Hạ Lam không trả lời, ngược lại nhìn về phía Dương Trạch Giai: “Cậu có phải đang muốn đưa em ấy trở về trường hay sao?”
“Đúng là tôi hiện tại định đưa em ấy trở về.” Dương Trạch Giai gật gật đầu.
Nhàn nhạt liếc mắt nhìn Tống Tư Âm một cái, Hạ Lam nhàn nhạt mở miệng: “Báo cáo pháp y cẩn thận đã được nộp rồi, bây giờ tôi đưa em ấy về là được. Cậu về làm việc trước đi.”
Nhìn người nổi danh trong Cục với cái tên Diêm Vương Mặt Lạnh, Dương Trạch Giai cười khổ không thôi, bất đắc dĩ gãi gãi đầu.
“Hạ pháp y, không phải tôi không muốn nghe chị, nhưng mà chính đội trưởng Chu yêu cầu tôi bảo hộ cho bạn học Tống. Nếu vậy làm sao giải thích với đội trưởng Chu đây?”
Mặt Hạ Lam vô biểu tình như cũ, đợi một lúc mới mở miệng: “Cậu trở về nói với Chu Đồng rằng tôi đưa người trở về, cô ấy sẽ tự hiểu.”
“Này...” Dương trạch giai có chút khó xử.
Mắt thấy bầu không khí xung quanh hai người kia trở nên quái gở, Tống Tư Âm đành đứng ra hòa giải.
“Hai người đừng cãi cọ nữa, em hiện tại đã có thể ra ngoài làm thực tập sinh, biết tự mình đặt xe, hai người cũng không cần lo lắng như vậy.”
Lời này vừa nói ra, đôi mắt Hạ Lam theo đó mà trầm xuống.
Mang ánh mắt đánh giá khó chịu liếc mắt nhìn hai người kia, ngay sau đó đi qua chiếc xe quen thuộc mở cửa ra.
“Bước lên đi, chúng ta cùng đi.”
“Cảm ơn chị ạ!” Tống Tư Âm ngọt ngào tươi cười, ngựa quen đường cũ ngồi lên ghế phụ xe Hạ Lam.
Bộ dạng vô cùng ngoan ngoãn.
Giây tiếp theo, hai người đồng thời đem ánh dời về phía Dương Trạch Giai.
Tống Tư Âm chớp chớp đôi mắt, có chút tò mò mở miệng: “Cảnh sát Dương, tại sao anh chưa lên xe?”
Cái này... Nụ cười trên miệng Dương Trạch Giai càng thêm chua xót.
Song cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của Hạ Lam hắn theo bản năng nuốt nước miếng.
“Không... không cần, đưa em về trường học thôi không cần nhiều người đi như vậy. Hạ đại pháp y đưa đi là được, tôi trở về báo cáo với đội trưởng Chu.”
Vui đùa cái gì vậy?
Hạ Lam có thói quen ở sạch nghiêm trọng, ở trong toàn Cục cảnh sát có thể gọi là tiếng tăm lừng lẫy.
Ai dám tùy tùy tiện tiện ngồi lên xe đó chứ?
Ngay cả đội trưởng Chu Đồng, có một lần vì có nhiệm vụ khẩn cấp nên phải mượn xe Hạ Lam.
Lúc trở về hận không thể thay đổi hết trong ngoài xe mới được Hạ Lam buông tha.
Chuyện này ngay cả bộ đội đặc chủng được đào tạo bài bản như Dương Trạch Giai còn không hold được a!
Chẳng qua, hôm nay nhìn Hạ đại pháp y có chút kì quái a, đối với bạn học Tống hình như rất... phá lệ bao dung?
Nhưng hắn tự nhận bản thân không có mặt mũi hỏi Hạ Lam vấn đề này lập tức im lặng chống tự ngược.
Nhàn nhạt lướt qua gương mặt Dương Trạch Giai, Hạ Lam gửi cho hắn ánh mắt “tự biết thức thời”, sau đó dẫm mạnh chân ga, khởi động xe rời khỏi.
Tới trường học, Hạ Lâm cũng chẳng đi vào, chỉ im lặng nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, dặn dò một câu: “Hiện tại hung thủ thật sự còn chưa bắt được, em vào trường học đừng đi lại lung tung. Mặc kệ tình huống gì cũng không được đơn phương độc mã, nghe chưa?”
