Sau Khi Sống Cùng Ngự Tỷ Pháp Y Ta Cong Rồi

Chương 50

“nếu hai người quen biết nhau, vậy chuyện này liền dễ làm rồi.”

“chỗ này đều là nhân chứng và người phát hiện đầu tiên của vụ án mạng này, vậy cậu phụ trách vị bằng hữu của cậu đi, được không?”

Theo thường lệ, chức trách của Hạ Lam là pháp y.

Cô chỉ cần làm tốt việc trong phạm vi của mình, những chuyện khác căn bản là không cần cô nhúng tay vào.

Tầm mắt thoáng nhìn qua sắc mặt trắng bệch của Tống Tư Âm, lần đầu tiên phá lệ, Hạ Lam hơi gật đầu.

Lần này, đến phiên Chu Đồng kinh ngạc.

Chủ ý của cô là, người quen trao đổi với nhau thì có thể tăng nhanh tiến độ tra hỏi, nhưng mà chỉ là thuận miệng nhắc tới, căn bản không ôm bất kì hi vọng gì.

Ai mà nghĩ tới, vậy mà Hạ Lam đồng ý rồi?

Trong mắt hiện lên một sự quỷ dị, Chu Đồng lại không kịp hỏi, liền vội vàng đi ra ngoài cửa trao đổi với hiệu trưởng và người phụ trách.

Chuyện xảy ra ở trường học, nhiều người mắt tạp, hơn nữa còn phải suy nghĩ đến an nguy của các bạn học sinh.

Có rất nhiều việc phải làm.

Rất nhanh, trong cả kí túc xá, cũng chỉ còn lại những học sinh này cùng với đám người Hạ Lam mới tới.

Trương cảnh quan lấy ra bút ghi âm và sổ ghi chép liên quan, theo quy trình, bắt đầu dò hỏi.

“các người quen biết với người chết sao? Là lúc nào phát hiện thi thể?”

“quan hệ của các người như thế nào?”

Các học sinh giống như là tìm được người đáng tin cậy, nói không ngừng về những gì họ vừa nghe và thấy.

Tống Tư Âm lại không phát ra một câu, im lặng co rụt lại ở trong l*иg ngực của Điền Hiểu Manh.

Người chết tên là Tần Hoài Mộng, là sinh viên của phòng 502 bên cạnh, bình thường thích nhất là trang điểm đậm và hẹn hò với nhiều nam sinh khác nhau, nghiễm nhiên là nữ hải vương có tiếng.

Trong vòng bạn bè đăng tải cũng là những hàng cao cấp và nhiều tên xe sang khác nhau.

Nghiễm nhiên thành một bộ dáng tiểu thư quý tộc thuộc tầng lớp thượng lưu.

Thế nhưng, tình hình thực tế là, Tần Hoài Mộng đến từ một cái đỉnh núi nhỏ thuộc vùng Tây Bắc, trong nhà sống bằng nghề trồng trọt, bố mẹ cắn răng dùng nhiều tiền đưa cô vào ngôi trường nghệ thuật này, hi vọng cô có thể trở nên xuất sắc.

Ai mà nghĩ đến, hôm nay liền chết ở đây.

Lời sinh viên nói, đại đa số có chút lộn xộn, Trương cảnh quan ghi chép một lúc, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó lập tức mở miệng.

“người đầu tiên phát hiện thi thể chính là vị nào? Chúng tôi muốn nói chuyện riêng.”

Thông tin do Nhân chứng đầu tiên cung cấp thường là điểm quan trọng nhất trong vụ án.

Nhất là vì để tránh cho nhân chứng liên quan khác nhiễu loạn ấn tượng của nhân chứng đầu tiên, thường thì đều áp dụng phương thức thẩm vấn một mình.

Lời này vừa nói ra, ánh mắt của tất cả mọi người ở đây đều không tự chủ mà hướng về Tống Tư Âm.

Mọi người đều là sinh viên, đối với pháp luật hiểu biết hữu hạn.

Bọn họ cũng không hiểu biết được sự quan trọng của nhân chứng đầu tiên, chỉ biết, có người bị thẩm vấn một mình, đã nói lên cô ấy là hiềm nghi quan trọng.

Trong lòng hồi hộp một chút, Tống Tư Âm có chút căng thẳng nhìn về phía Hạ Lam, cô ra vẻ trấn định mà mở miệng: “tỷ tỷ, chuyện này cùng em không liên quan.”

Liếc mắt một cái nhìn ra tâm tư của Tống Tư Âm, Hạ Lam hơi ngẩng đầu.

