Chợt từ xa có chuỗi âm thanh lạ đột ngột đưa đến, khiến Mộ Dung Bạch không thể không dừng lời. Nhờ đó thấy Trầm Bích Quân vùng thất sắc và khẽ kêu:
- Tín hiệu báo có biến?
Lâm phu nhân tuy cũng thất sắc tương tự nhưng trấn tĩnh rất mau:
- Tín hiệu xuất phát khá gần, nếu thật sự có biến và nhất là do địch nhân từ ngoài đột nhập thì bản lãnh này, địch có thể tiến quá nhanh, mãi đến khá gần mới bị phát hiện, lẽ nào y lại để người của chúng ta có đủ thời gian phát tín hiệu? Theo ta, quyết không phải sự biến phát sinh từ phía ngoài.
Trầm Bích Quân chợt nhấp nhổm, ngồi không yên:
- Không lẽ tự nội tình có biến?
Mộ Dung Bạch vụt quắc mắt nhìn ra ngoài:
- Có người đến. Là khinh thân pháp xuất phát từ Côn Luân phái? Tiểu điệt có nên ngăn chặn?
Lâm phu nhân vội xua tay:
- Nếu vậy thì không cần. Đây rồi, đã xảy ra chuyện gì. Khổng Thành Phát huynh đệ?
Khổng Thành Phát là nhân vật có vóc dáng dong dỏng cao khiến cách di chuyển khá linh hoạt và nhanh nhẹn. Và với niên kỷ cũng đã xấp xỉ tam tuần, Khổng Thành Phát dễ dàng gọi tỷ xưng đệ với Lâm phu nhân.
- Trang tỷ tỷ có tán thành để Hải Yến cùng Thừa Dũng tự ý ly khai nhưng không cần lệnh bài như đã ấn định?
Lâm phu nhân biến sắc:
- Cả hai cùng bỏ đi? Chúng có bảo sẽ đi đâu?
Trầm Bích Quân đứng bật dậy:
- Phải mau mau ngăn lại. Nếu không, chỗ ẩn thân này e khó giữ kín lâu hơn.
Khổng Thành Phát toan bỏ đi, chợt nghe Lâm phu nhân gọi giật lại:
- Khổng huynh đệ chưa đáp lời ta,
Khổng Thành Phát quay lại:
- Những huynh đệ khác có hỏi, có ngăn nhưng thủy chung cả hai cứ nhất mực bảo đã có lệnh do Trang tỷ tỷ sai phái, tuyệt đối không thể tiết lộ. Hóa ra chính Trang tỷ tỷ cũng bị bất ngờ?
Lâm phu nhân gượng cười:
- Nếu được sai phái, lẽ nào ta không giao cho chúng lệnh bài như đã được toàn thể mọi người ấn định? Tuy vậy, Khổng huynh đệ có nhìn thấy chúng đi theo hướng nào? Qua đó có thể đoán chúng định đi đâu và với chủ ý gì.
Khổng Thành Phát đáp:
- Đã tùy tiện ly khai, lại cùng mang sắc diện giận dỗi như nhau, đệ không cần đoán cũng biết cả hai chỉ có thể đi đến Ô Kiếm Bảo, quay lại chỗ Trình Phi Tuyết, sư phụ của Hải Yến tiểu thư.
Trầm Bích Quân cau mặt:
- Nhưng Khổng huynh đệ có tận mắt nhìn thấy cả hai đi theo phía nam? Lâm phu nhân chỉ muốn nghe đáp. Chưa cần nghe Khổng Huynh đệ đưa ra lời phỏng đoán.
Khổng Thành Phát cúi gầm đầu:
- Trầm huynh trách rất đúng, đệ thật có lỗi. Quả vậy, cả hai đều vội vàng xuôi về nam.
Lâm phu nhân cười trấn an:
- Nhanh nhẹn đưa ra lời đoán và nhất là cũng đoán đúng dựa theo phản ứng từng có của lũ nghịch tử. Khổng huynh đệ hoàn toàn không có lỗi. Thôi cứ để chúng đi, chỉ phiền là đã khiến Khổng huynh đệ một phen vất vả. Trang Phù Dung sẽ có cách bù đáp và tạ lỗi với Khổng huynh đệ sau, xin hãy lui bước.
