nhưng dẫu vậy, nghịch ngã giả vong, dám đối đầu bổn hội là ngươi tự chuốc họa. Ha ha…
Mộ Dung Bạch thi triển kinh công lao vọt lên - Các hạ toan bỏ đi? Không dễ đâu? Đỡ!
“ Ào…”
Và Mộ Dung Bạch đoán đúng cách đối phương cười cười nói nói, vì hàm ý đe dọa nên đích thực có ý tháo lui. Tuy vậy, với một người đã có sẵn chủ ý với một người mãi đến lúc này mới phát hiện thì tự thân sự việc đã có cách biệt. Huống hồ đây lại là nhân vật mang lớp Tử Diện có thân thủ lợi hại nhất so với hai nhân vật vừa nãy đã cùng Mộ Dung Bạch động thủ, nên khi đối phương lăng không lao đi. Mộ Dung Bạch có phát chưởng quật với theo chỉ là hành vi vô ích.
“ Vụt…”
Thất vọng, Mộ Dung Bạch hạ thân xuống, vừa kịp lúc phát hiện Lâm phu nhân đang bị một nhân vật Tử Diên dồn ép đến vô phương phản kháng Mộ Dung Bạch lại bật người, lần này là lao về phía Lâm phu nhân.
“Vù ..”
Chợt Mộ Dung Bạch bật khen vì thấy Lâm phu nhân đang lúc ngộ biến vẫn đủ trấn tĩnh và nhất là có bản lãnh để bất ngờ phát hiện sơ hở, chấn vào địch thủ một kình chí mạng, ngay đúng tâm thất:
- Thân thủ của phu nhân thật cao mình. Tiểu điệt.
Nhưng câu tán dương của Mộ Dung Bạch vì thế bị Lâm phu nhân cắt ngang bằng giọng đầy khẩn trưởng:
- Bọn chúng quyết không thể ngẫu nhiên tháo lui, chỉ vì ngại đối đầu cùng Mộ Dung hiền điệt mà thôi. Đừng chần chừ, e chậm mất, hãy mau giúp ta rảo vòng quanh khắp lượt, tránh việc chúng gây thêm nhiều tổn thất, khiến Huynh Đệ Minh là tâm huyết của ta phen này chẳng mong tồn tại. Hiền điệt giúp ta chứ?
Mộ Dung Bạch vụt hiểu, vội đảo mắt nhìn quanh và lập tức tung người lao vυ't đi:
- Tiểu điệt vẫn chưa thấy Ngọa Long Thân Thư. Có lẽ tình hình đúng là nghiêm trọng như phu nhân vừa bảo, tiểu điệt xin đi ngay.
Nhưng càng đi Mộ Dung Bạch càng nhìn thấy nhiều diễn biến còn nghiêm trọng hơn mọi mường tượng của chính bản thân. Bởi xuất hiện vương vãi khắp nơi chính là những thi thể nhuộm đầy huyết. Và nạn nhân do không che giấu diện mạo bằng những lớp tử diện kỳ quái nên Mộ Dung Bạch tự hiểu họ vì đều là người của Huynh Đệ Minh nên phen này tâm huyết của Lâm phu nhân thật khó mong bảo toàn.
Xa xa vẫn vang đến những âm hưởng của các trận giao phong, là dấu hiệu dẫn đường cho Mộ Dung Bạch tiếp tục định hướng lao đi.
Và Mộ Dung Bạch lần đầu đặt chân vào một phạm vi của một khu trang viện rộng lớn, được kiến tạo công phu với nhiều tòa ngang dãy dọc. Những nhân vật Tử Diện Hội đang hiện diện ở đây, vẫn mặc tình tung hoành và tàn sát những cao thủ đối đầu, chính là người của Huynh Đệ Minh qua cách họ đối phó Tử Diện Hội càng lúc càng chật vật khốn khổ. Không những thế, nhận định của Mộ Dung Bạch càng thêm đúng khi chợt nghe một nhân vật Tử Diện Hội buông ra tràng cười ngạo nghễ:
- Bọn Huynh Đệ Minh các người chớ xuẩn động, mãi đối đầu với bọn ta trong tình thế đã hoàn toàn tuyệt vọng. Một lần nữa ta lặp lại nếu ngay lập tức quy thuận, bọn ngươi không chỉ toàn mạng mà còn được bổn Hội trọng dụng, mai hậu quyết không mất phần cùng chung hưởng vinh hoa phú quý. Nhược bằng vẫn bất thuận. Ha ha.., tất cả phải chết và chẳng một ai sống sót. Ha ha…
Mộ Dung Bạch lập tức quay lại nhưng chỉ là tìm lối vòng quyết lọt vào khu trang viên theo một lối khác thuận tiện hơn.
