Không sao đâu, không sao đâu!
Nhất định là bản thân ở cùng tỷ tỷ quá lâu rồi, xem nhiều vụ án! Sao có thể chuyện gì cũng đều nghĩ về phương diện đấy chứ?
Thế giới tốt đẹp như thế, làm sao mà có nhiều thi thể như vậy?
Vì tán thành ý nghĩ của mình, Tống Tư Âm dùng cái tay căng thẳng và hơi chảy mồ hôi của mình, đổi chỗ khác mà sờ mó.
Từ làn da đến có quy luật lồi lõm nào đó.
Lại đến......mũi miệng, đôi mắt.
Tay như bị sét đánh, dường như Tống Tư Âm đã sờ đến chỗ yếu ớt nào đó.
Lần này cô cũng không thể trốn tránh nữa.
Dưới gầm giường, giấu một người.
Hơn nữa......không có hô hấp.
Trong lúc hoảng loạn, Tống Tư Âm vội vã muốn thu hồi tay, nhưng cô quên mất, chiếc giường có khung gầm cực thấp.
Tay còn chưa kịp thu hồi về, thì bị bộ phận sắt nhọn của chiếc giường va vào tay.
Khóe mắt ngấn một giọt lệ, cả người Tống Tư Âm ngã ở mặt đất.
Thoáng chốc, cảnh tượng quỷ dị lập tức đập vào tầm mắt.
Chỉ thấy dưới gầm giường cất một khối thi thể nữ, bởi vì không gian cực kỳ nhỏ hẹp, tứ chi của cô ấy bị vặn thành hình dạng vô cùng quỷ dị.
Cưỡng bức bị ép vào trong.
Đây còn chưa xong!
Chỉ thấy đôi mắt của thi thể nữ kia trợn to, con ngươi lồi lên, chết không nhắm mắt, toàn bộ giống như là cương thi vùng dậy vậy.
Trên mặt thì bị người dùng vật phẩm gì đó bôi lên thành một cái khuôn mặt cười màu đỏ rất quỷ dị.
Trong nháy mắt tầm mắt đối diện với thi thể nữ kia, Tống Tư Âm giống như nhìn thấy quỷ từ địa ngục về, tìm cô để lấy mạng.
Tôi chết thật thảm quá......
Cô xuống dưới cùng tôi đi?
“a!”
Một tiếng thét chói tai đã vang vọng toàn bộ kí túc xá.
Điền Hiểu Manh ở bên cạnh vừa nghe được thanh âm của Tống Tư Âm, liền chạy vọt tới.
“Âm Âm, có chuyện gì vậy? Xảy ra chuyện gì rồi”
Chỉ thấy Tống Tư Âm đặt mông té ngồi xuống đất, run rẩy chỉ vào dưới gầm giường, thanh âm nói chuyện cũng nhịn không được mà run lên.
“có người......có người chết ở chỗ này!”
Nhìn theo phương hướng mà Tống Tư Âm chỉ, sắc mặt của Điền Hiểu Manh cũng không khỏi mà trở nên trắng bệch, tiếng thét chói tai lần nữa vang vọng ở kí túc xá.
“a! Có thi thể!”
Một phen giữ chặt thân thể lung lay sắp đổ kia của Điền Hiểu Manh, Tống Tư Âm gắt gao mà đem cô ấy ôm vào trong l*иg ngực, rõ ràng sợ hãi đến cả người run rẩy.
Nhưng vẫn là cố gắng trấn an.
“không......không sao đâu.”
“tớ lát nữa lập tức gọi điện thoại thông báo cho phụ đạo viên, đừng sợ.”
Vài bạn học khác thấy thế, cũng tò mò mà tụ tập đến đây.
Vài người hợp sức đem giá giường rời ra.
Giây tiếp theo, sắc mặt của mọi người ở đây đều trở nên trắng bệch.
“đi đô đi đô!”
Tiếng còi cảnh sát chói tai vang vọng ở trong sân trường, vài nhân viên công tác mặc đồng phục cảnh sát từ xe cảnh sát xuống, vội vàng chạy tới hướng kí túc xá.
Lúc này, kí túc xá xảy ra vụ án đã bị dì quản lý kí túc xá và bộ phận hành chính của trường học bảo vệ lại.