Khổng Thành Phát lại cúi đầu:
- Đệ chỉ tận tâm tận lực vì trách vụ, nào dám mong Trang tỷ tỷ tạ lỗi hoặc áy này vì sự vất vả của đệ? Nhưng liệu chẳng cần thật sao chuyện đuổi theo Hải Yến tiểu thư?
Trầm Bích Quân lại cau mặt, lần này còn thêm tiếng tằng hắng:
- Lâm phu nhân đã bảo cứ để chúng đi. Khổng huynh đệ nghe chưa rõ sao?
Lâm phu nhân lập tức dàn hòa, bảo Trầm Bích Quân:
- Trầm huynh xin chớ gay gắt. Khổng huynh đệ chỉ vì thành ý nên mừng và có lời khích lệ mới phải. Hay Khổng huynh đệ cứ thực hiện, nhưng chỉ cần lẻn bám theo để thay chúng đề phòng mọi bất trắc là đủ. Tuyệt đối chớ để chúng biết.
Khổng Thành Phát lập tức lui ra. Nhân đó Mộ Dung Bạch cũng đánh tiếng:
- Đại tiểu thư – nhị thiếu gia có phản ứng như thế cũng vì sự xuất hiện không nên có của tiểu điệt. Hay là để tiểu điệt đuổi theo? Chỉ cần như thế lo gì cả hai không sớm quay lại cùng phu nhân?
Nhưng Lâm phu nhân bảo:
- Trong chuyện này hiền điệt cũng không có lỗi. Cứ để chúng đi, miễn đừng xảy ra bất trắc thì ta hoàn toàn yên tâm giao phó chúng cho sư phụ của Hải Yến cùng Ô Kiếm Bảo. Huống hồ ta vẫn chưa nghe hiền điệt giải thích lời nào về việc chuyết phu có thật sự trá tử hay không? Mong hiền điệt chớ để ta thất vọng.
Mộ Dung Bạch đưa mắt nhìn qua Trầm Bích Quân :
- Sự thể thế nào. Trầm các hạ cũng hiểu rõ không kém. Xin hãy giúp tại hạ giải thích cho phu nhân tỏ tường. Bằng không, lời kể của tại hạ vạn nhất có đến tai Hải Yến hoặc Thừa Dũng, liệu cả hai có cho là đủ khách quan?
Lâm phu nhân gật đầu:
- Hiền điệt đã thay đổi. Có cẩn trọng như thế cũng tốt. Càng chứng tỏ đã qua rồi những lần như trước kia hiền điệt thường tỏ ra xốc nổi. Trầm huynh nói đi.
Trầm Bích Quân liền thuật lại mọi điều đã cùng Mộ Dung Bạch đồng loạt khám phá ở Lâm gia. Và Lâm phu nhân quả thật tỏ ra sửng sốt bàng hoàng.
- Thảo nào gã Bàng Các cứ bảo chuyết phu đã trăn trối phải quàng linh cửu ở đâu, đồng thời phải tổ chức an táng ngay trong ngày như thế nào. Hóa ra chuyết phu đã có mọi sắp đặt. Cộng thêm đã có cơ quan ẩn tàng ngay chỗ quàng linh cửu của chuyết phu, đủ minh chứng chuyết phu thật chỉ trá tử. Vậy Bàng Các rất có thể đã đồng mưu?
Trầm Bích Quân cau tít đôi mày:
- Nhớ lại, quả thật khi tôn phu quân mệnh chung, chỉ có mỗi một mình Bàng Các ở bên cạnh. Nhưng nếu bảo Bàng Các đã đồng mưu thì sau đó việc gì gã tự tìm chết? Hơn nữa, kể từ trước đó cho đến khi gã chết, cạnh di thể của Lâm Uy Hùng lúc nào cũng có người ở gần bên. Dù muốn lén phát động cơ quan để tráo đổi thi thể cũng không tài nào thực hiện. Có thể đoán, chuyện tráo đổi chỉ xảy ra lúc thi thể Lâm Uy Hùng được đặt vào linh cửu. Phu nhân thử nhớ lại, từ khi khâm liệm xong, có lúc nào cạnh linh cửu chẳng còn ai? Vì chỉ như thế, kẻ đồng mưu cùng Lâm Uy Hùng mới có cơ hội phát động cơ quan. Chỉ cần hạ linh cửu xuống và cho nâng lên trở lại là việc tráo đổi kể như xong.
