Sau Khi Sống Cùng Ngự Tỷ Pháp Y Ta Cong Rồi

Chương 46

Thanh âm rầu rĩ truyền tới.

“xin cậu, đừng nói nữa.”

“nói tiếp nữa, tớ thật sự muốn tự sát!”

Tống Tư Âm da mặt mỏng, điểm này thì Điềm Hiểu Manh biết.

Cô thu hồi nụ cười trêu chọc của mình, nghiêm túc mà mở miệng.

“tớ vừa rồi là nói thật lòng, mặc dù không biết bây giờ cậu đang yêu đương cùng ai, nhưng mà, nếu người mà yêu đương cùng cậu có khuynh hướng bạo lực thì, tốt nhất vẫn là phân cho thỏa đáng!”

“đây là vì nghĩ an toàn cho thân thể của cậu!”

Lời này vừa nói ra, Tống Tư Âm lập tức nổi khùng.

“cậu mới yêu đương ý! Cả nhà cậu đều yêu đương. Sáng hôm này tớ vừa mới hết phong tỏa, làm sao mà có thể yêu đương chứ? !”

Thoáng chốc, ánh mắt của Điền Hiểu Manh nổi lên quỷ dị, nhịn không được thất thanh kinh hô.

“cậu không phải là cùng vị tỷ tỷ pháp y kia chứ? !”

“cmn? Tống Tư Âm, cậu vậy mà là cong? !”

Tiếng kinh hô vang vọng cả phòng học, tất cả mọi người theo bản năng mà nhìn về hướng Điền Hiểu Manh, Tống Tư Âm vươn tay, một phát che miệng của cô lại.

Vội vàng hướng giáo sư già cùng các bạn học xin lỗi.

“thật ngại quá, cảm xúc của cậu ấy có chút kích động, thật sự xin lỗi!”

“ô ô!” Điền Hiểu Manh đang định dãy giụa, lại bị Tống Tư Âm hung tợn trừng mắt nhìn.

Cuối cùng, Điền Hiểu Manh im lặng, chỉ là đôi mắt tròn kia vẫn như cũ gắt gao mà dừng ở Tống Tư Âm, trên mặt tràn ngập tò mò.

“tớ trước thanh minh chuyện này! Vết thương này là vì một lần ngoài ý muốn, cũng không phải là tớ cùng tỷ tỷ kia phát sinh gì đó, nghe rõ chưa hả?”

Nghe sự giải thích giấu đầu hở đuôi kia của Tống Tư Âm, Điền Hiểu Manh căn bản không tin được, nhưng mà, cô nhu thuận mà gật đầu.

Tảng đá lớn treo lơ lửng trong tim của Tống Tư Âm mới dần hạ xuống, chậm rãi buống Điền Hiểu Manh ra.

Trong nháy mắt lúc buông ra kia, Điền Hiểu Manh cũng không khống chế được sự tò mò trong nội tâm của mình nữa, tiến đến bên cạnh Tống Tư Âm, vội vàng không ngừng hỏi.

“cho nên, hai người ở chung rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Vết thương trên người làm sao bị? 14 ngày cách li này, hai người rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?”

Câu hỏi liên tiếp, lập tức khiến Tống Tư Âm nhớ lại chuyện xảy ra tối hôm qua, một cỗ cảm xúc buồn bực không hiểu mà nảy lên trong lòng.

Cô cau mày, ấp úng mở miệng, “ở chung......không tốt lắm.”

“hôm qua tớ không cẩn thận làm cho chị ấy tức giận, bây giờ tớ nên giải thích với chị ấy như nào, xin lỗi chị ấy đây?”

Trong mắt hiện lên một sự mờ mịt, bên tai Tống Tư Âm lại vang vọng tiếng của Hạ Lam, lời nói gần như tuyệt tình kia, tim cô hơ đau xót.

Bộ dáng hồn bay phách lạc như vậy, khiến Điền Hiểu Manh đã nhận ra khác thường.

“này, Tống Tư Âm, cậu sẽ không thật sự thích tỷ tỷ pháp y kia chứ? Cậu nhìn xem cậu bây giờ, giống cái gì? Nếu tớ không quen cậu, chỉ sợ còn tưởng rằng cậu bị người ta chia tay đó!”

“không có! Tuyệt đối không có!”

Dường như là theo bản năng, Tống Tư Âm mở miệng phủ nhận.

