Sau Khi Sống Cùng Ngự Tỷ Pháp Y Ta Cong Rồi

Chương 47

Không đợi Điền Hiểu Manh mở miệng hỏi, Tống Tư Âm liền trực tiếp đẩy cô vào căn tin.

Để lại Tống Tư Trác với vẻ mặt sững sờ mà hỏi: “lão muội, wechat nữ thần của anh đâu! Lề mề tận nửa tháng rồi, nhanh cho anh đi!”

“ngạch......bạn bè wechat của nữ thần anh đầy rồi, phỏng chừng không có cách nào thêm anh nữa.”

Tùy ý nói qua một chút cho lão ca tiện nghi nhà mình, Tống Tư Âm xoay người liền muốn rời đi.

Cái này, Tống Tư Trác sốt ruột rồi, một phát giữ chặt cổ tay của Tống Tư Âm, vội vã mở miệng: “đừng mà, lão muội, lúc trước em cũng không nói như vậy với anh, rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi? Thật sự không được, em dù sao cũng phải nói cho anh một cái lí do chứ? Chết cũng phải làm quỷ rõ ràng a!”

Vấn đề là, người ta căn bản sẽ không thích nam nha?

Ánh mắt mập mờ, Tống Tư Âm ấp úng, không dám đối diện với Tống Tư Trác.

Nói đến cùng, vấn đề khuynh hướng tính dục loại này vốn là chuyện riêng tư của người ta, tuyên dương um xùm là không nên, cho dù người đó là anh trai ruột của mình .

Thiên nhân trong lòng giao chiến một lúc, Tống Tư Âm hít sâu một hơi, có chút bất đắc dĩ mở miệng nói: “người ta......đã có người mình thích rồi, chính là cái tình địch em nói lần trước với anh.”

“a? Cho nên thực ra người ta đã sớm ở bên nhau rồi, hại anh mất công mong đợi lâu như vậy!” Tống Tư Trác thất vọng.

Nhưng mà, mạch não của người này không phải người bình thường có thể lý giải được. Thất vọng và giằng co trong mấy giây, giây tiếp theo, Tống Tư Trác lại phấn chấn lên.

“không đúng a, lão muội!” Tống Tư Trác cả kinh chợt nói: “bọn họ chẳng qua là vừa mới bắt đầu mà thôi, nhanh nhanh nhanh, đem wechat của nữ thần giao cho anh! Trên thế giới này, chỉ có cái cuốc không làm việc đủ chăm chỉ, không có đào được một góc tường.”

Tức giận mà khinh thường, Tống Tư Âm lạch cạch chạy tới dưới tòa nhà kí túc xá, hai tay chống lưng.

“anh nghĩ cũng đừng nghĩ!”

“em phải về kí túc xá nữ sinh đây, nếu mà anh dám tiến loạn vào, cẩn thận là em trực tiếp bảo bố mẹ anh đi phá hoại tình cảm của người khác!”

“hả? Anh chính là anh trai ruột của em a!”

Cứ như vậy, Tống Tư Âm hoàn toàn vứt bỏ Tống Tư Trác, chuồn về kí túc xá của mình.

Ngã xuống giường, tâm loạn như ma, trong đầu của Tống Tư Âm đều là khoảng thời gian sống chung với Hạ Lam tới nay với từng chi tiết nhỏ.

Không được! Có một số chuyện phải giải thích rõ ràng!

Lấy điện thoại ra, Tống Tư Âm mở wechat, miệt mài đánh chữ, chỉ là một bài viết ngắn khoảng 2 đên 3 trăm chữ.

Sau đó vẫn cảm thấy có chỗ khỗng đúng, lại xóa đi xóa lại ở đó.

Suốt một giờ sau, một cái tin nhắn gửi đi.

[ tỷ tỷ, trước tiên em muốn nói một tiếng xin lỗi với những hành động thất lễ của em trước đây, em tuyệt đối không có cảm thấy ghê tởm chị, em chỉ là có chút ngơ ngác mà không phản ứng lại, chị đừng giận em nữa được không?” ]

Tâm tư không yên trong lòng, Tống Tư Âm vuốt tới vuốt lui wechat, nhưng mà, đáp lại cô, chỉ có sự trầm mặc vô biên.

Có chút chán nản mà nằm trên giường đem chăn chùm lên đầu, Tống Tư Âm ép buộc chính mình đi vào giấc ngủ.

Ngủ đi, ngủ đi.