Mộ Dung Bạch chen lời:
- Đã có Lệnh Tử Vong xuất hiện lần thứ hai. Phải chăng đó là lúc mọi người vì lo đối phó nên không sao phát hiện việc tráo đổi thi thể, người trá tử thì ung dung lẻn bỏ đi, đổi trong linh cửu là một thi thể khác?
Trầm Bích Quân động tâm:
- Ngươi đoán thật đúng. Và nếu như cùng lúc đó ta không phát giác ngươi vẫn ở cạnh Công Tôn Phụng ắt khó tránh ngươi sẽ bị nghi ngờ là đồng mưu, giúp Lâm Uy Hùng hoàn tất mưu đồ trá tử.
Lâm phu nhân bảo:
- Vậy là Mộ Dung hiền điệt kể như đã đủ chứng cứ để được loại ra khỏi diện bị nghi ngờ. Và quả thật đó là lúc để mưu đồ trá tử được thuận tiện thực hiện. Vậy sao chuyết phu trá tử, đã vậy còn giấu cả ta lẫn bọn nhi tử? Há lẽ lão không còn xem bọn ta là thê tử nữa sao?
Mộ Dung Bạch chợt lên tiếng:
- Giữa phu nhân và Trang chủ phải chăng đã đôi lần xảy ra những ngộ nhận không thể hòa giải?
Lâm phu nhân sửng sốt:
- Sao hiền điệt bỗng dưng có suy nghĩ này?
Trầm Bích Quân đỡ lời:
- Mỗ được phu nhân nhờ quay lại Lâm gia để dò xét, có thể từ đó khiến Mộ Dung Bạch tự suy nghĩ như thế.
Mộ Dung Bạch gật đầu:
- Trang chủ thể nào cũng có những hành vi như Bàng Các cáo giác. Có thể vì thế phu nhân căm phẫn, không ngờ trang chủ đã có phu nhân bên cạnh vẫn thèm khát nɧu͙© ɖu͙©, cưỡng bức mẫu thân Bàng Các, phu nhân đã biết, đúng không?
Lâm phu nhân tái mặt:
- Phải. Ta đã thấy, đã mục kích, và hiển nhiên không thể giấu việc ta đã tỏ ra kinh tởm lão đến thế nào.
Mộ Dung Bạch giật mình:
- Nhưng phu nhân sau đó vẫn lưu lại Lâm gia, vẫn tỏ ra là hiền thê, là từ mẫu, khiến bất luận ai thoạt nhìn vào cũng phải ngỡ ở Lâm gia mọi nơi mọi lúc đều tràn trề tình phụ mẫu nghĩa phu thê?
Lâm phu nhân cười lạt:
- Nếu không vì lũ nhi tử có thể lâm cảnh ngộ gia đình ly tán, ta đâu đã chịu đựng, cố nuốt hận vào lòng?
Mộ Dung Bạch gật đầu:
- Phu nhân có nghĩ trang chủ có thể phát giác?
Lâm phu nhân cau mày:
- Ta không nghĩ như thế, vì luôn giữ kính cho riêng ta.
Mộ Dung Bạch hoang mang:
- Vậy giải thích thế nào về việc trang củ trá tử và cố tình giấu luôn cả thê nhi?
Trầm Bích Quân hắng giọng:
- Ngươi bảo Lâm Uy Hùng vì đoán biết đã bị phu nhân oán hận như thế nào nên rắp tâm trá tử, vĩnh viễn thoát ly?
Mộ Dung Bạch trầm ngâm.
- Ngoài cách đó quả thật tại hạ chẳng thể có lời giải thích nào khác hầu minh bạch về hành vi của Lâm trang chủ. Huống hồ lại quá trùng hợp khi có sự xuất hiện thật đúng lúc của Tử Vong Lệnh.
Trầm Bích Quân giật mình.
- Ngươi cho Tử Vong Lệnh là giả?