Bất chợt, từ khóe mắt, Mộ Dung Bạch phát hiện có một nhân ảnh thấp thoáng cùng đi quanh bên ngoài khu trang viên, giống như Mộ Dung Bạch đang lặng lẽ tiến hành.
Mộ Dung Bạch động tâm, bèn đổi hướng và âm thầm bám theo bóng nhân ảnh nọ từ xa
Nhờ đó, chỉ cần bám theo một quảng ngắn. Mộ Dung Bạch đã phát hiện bóng nhân ảnh đó là ai. Toan mở miệng gọi, cũng là để báo cho nhân vật đó biết bản thân đang bám theo sau, chợt Mộ Dung Bạch thấy nhân vật đó bất đồ bị một địch nhân bỗng dung xuất hiện và tấn công.
Và trước mắt Mộ Dung Bạch nhân vật đó dù bị tập kích bất ngờ vẫn kịp có phản ứng thật sự lợi hại. Chỉ một lượt hất tay là lập tức làm cho đối thủ, kẻ lén tập kích, phải gục ngã. Sau đó, vì đã đắc thủ, nhân vật nọ lại tiếp tục lướt đi, vẫn chỉ đi vòng quanh bên ngoài khu trang viện, như chưa thể đột nhập hoặc chưa muốn vì chưa đến lúc thuận tiện.
Mộ Dung Bạch lại bám theo và hiển nhiên cũng đi ngang qua địa điểm vừa diễn ra cuộc động thủ thật ngắn và thật thần tốc.
Và lẽ ra Mộ Dung Bạch đã đi lướt qua luôn, không cần lưu tâm làm gì đến nạn nhân vừa bị nhân vật đó hạ thủ nhưng Mộ Dung Bạch vẫn chợt quay lại. Tiến thẳng đến thi thể và ngồi phục xuống xem xét thật nhanh tử trạng của nạn nhân.
Mộ Dung Bạch đang mãi chú tâm xem xét, chợt nghe tiếng hắng giọng:
- Sao hiền điệt vẫn còn ở ngoài này thay vì lẽ ra đã ở bên trong và giúp ta đối phó bọn Tử Diện Hội?
Mộ Dung Bạch thầm chấn động, đành ngẩng mặt lên và nở nụ cười gượng gạo:
- Tiểu điệt đã thấy Tử Diện Hội đang chiếm phần thắng, nếu cứ đường đột xông vào, tiểu điệt dù là mãnh hổ vẫn nan địch quần hồ, đành quay trở lại, mong có cách khác thuận lợi hơn, hầu cứu vãn tình thế. Cũng giống như phu nhân đang tiến hành.
Trước mặt Mộ Dung Bạch chính là Lâm phu nhân và mụ đột ngột hỏi.
- Nghĩa là hiền điệt vì có ý dò xét nên đã bám theo ta?
Mộ Dung Bạch vẫn còn bối rối.
- Tiểu điệt không hề có ý đó. Chỉ là đang khi tìm lối xông vào, tiểu điệt ngẫu nhiên nhìn thấy phu nhân và vì muốn xem xét, muốn nhận diện kẻ phu nhân vừa hạ thủ là ai, thế nên.
Lâm phu nhân chợt phì cười và gật đầu:
- Vậy thì sao hiền điệt vẫn chưa lột bỏ lớp Tử Diện của y? kỳ thực ta quay lại chỉ vì chợt nghĩ đến điều này, đã nhận ra là quá sơ suất, sao không nhìn qua cho biết đối phương là ai. Nào, hãy thử mở ra xem nào.
Mộ Dung Bạch vội làm theo. Và khi lớp Tử Diện của thi thể bị lột bỏ, chính Mộ Dung Bạch phải buộc miệng kêu:
- Khổng Thành Phát?!