“tớ chỉ là......không muốn mất đi một người bạn tốt, tớ phát hiện đoạn thời gian ở chung này, con người tỷ tỷ này thật sự rất tốt, chỉ là tớ làm sai chuyện rồi, muốn xin lỗi chị ấy.’

Hơi bĩu môi, Điền Hiểu Manh nhìn bộ dáng không yên lòng củaTống Tư Âm, trong lòng có chút khó chịu.

“vậy cậu trực tiếp cùng chị ấy xin lỗi đi! Còn có a, cho dù là bạn tốt, tức giận cũng không thể tùy tiện cắn người đi? Hơn nữa còn cắn ở chỗ kiểu này!”

Quả thật, động tác của Hạ Lam rất thô bạo.

Lúc cô ấy tức giận, Tống Tư Âm nhịn không được sự run sự trong lòng.

Nhưng mà......

Trong lòng nhịn không được muốn vì Hạ Lam cãi lại, Tống Tư Âm lại sợ hãi Điền Hiểu Manh sẽ giận mình, chỉ có thể nhẹ nhàng thở dài một tiếng, ghé vào trên bàn.

“biết rồi, biết rồi, lần sau tớ nhất định sẽ chú ý.”

“thật là! Mỗi lần nói cậu đều không nghe!”

Có chút bất mãn mà than thở, Điền Hiểu Manh cũng hết cách với bạn thân của mình, chỉ có thể từ trong túi lấy ra một cái khăn quàng cổ.

Để trên bàn của cô.

“này, tí nữa lúc ra ngoài, đeo khăn quàng cổ lên, như thế thì người ta sẽ nhìn không thấy rồi.”

Tống Tư Âm không có nói tiếp, chỉ là khóe miệng gợi lên một nụ cười yếu ớt, tiếp nhận ý tốt của Điền Hiểu Manh.

Do vì là năm bốn đại học, trường học sắp xếp chương trình học không nhiều lắm.

Học xong lớp buổi sáng này, Tống Tư Âm thì đã không có lớp nữa.

Dựa theo lệ thường, Tống Tư Âm cùng Điền Hiểu Manh chậm rãi đi tới căn tin của trường.

Đừng nói, một đoạn thời gian chưa ăn đồ ăn căn tin, quả thật có chút tưởng niệm!

Nhưng mà, còn chưa bước vào cửa căn tin, một thanh âm thẳng thắn vang vọng trong không khí.

“lão muội!”

“hihihi, anhh ở đây, nhìn qua đây!”

Theo bản năng mà quay đầu lại, Tống Tư Âm liếc mắt một cái liền thấy Tống Tư Trác cách đó không xa, hướng cô vẫy tay.

Trong mắt hiện lên một sự kinh ngạc.

“anh sao lại tới đây? Mặc dù vừa hết phong tỏa, nhưng bây giờ trường học cho phép người ngoài vào sao?”

Tống Tư Trác cười hi hi, dào dạt đắc ý mà mở miệng: “anh gọi điện thoại cho lão sư của các em, nói, phải vào để giúp em thu xếp vật phẩm sau phong tỏa, hơn nữa, vì hôm này anh còn phải làm xét nghiệm trước nữa!”

“sao rồi? Lão muội! Tiến triển thế nào!”

Tiến triển trong lời nói của Tống Tư Trác là cái gì, tất nhiên không cần nói cũng biết.

Cái này, Tống Tư Âm càng khó chịu thêm.

Thanh âm của cô có chút âm u, rầu rĩ mà mở miệng, “chuyện này anh đừng hỏi nữa, tóm lại, chị ấy không phải là người mà anh có thể mơ tưởng tới, không có chuyện gì thì, em về trước đọc sách đây.”

“hai người nói cái chuyện gì vậy? Tớ có thể biết không?”

Nhìn thấy bộ dáng thần thần bí bí kia của Tống Tư Âm và Tống Tư Trác, Điền Hiểu Manh chớp mắt, cực kỳ tò mò.

Loại chuyện này, tất nhiên không thể nói với người ngoài.

Tống Tư Âm do dự một lúc rồi kiên trì mở miệng giải thích: “là......anh của tớ sắp nghênh đón mùa xuân đầu tiên của đời mình, ài nha, dù sao chính là chút chuyện của thời kì thanh xuân của thiếu niên!”

“Manh Manh, câu đi ra căn tin trước đi, tớ cùng anh tớ có nói chút chuyện.”