Mộ Dung Bạch cười gượng:
- Và là do Trang chủ cố ý ngụy tạo hầu thuận lợi hơn cho mưu đồ trá tử.
Lâm phu nhân gật gù:
- Vì thế mới có chuyện Tử Vong Lệnh xuất hiện hai lần. Ở lần đầu là để thu hút quần hùng các võ phái có mặt, chủ ý thay lời tuyên cáo Lâm Uy Hùng trang chủ Lâm gia thật sự đã tạ thế.
Trầm Bích Quân tiếp lời:
- Và lần xuất hiện thứ hai là tạo cơ hội cho kẻ đồng mưu tha hồ thực hiện hành vi tiếp ứng, giúp Lâm Uy Hùng tráo đổi thi thể, loại bỏ vĩnh viễn một kiếp người của Lâm Uy Hùng, vì sau sẽ xuất hiện trọng bộ dạng khác tính danh cũng khác.
Mộ Dung Bạch chợt kêu:
- Hiện đã có một bang hội như thế xuất hiện. Tất cả đều che kín chân diện với một lớp giả diện như là bằng kim thiết vì lấp loáng phản chiếu sắc hồng.
Lâm phu nhân giật mình, nhình Trầm Bích Quân:
- Tử Diện Hội?!
Trầm Bích Quân thì nhìn Mộ Dung Bạch:
- Ngươi đã gặp bọn chúng? Lúc nào? Sao chúng chưa hạ thủ ngươi? Hay chúng bất khả vì bản lãnh ngươi cao minh hơn.
Mộ Dung Bạch hỏi ngược lại:
- Tử Diện Hội phải chăng có thói quen luôn hạ thủ bất luận ai vô tình chạm mặt?
Trầm Bích Quân cau mặt:
- Ngươi đang cố ý lẩn tránh câu ta đã hỏi, nhất là mỗi khi đề cập đến bản lãnh của ngươi. Vì sao?
Mộ Dung Bạch nhún vai:
- Chỉ là tại hạ chưa tiện giải thích vì quá dài, sẽ mất thời gian. Vả lại, tại hạ khác với Khổng Thành Phát, Trầm các hạ xin đừng dùng cách đó đối xử với tại hạ.
Trầm Bích Quân thở dài:
- Dĩ nhiên ta không hề xem ngươi như Khổng Thành Phát. Vì khác vơi y, ngươi đâu đã là người của Liên Minh Huynh Đệ Khách Tử Vong.
Mộ Dung Bạch ngơ ngác:
- Hóa ra ỏ đây chư vị đang lập một liên minh nhằm đối phó với chủ nhân Lệnh Tử Vong? Có cần thiết như thế chăng, như thể ai cũng xem chủ nhân Lệnh Tử Vong là nhân vật vì có thân thủ tuyệt đại thượng thừa nên khó bề đối phó nếu không liên minh?
Lâm phu nhân thừa nhận:
- Chỉ vì hiền điệt chưa biết nhiều về những tổn thất chủ nhân Lệnh Tử Vong đã gây ra cho võ lâm. Nếu không, hiền điệt chẳng cần hỏi vẫn tự nguyện xin gia nhập liên minh, một điều trước sau gì cũng xảy đến.
Mộ Dung Bạch nghi ngờ:
- Tiểu điệt chưa hề và sẽ không bao giờ đắc tội với chủ nhân Lệnh Tử Vong. Huống hồ hai lần Tử Vong Lệnh xuất hiện ở Lâm gia đều không can gì đến tiểu điệt. Tại sao phu nhân quả quyết tiểu điệt trước sau gì cũng gia nhập?
Lâm phu nhân bảo:
- Vì hiền điệt đã am hiểu sở học Cổ Linh Môn.
Mộ Dung Bạch giật mình:
- Chủ nhân Tử Vong Lệnh từng đối đầu với Cổ Linh Môn? Khi nào?
Trầm Bích Quân giải thích
- Tử Vong Lệnh đã mười lần xuất hiện là đủ mười lần nhằm vào hầu hết các võ phái, trong đó có cả Cổ Linh Môn. Nghĩa là tính đến nay, sau tám năm tồn tại, Tử Vong Lệnh đều gây cho hầu hết các võ phái những tổn thất lớn nhỏ. Thiết nghĩ Huynh Đệ Minh sẽ không khước từ nếu có thêm Mộ Dung tiểu huynh đệ gia nhập.
