Thanh âm hàm chứa sự trêu chọc vang vọng trong không khí, Tống Tư Âm theo bản năng quay đầu phát hiện Điền Hiểu Manh đang ngồi nhìn bản thân.
“câu xem xem cậu, ở nhà cách cách ly đều đã ngủ cả 14 ngày rồi, hôm nay vừa về trường, sao vẫn có thể ngủ được nữa chứ?”
“có đói không? Muốn cùng đi ra ngoài ăn chút gì đó hay không hoặc là tớ mang đồ ăn về cho cậu?”
Trêu đùa như vậy, nhưng trước tiên Điền Hiểu Manh vẫn là quan tâm thân thể của Tống Tư Âm.
Nhưng mà, dường như bây giờ Tống Tư Âm không có tâm tình gì hết.
Cô hơi lắc lắc đầu, khóe miệng gợi lên một nụ cười miễn cưỡng.
“không sao......tớ, có thể là cách ly lâu quá rồi, có chút không thích ứng được cuộc sống trường học.”
“bây giờ tớ có chút mệt, vẫn muốn ngủ một chút nữa.”
Hành động khác thường như vậy, cho dù là một người bình thường cũng nhận thấy được không thích hợp, càng đừng nói là Điền Hiểu Manh.
Vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc, Điền Hiểu Manh gắt gao mà nhìn chăm chú Tống Tư Âm, vẻ mặt lo lắng.
“cậu rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Buổi trưa ngủ thẳng đến buổi chiều, chiều rồi còn muốn ngủ nữa sao? Vậy buổi tối cậu làm thế nào? Trưa nay cũng không có đi căn tin, một chút đồ cũng chưa ăn.”
“a......” Tống Tư Âm ánh mắt lóe ra, viện cớ nói cũng lộ ra chồng chất, “ có thể là bởi vì trước đây tớ phát sốt, hoạt bát còn chưa có trở lại đi?”
“cậu yên tâm, tớ không có dương tính, chắc chỉ là tạm thời chưa khôi phục tốt mà thôi, nghỉ ngơi nhiều một chút liền tốt rồi.”
Lời này làm Điền Hiểu Manh không khỏi càng thêm lo lắng.
Thế nhưng Tống Tư Âm là một người quật cường, quyết định một chuyện gì đó rồi thì sẽ không dễ dàng mà thay đổi.
Điền Hiểu Manh vẻ mặt bất đắc dĩ mà nhìn Tống Tư Âm, lần nữa chui vào trong ổ chăn, không nói một câu.
Cứ như vậy qua vài ngày, mắt thường có thể thấy Tống Tư Âm càng ngày càng uể oải.
Ngay cả ăn cơm cũng không ngon, có lúc không đói thì chẳng muốn ăn, hôm nay thứ bảy Tống Tư Âm là bị đói mà tỉnh dậy.
Cô mở mắt ra nhìn thì đã là 10:30 tối rồi, kí túc xá cũng đã đóng cửa cấm ra ngoài.
“ùng ục ùng ục~”
Âm thanh vang vọng cả kí túc xá, mọi người đều theo bản năng mà nhìn về phía, Tống Tư Âm ngồi trên giường.
Đây còn chưa phải là trí mạng nhất.
Trí mạng nhất là, ở đây cũng không phải chỉ có một phòng ngủ của Tống Tư Âm và bạn cùng phòng.
Còn có bạn học đến ngủ cùng nhau.
Tống Tư Âm nét mặt đỏ bừng, có chút xấu hổ mở miệng giải thích.
“ngại quá, hôm nay thân thể có chút không thoải mái, không có ăn nhiều......”
“như vậy sao? Âm Âm, chỗ tớ có mang mì chua cay mua lúc trước, cậu có muốn ăn không?”
Nói lời này là bạn học Đường Tiêu Tiêu ngủ ở bên cạnh.
cô lúc này đang tập trung tinh thần cùng Tống Tư Hữu xem kịch truyền hình.
Đường Tiêu Tiêu là bạn của Đường Hiểu Manh, bởi vì kí túc xá của cô ấy có một người bạn cùng phòng kỳ lạ, dẫn đến cô thường xuyên đến kí túc xá tìm Điền Hiểu Manh, thường xuyên qua lại đôi bên cũng đã rất quen thuộc rồi.
Một ngày chưa ăn gì, miệng của Tống Tư Âm có chút nhạt nhẽo, vừa nghe đến mì chua cay, lập tức trong mắt hiện lên ánh sáng.