Chờ cho vừa tỉnh lại, nói không chừng tỷ tỷ sẽ gửi đến tin nhắn!

Cứ như vậy, Tống Tư Âm với nỗi lòng nặng nề, ngay cả cơm trưa đều không có ăn, liền trực tiếp ngã đầu xuống liền ngủ.

Cho đến lúc Điền Hiểu Manh từ bên ngoài trở về, chỉ có thể nhìn đến cái bóng hình kia trên giường kí túc xá.

Sắc mặt có chút kinh ngạc, Điền Hiểu Manh nhỏ giọng nói thầm trong miệng.

“......đều cách ly 14 ngày rồi, còn chưa ngủ đủ sao?”

......

Thân thể giật mình một chút, Tống Tư Âm theo bản năng từ trên giường ngồi dậy, trong mắt mờ mịt mà nhìn về phía trước.

Sự thất thần ngắn ngủi qua đi, cô theo bản năng mà sờ về phía điện thoại của mình.

Tỷ tỷ, trả lời tin nhắn sao?

Lo lắng không yên mà mở ra wechat của mình, ngay cả lúc xem thành tích ca khảo của mình Tống Tư Âm cũng không có căn thẳng như vậy.

Có một điểm đỏ nhỏ trên góc, khiến cho ánh mắt của Tống Tư Âm hơi phát sáng, nhưng sau khi cô xem rõ ràng nội dung trả lời.

Biểu tình hưng phấn trên mặt, mắt thường có thể thấy được tốc độ ảm đạm dần xuống.

Hạ Lam: ừm.

Cực kỳ ngắn gọn, thậm chí ngay cả nhiều hơn một chữ cũng không nguyện ý cho.

Thoáng chốc, Tống Tư Âm đột nhiên giống như quả cà tím bị sương giá đánh tan, uể oải.

Hay là, gọi điện thoại hỏi?

Bùm bùm!

Nhịp đập của tim không khỏi mà nhanh hơn,Tống Tư Âm cắn chặt răng, gọi một cuộc điện thoại mà chưa bao giờ gọi qua.

Âm thanh đô đô của điện thoại được kết nối kêu lên.

Một thanh âm trong trẻo và lạnh lùng từ đầu điện thoại bên kia truyền tới.

“alo, tôi là Hạ Lam.”

“cái kia, tỷ tỷ, là em......”

Dường như sợ Hạ Lam sẽ tắt điện thoại, Tống Tư Âm vội vã mở miệng giải thích.

“tỷ tỷ, chuyện đó em thật sự không phải cố ý, cũng không có cố ý muốn trốn tránh chị, là hành động của em làm cho chị hiểu lầm ý tứ của em, thực xin lỗi......”

Càng nói đến câu sau, thanh âm của Tống Tư Âm càng nhỏ, yếu ớt như muỗi.

Đáp lại Tống Tư Âm chỉ có một trận trầm mặc thật lâu.

Dần dần, tim của Tống Tư Âm cũng treo tới cuống họng, Hạ Lam đối diện vẫn như trước không nói một câu.

Tay chân hơi lạnh lên, cả người Tống Tư Âm đều có chút tuyệt vọng, như rơi xuống vực sâu, một cảm giác chết lặng bao phủ toàn thân của cô.

Xong rồi, tỷ tỷ thật sự tức giận rồi.

Chị ấy cũng không muốn để ý mình nữa rồi......

Cảm giác chua chát lan tràn trong xoang mũi, cả người Tống Tư Âm đều có chút nghẹn ngào, hốc mắt hơi đỏ lên.

Mặc dù cô đã cận lực khắc chế bản thân, nhưng một ít âm thanh nhỏ vụn vẫn là thông qua microphone rơi vào lỗ tai của Hạ Lam.

Thật lâu sau, một tiếng thở dài nhẹ nhàng, từ microphone truyền tới.

“ừm, chị biết rồi.”

“lát nữa còn có công việc, tắt trước nhé.”

Đô đô cắt đứt, âm thanh vang lên, cả người Tống Tư Âm có chút ngơ ngác, nửa ngày mới tỉnh lại.

Đây......coi là gì?

Biết thì biết rồi, vậy có tha thứ cho mình hay không vậy? Mình vẫn là bạn của chị ấy sao?

Mấy câu hỏi này, Tống Tư Âm trước sau đều không có được giải đáp.

“ô? Rốt cuộc cũng chịu tỉnh rồi á?”