Mộ Dung Bạch lắc đầu:
- Tại hạ… Một lần nữa, từ xa, lại có chuỗi thanh âm tín hiệu vang lên, làm Mộ Dung Bạch dừng lời.
Trầm Bích Quân vì thế lại biến sắc:
- Lần này tín hiệu phát từ xa. Ắt là có địch nhân xâm nhập.
Lời của Trầm Bích Quân vừa dứt, chuỗi thanh âm tín hiệu lại vang lên gần hơn, khiến Lâm phu nhân biến sắc đứng bật dậy:
- Địch đã vượt qua đệ nhất quan?! Lẽ nào chỉ vừa mới đề cập, chủ nhân Tử Vong Lệnh thật sự thần thông đã xuất hiện ngay?
Trầm Bích Quân bật lao ra ngoài:
- Quyết chẳng phải. Vì theo cung cách vẫn quen hành sự, người chỉ đến sau khi có Tử Vong Lệnh xuất hiện. Để mỗ dò xét xem sao.
“ Vυ't!”
Lâm phu nhân chợt cố ý nhìn Mộ Dung Bạch:
- Dù sao ta cũng muốn đi ra ngoài xem xét. Vì nếu không liên quan Tử Vong Lệnh, ta thật không đoán ra địch nhân nào dễ dàng phát hiện địa điểm này và tìm đến. Mộ Dung hiền điệt có muốn đi cùng ta?
Mộ Dung Bạch quả quyết gật đầu:
- Tiểu điệt cũng không muốn bị nghi ngờ là nguyên nhân đưa kẻ địch xuất hiện đối phó Huynh Đệ Minh.
Lâm phu nhân lao đi và phần nào hài lòng vì thấy Mộ Dung Bạch cũng kịp theo chân.
- Ta tuy không có ý ngờ nhưng hiền điệt cũng nên cảm thông. Vì Huynh Đệ Minh là do ta khởi xướng, ngay từ lúc Tử Vong Lệnh đáo giá Lâm gia, dẫn đến cái chết, à…, dẫn đến hành vi trá tử của chuyết phu, và dù hành vi trá tử của chuyết phu, và dù được hầu hết các võ phái tán thành nhưng nếu chỉ sau một năm tồn tại lại sớm có kết cục thất bại, quả thật bản thân ta chẳng còn gì để giao phó khi bị mọi người hỏi đến. Vì thế điều tiên quyết là vẫn mong hiền điệt đừng để ta thất vọng.
Mộ Dung Bạch miễn cưỡng gật đầu.
- Phu nhân không nói tiểu điệt cũng đoán biết mọi chuyện sẽ tồi tệ như thế nào nếu chỉ vì tiểu điệt lại khiến phu nhân khó xử. Do vậy…
Chợt Mộ Dung Bạch đột ngột dừng lời, đồng thời sắc diện cũng tái đi, khiến Lâm phu nhân kinh ngạc:
- Hiền điệt đã phát hiện điều gì? Bỗng từ xa vang đến nhiều loạt ho hoán:
- Tử Diện Hội? Mau ngăn lại, không để chúng dựa vào nhân số cũng khá đông, vượt qua đệ nhị quan gây bất lợi cho chúng ta.
Lâm phu nhân biến sắc, nhìn Mộ Dung Bạch không chớp mắt:
- Tử Diện Hội đã theo chân hiền điệt đúng không?
Mộ Dung Bạch lắc đầu, nhưng vì cảm thấy chỉ như thế chưa đủ nên nở thêm nụ cười lạt.
– Tử Diện Hội, tiểu điệt đã một lần cùng họ chạm trán giao chiến. Bản lãnh của họ khó thể bám theo và không bị tiểu điệt phát hiện. Huống hồ cùng đi với tiểu điệt còn có Ngọa Long Thần Thư Trầm Bích Quân. Lẽ nào phu nhân vẫn không tin? Nhưng dù sao, bất luận vì nguyên nhân nào họ tìm đến, phen này tiểu điệt quyết cho họ nếm mùi lợi hại.