Cửa đóng đến chặt chẽ.
Mặc dù như vậy, ở đây cũng có vô số học sinh, liên tục ló đầu vào bên trong, trong mắt nhất định là tò mò.
Bên kia, Điền Hiểu Manh ở trong l*иg ngực của Tống Tư Âm, thân mình nhịn không được mà phát run.
“thi thể......cô ấy đang nhìn......”
“cô ấy đang cười nhìn tớ......”
“tớ sợ quá......”
Điền Hiểu Manh lúc này giống như chim sợ cành cong, nước mắt giàn giụa liên tục theo khóe mắt chảy xuống, cả người cuộn trong l*иg ngực của Tống Tư Âm.
Trên mặt tràn đầy hoảng sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn tức thì bị dọa tới mức trắng bệch, thân thể không ngừng mà co rúm lại.
“không sao đâu, cô ấy không có cười nhìn cậu.”
Trong lòng Tống Tư Âm cũng chột dạ, tay không nhìn được mà run rẩy, nhưng cô như trước liên tục mà an ủi Điền Hiểu Manh.
“đó chỉ là bị người vẽ thành như vậy, không phải thật sự nhìn cậu cười, cô ấy đã sớm chết rồi.”
Một số người bạn cùng phòng khác và bạn cùng phòng ngủ với người chết toàn bộ vây xung quanh chỗ này, sắc mặt trắng bệch, trong không khí tràn ngập hơi thở quỷ dị.
Nói đến cùng, mọi người đều là đứa nhỏ.
Không có một người là không sợ hãi.
“cạch cạch cạch!”
Tiếng bước chân liên tiếp từ ngoài cửa truyền tới, đột nhiên một thanh âm anh khí vang vọng ở cửa.
“chào mọi người, xin hỏi mọi người chính là người phát hiện đầu tiên và nhân chứng của vụ án mạng này sao?”
“tôi là đôi trường cảnh sát hình sự và phụ trách vụ án hình sự này, Chu Đồng.”
“vị này là pháp y đi cùng chúng tôi, Hạ Lam, bên cạnh là Trương cảnh quan và Lý cảnh quan, tới, mọi người giới thiệu một chút bản thân mình.”
“xin chào, Hạ Lam.”
Thanh âm giống như đã từng quen biết vang vọng trong không khí, Tống Tư Âm theo bản năng theo tiếng mà nhìn tới, có chút kinh ngạc nhìn người tới.
Chỉ thấy người đứng đầu là một nữ tử có dáng người cao gầy và tóc ngắn.
Với mái tóc ngắn gọn gàng và khuôn mặt lộ vẻ anh khí kia, thế nhưng mơ hồ khiến cho người ta có một cảm giác áp bách không hiểu được.
Phía sau, đập vào tầm mắt là một thân ảnh cao gầy mảnh khảnh, tóc dài được buộc gọn gàng phía sau, dung mạo trong trẻo nhưng lạnh lùng, có một loại khí chất khó tiếp cận.
Đang lúc Tống Tư Âm tâm tâm niệm niệm Hạ Lam.
“tỷ......tỷ tỷ?”
Cái khoảnh khắc mà nhìn thấy Hạ Lam, sợ hãi dưới đáy lòng của Tống Tư Âm, đột nhiên bị đuổi đi không ít, mặc dù tay chân lạnh lẽo như trước, chỉ là hàn ý lạnh thấu xương lúc trước kia, đã lui đi rồi.
“tỷ tỷ?”
Thấy ánh mắt của Tống nhìn thẳng vào Hạ Lam bên cạnh, ánh mắt của Chu Đồng hơi nheo lại, tò mò hỏi: “hai người, quen biết sao?”
“ừ, quen biết,” Hạ Lam thản nhiên ừ môtn tiếng, do dự trong chốc lát, lại bổ sung một câu. “trước đây gặp qua.”
Lập tức ánh mặt ảm đạm đi xuống, trên mặt Tống Tư Âm khó nén mất mác, trong mắt lại là chua xót không tả nổi.
Hóa ra......hai người bọn họ, bây giờ chỉ là gặp qua mà thôi sao?
Nghe đến đây, Chu Đồng trầm ngâm gật đầu, lập tức đưa ra quyết định.