“có thể chứ? Tớ thật sự rất đói.”
“đương nhiên có thể, gói mì chua cay kia tớ vừa mới mua, còn chưa có thử qua xem có ngon hay không.” Đường Tiêu Tiêu nói xong sắc mặt bỗng nhiên ảm đạm xuống, ngượng ngùng nói: “nhưng mà tớ vừa mới cãi nhau với bạn cùng phòng, không muốn trở về, hay là cậu tự đi lấy đi! Để ở giữa dưới gầm giường ý, cậu nhìn thấy gói hàng chuyển phát nhanh thì trực tiếp bóc ra là được.”
Thuận tay đem thìa khóa phòng ngủ, ném qua, Tống Tư Âm bắt lấy, thìa khóa liền đã ở trong tay.
Tùy ý mặc bộ đồ ngủ, Tống Tư Âm liền háo hức mà chạy tới kí túc xá bên cạnh
Trước khi vào cửa cô còn không quên lễ phép mà gỏ cửa.
“xin chào, tớ là Tống Tư Âm ở kí túc xá bên cạnh, bây giờ qua đây, muốn giúp Đường Tiêu Tiêu lấy chút đồ.”
“các bạn có ở trong đấy không? Nếu ở trong thì, tớ không cần lấy thìa khóa mở cửa rồi.”
Đáp lại Tống Tư Âm là một trận trầm mặc rất lâu.
Trong mắt hiện lên một sự kỳ lạ, Tống Tư Âm cứ cảm thấy có chỗ nào đấy là lạ.
Phải biết rằng, kí túc xá của sinh viên năm bốn luôn không nhiều bằng mấy năm trước, có rất nhiều sinh viên bởi vì thực tập mà dọn ra kí túc xá.
Nhưng mà......
Trong phòng ngủ không có đạo lý, đến một người cũng không có a?
Tống Tư Âm không nghĩ nhiều, răng rắc một cái, mở ra cửa phòng.
Một bóng người soạt một cái, từ cửa sổ nhảy xuống, tốc độ cực nhanh, nhanh đến mức Tống Tư Âm đều cho rằng cô hoa mắt!
Xuất phát từ bản năng mà lo lắng, Tống Tư Âm chạy tới bên cạnh cửa sổ, ngó đầu ra, nhịn không được lên tiếng hô to.
“có người không? Có người không?”
Đáp lại Tống Tư Âm là một mảnh yên lặng.
Lại quan sát một chút tình hình xung quanh, Tống Tư Âm nhẹ nhàng thở dài một tiếng, có chút chán nản mà vỗ đầu của mình, nhẹ giọng nỉ non.
“thật là......”
“gần đây cả người có chút hồ đồ rồi, làm sao mà có người, nhất định là mắt mình hoa rồi đi!”
“vẫn là nhanh tìm mỳ chua cay thôi!”
Một cỗ cảm giác khác thường dưới đáy lòng đột nhiên dâng lên, Tống Tư Âm bắt đầu lục lọi trong phòng ngủ.
Nếu cô nhớ không lầm thì, Đường Tiêu Tiêu hẳn là giường số 2 đi?
Phía dưới Giường số 2......
Tống Tư Âm vươn tay, sờ dưới gầm giường.
Một phòng ngủ cho 4 người, nhưng không phải kiểu trên giường dưới bàn, trường học vì để cung cấp cho những sinh viên mỹ thuật một nới rộng rãi để vẽ tranh.
Cố ý đem hình thức của chiếc gường đổi thành giường có màn che trên và dưới.
Bên cạnh còn lại là để ra một khoảng lớn có thể để bàn vẽ và giấy vẽ.
Mặc dù ở phương diện sinh hoạt khẳng định sẽ có chút thêm phiền toái, nhưng ở phương diện học tập lại là cung cấp rất lớn và tiện lợi.
Dường như đầu ngón tay chạm vào một cái gì đó lạnh lẽo, thân thể của Tống Tư Âm run lên, trong mắt hiện ra vẻ hoảng sợ.
Đó rõ ràng là da của người!
Lại với tình huống bình thường bất đồng, Tống Tư Âm chạm vào làn da, là lạnh lẽo.
Dưới tình huống gì mà làn da sẽ lạnh lẽo tất nhiên không cần nói cũng biết.
Bùm bùm.
Tim đập càng ngày càng càng nhanh, đôi mắt Tống Tư Âm hơi nhắm lại, hàm răng đều cũng có chút phát run.