“không sao, nói rõ ràng những gì mà em biết ra.”

Ánh mắt hơi nheo lại, Hạ Lam nhìn về phía Trương cảnh quan, thanh âm lãnh đạm vang vọng trong không khí. “tiểu cô nương nhát gan, lúc anh hỏi thì nhẹ nhàng một chút.”

Nghe vậy, khóe miệng Trương cảnh quan hiện lên một nụ cười chua sót.

Đây......chính là làm việc công theo quy định hỏi như vậy a?

Chẳng lẽ còn có thể có cách khác?

Không còn cách nào, Trương cảnh quan tiến đến trước mặt Tống Tư Âm, khóe miệng cố gắng hiện lên một nụ cười hòa ái.

“bạn học nhỏ, về hiện trường đầu tiên vụ án xảy ra, phiền em nói với anh rõ ràng?”

Thoáng chốc, không khí ở hiện trường cứng ngắc lại, tất cả mọi người ở đậy đều có chút kỳ lạ mà nhìn chằm chằm vào Trương cảnh quan.”

Rất rõ ràng, sự hòa ái của anh ấy không có cảm động được bất kì một người nào ở đây.

Khóe miệng nhịn không được run rẩy một chút, Trương cảnh quan khóc không ra nước mắt mà nhìn về phía Hạ Lam, hận không thể lấy khối đậu hũ đập chết bản thân.

Quá khó rồi! Thật sự là làm không nổi a!

Chỉ thấy Hạ Lam lạnh lùng mà liếc một cái Trương cảnh quan, Trương cảnh quan nhịn không được, toàn thân run cầm cập, cả người phấn chấn lên.

“cái kia......bạn học Tống Tư Âm, anh cảm thấy chúng ta có thể......”

Lời còn chưa nói xong, thanh âm đạm mạc của Hạ Lam liền vạng vọng trong không khí.

“được rồi, anh ra ngoài, làm việc ghi chép đi, giao cho tôi.”

Lời nói gần như là mệnh lệnh kia, không những khiến cho Trương cảnh quan không cảm thấy bất kỳ khó chịu nào, ngược lại còn có loại cảm giác sống sót sau tai nạn.

Không cần cùng người gian ác này ở chung nữa!

tùy tay lấy ra giấy và bút của mình, Hạ Lam cũng không thèm nhìn tới mà mở miệng hỏi.

“em ở hiện trường vụ án xảy ra nhìn thấy những gì? Có cái gì có thể cung cấp manh mối không?”

“em......em không biết nên nói như thế nào......”

Miệng ngập ngừng trong chốc lát, Tống Tư Âm dùng giọng nói khàn khàn của mình, thấp thỏm lo lắng mà mở miệng, “bây giờ đầu có chút hỗn loạn.”

Bộ dáng mờ mịt như vậy, Hạ Lam liếc mắt một cái liền nhìn ra, đây là sau sợ hãi quá độ dẫn đến suy nghĩ hỗn loạn.

Cô nhíu mày, thay đổi một câu hỏi khác, cố gắng dẫn dắt mạch suy nghĩ của Tống Tư Âm.

“vậy vì sao em muốn đến phòng ngủ 502? Giải thích một chút quá trình của đêm nay.”

Theo thanh âm lãnh đạm của Hạ Lam rơi xuông, tâm củaTống Tư Âm trầm một chút xuống, ý nghĩ cũng linh hoạt được không ít.

“buổi trưa hôm nay sau khi lên lớp, thì cơ thể có chút không thoải mái, quay về phòng liền ngủ rồi, ngủ thẳng đến khoảng chừng buổi tối 11:00, bụng có chút đói.”

“sau đó Đường Tiêu Tiêu nói, cho em gói mì chua cay ở trong kí túc xá của cậu ấy, để em đi cầm về nấu, cho nên em liền đi tới phòng ngủ 502.”

Soàn soạt.

Lời này vừa nói ra, tay Hạ Lam ghi chép hơi dừng một chút, ánh mắt hơi nheo lại, ánh mắt hiện ra u ám nhìn về phía Tống Tư Âm.

Nói như vậy, Tống Tư Âm trừ bỏ một bát cháo sáng này, cái gì cũng chưa ăn?

Có lẽ là ánh mắt của Hạ Lam quá mức sắc bén, Tống Tư Âm ló đầu ra, cẩn thận mà mở miệng thử dò hỏi.

“tỷ tỷ, có vấn đề gì sao?”