Lời dặn dò ấy làm Tống Tư Âm cảm thấy nhẹ nhàng ấm áp.
Chị ấy dường như không còn lạnh nhạt như lúc trước nữa, chị ấy vẫn còn quan tâm mình, chị ấy... hẳn là không còn tức giận nha!
Trong lòng cô vô cùng cao hứng, mau chóng nhanh nhẹn đáp ứng.
“Dạ, chị ơi, em đã nhớ, chị không cần phải lo lắng cho em, sớm về nghỉ ngơi chút đi ạ!”
...
Trong nháy mắt bước chân vào phòng học, Tống Tư Âm cảm nhận được vô số ánh mắt khác thường chiếu thẳng lên người mình, bỗng dưng sởn tóc gáy.
Cô... trên mặt cô có dính thứ gì sao?
Tống Tư Âm không tự tin sờ qua sờ lại gương mặt mình, chẳng cảm thấy có bất luận cái gì khác thường. Chỉ có thể trong trạng thái căn da đầu trở về chỗ ngồi của mình.
Bên đó, Điền Hiểu Manh sớm đã chờ đợi.
“Uầy, tối hôm qua cậu đã đi đâu? Tại sao không đến khách sạn tìm tớ a?”
Tống Tư Âm nghĩ đến điểm mất mặc rằng bản thân bị ác mộng dọa đêns xuýt phát khóc, không có tiền đồ đòi ôm Hạ Lam ngủ hết một đêm, mặt liền đỏ lựng.
“Tớ... Thời điểm tớ trở về tương đối trễ cho nên đã đến nhà bạn ngủ nhờ một đêm.”
“Nhà bạn?” Điền Hiểu Manh kéo dài từng tiếng một.
Chế nhạo nói tiếp: “Không phải là vị mỹ nữ tỷ tỷ pháp y lúc trước cách ly chung với cậu a? Thật lòng mà nói, tớ cảm thấy hai người có hơi ám muội nha. Bạn học tiểu Âm Âm, tớ nhớ rõ dấu vết thảm chẳng nhìn nỗi trên cổ cậu lần trước, chẳng lẽ cậu thật sự cong...”
Tống Tư Âm nhanh tay che bạn chị em nhà mình lại, nhỏ giọng xin tha: “Cậu đừng nói hưu nói vượn, chúng tớ chỉ là bạn bè bình thường mà thôi, tớ... chúng tớ ở chung là vì hợp tác điều tra, đúng, chỉ là hợp tác điều tra, tớ cần vẽ tranh qua bên đó.”
Vừa nghe đến việc phải hỗ trợ cho vụ án Điền Hiểu Manh trong nháy mắt đã dời lực chú ý, nhịn không được hiếu kì hỏi.
“Vụ án thế nào rồi? Bắt được hung thủ chưa? Quả thực quá đáng sợ! Hiện tại trong trường chúng ta đủ thứ thể loại tin đồn. Tính ra bây giờ cậu chính là nhân vật lớn nha.”
Nghe vậy, Tống Tư Âm cau mày.
“Cậu có ý gì? Tớ thì làm sao có thể trở thành nhân vật lớn trong trường được?”
Lần này đến phiên Điền Hiểu Manh kinh ngạc.
Miệng cô hơi nhếch lên, mở miệng thể hiện sự giật mình này.
“Không thể nào, cậu vậy mà không biết thật?”
Chỉ thấy Điền Hiểu Manh lấy di động ra, loạt soạt lướt lướt tìm kiếm cái gì đó, vừa định đưa qua cho Tống Tư Âm xem thì một giọng nói ngượng ngùng của nam sinh vang lên gần đó.
“Xin chào, xin hỏi cậu là bạn học Tống Tư Âm à?”
Theo bản năng quay đầu Tống Tư Âm nhìn thấy người nam sinh có làn da ngăm đen, đàn thập phần ngượng ngùng tiến đến trước mặt mình.
“Tôi là... xin hỏi cậu tìm tôi có chuyện gì? Chúng ta có quen nhau sao?”
“Tôi ở lớp sinh viên bên cạnh, tên là Trần Khoa, rất vui được làm quen.”