Lâm phu nhân hiển nhiên bị chấn động trước sự thật này:
- Huynh Đệ Minh có nội gián? Thảo nào Tử Diện Hội không đến thì thôi, vừa đến đã đắc thủ, thắng như chẻ tre, người của Huynh Đệ Minh vô phương hoàn thủ?
Mộ Dung Bạch từ từ đứng lên: -
Tiểu điệt có thể suy luận thêm, dựa theo nhận định vừa rồi của phu nhân?
Lâm phu nhân cau mày
- Hiền điệt còn đoán ra điều gì?
Mộ Dung Bạch đáp:
- Có thể ngay từ đầu, lúc phu nhân đề xuất, khởi xướng ra Huynh Đệ Minh, cũng những nhân vật tán thành đã ngấm ngầm có ý ngờ phu nhân.
Lâm phu nhân giật mình:
- Ngờ ta? Tại sao? Há lẽ ở ta đã có những hành vi đáng ngờ sao?
Mộ Dung Bạch gật đầu.
- Có đấy. Và nếu tiểu điệt mãi lúc này nhờ am hiểu võ công nên mới nhận ra thì các võ phái có lẽ đã nhận ra ngay từ đầu.
Lâm phu nhân bối rối:
- Hiền điệt bảo đã nhận ra điều gì?
Mộ Dung Bạch đã hoàn toàn trấn tĩnh, chợt nhìn thẳng vào mắt Lâm phu nhân:
- Khổng Thành Phát phải chăng đã bị phu nhân hạ thủ bằng Châu Sa Chưởng?
Lâm phu nhân bàng hoàng và sau đó vừa cười lạt vừa ngạo nghễ nhìn trả lại Mộ Dung Bạch
- Tóm lại chính ngươi đã có ý dò xét Trang Phù Dung ta?
Mộ Dung Bạch lắc đầu và thở ra nhè nhẹ:
- Tiểu điệt đã nói rồi, quyết không hề có ý dò xét phu nhân. Nhưng nhân phát hiện này, tiểu điệt không thể không nghĩ thay phu nhân. Biết đâu sẽ giúp phu nhân minh bạch, sẽ rõ vì sao tiểu điệt dám đoán các võ phái từ trước đã sẵn có ý ngờ phu nhân?
Lâm phu nhân ngỡ ngàng:
- Ngươi muốn nói hầu hết bọn họ đã đoán biết nguyên nhân gây ra tử trạng cho chuyết phu ta, lão Lâm Uy Hùng?
Mộ Dung Bạch cũng ngỡ ngàng:
- Vậy là phu nhân thừa nhận cũng đã dùng Châu Sa Chưởng để hạ thủ chính trượng phu?
Lâm phu nhân cau mày:
- Chính ngươi vừa ám chỉ cũng đã đoán biết sự thật đó. Lẽ nào lời của ngươi chỉ là thủ đoạn phủ đầu và để ta tự miệng nói ra?
Mộ Dung Bạch vội giải thích:
- Nhưng đoán là một lẽ, nghe phu nhân thú nhận lại là một lẽ khác. Ắt phu nhân cũng biết tiểu điệt có tâm trạng thế nào khi được nghe sự thật này? Cũng là lẽ thường tình thôi, phu nhân hà tất nảy ý ngờ tiểu điệt.
Lâm phu nhân vụt chùng người xuống, cả âm thanh giọng nói cũng chùng lại
- Ta đã rất khổ tâm khi đi đến quyết định phải tự tay hạ thủ lão tặc. Ngươi, hiền điệt nên thấu hiểu cho ta, nhất là sau này ta không biết phải nói những gì hoặc nói như thế nào cho Hải Yến và Thừa Dũng hiểu để chúng cảm thông và tha thứ cho ta. Liệu hiền điệt có thể hiểu cho ta?
Mộ Dung Bạch bối rối, chưa biết đối đáp lại như thế nào cho phải. Chợt ở cách đó không xa vang lên một loạt cười:
- Chỉ e Mộ Dung Bạch một khi thấu hiểu cũng sẽ trở mặt, quay lại đối phó phu nhân mà thôi. Phu nhân thật ý muốn xảy ra chuyện đó sao? Ha ha…
Loạt cười làm cho Lâm phu nhân chấn động
- Ngọa Long Thần Thư Trầm Bích Quân?!