Sau Khi Sống Cùng Ngự Tỷ Pháp Y Ta Cong Rồi

Chương 62

Tống Tư Âm vươn tay, lẽ phép bắt tay với nam sinh mới gặp sau đó thẳng thắng hỏi chủ đề chính.

“Cho nên... có chuyện gì không? Chút nữa chúng tôi còn phải đến lớp học, tốt nhất có chuyện gì thì nên nói thẳng đi.”

Trần Khoa hơi hơi gãi đầu, vẻ mặt ngượng ngùng mở miệng: “Kì thật... tôi chính là rất tò mò rằng những gì được nói trên diễn đàn tường có phải sự thật hay không. Bạn học Tống, là người đầu tiên có mặt tại hiện trường vụ án, cậu thật sự có nhìn thấy diện mạo hung thủ sao?”

Lời này mới nói ra, chuông cảnh báo trong lòng Tống Tư Âm bỗng nhiên vang lên dữ dội.

Nhớ rõ cả Chu Đồng và Hạ Lam đều đã nhắc nhở cô đừng bao giờ tiết lộ chi tiết điều tra vụ án.

Còn chuyện bàn luận trên diễn đàn trường là sao nữa?

Liếc mắt một cái nhìn ra Tống Tư Âm đang vô cùng hoang mang, Điền Hiểu Manh vội vàng đem điện thoại của đưa tới trước mặt bạn tốt, chậm rãi mở miệng giải thích.

“Nha, hôm qua sau khi vụ án phát sinh đã có người viết ra bài viết này, tính đến hôm nay đã có tận mấy ngàn bình luận. Cậu bây giờ chính là nhân vật phong vân trong trường rồi a! Tất cả mọi người đều đang mong chờ cậu online kể tỉ mỉ từng chi tiết lúc phát hiện ra vụ án đó!”

Thuận tay lướt lướt nhìn nội dung được đăng tải trên diễn đàn, càng xem càng kinh hãi.

Các lại tiên đoán suy luận đều có, hoa hoè loè loẹt, thật thật giả giả, nhưng nếu nhìn kĩ thì bên trong mấy cái bình luận cũng có người kể đoán ra tình huống tương đối giống sự thật.

Khoan đã.

Chẳng lẽ hung thủ cũng đã đọc mấy cái này rồi?

Vô số nghi hoặc xoay xung quanh đầu, nhìn qua Tống Tư Âm đầy tâm sự nặng nề, cau mày nhăn mặt.

“Chuyện kia...” Âm thanh nhẹ nhàng của nam sinh lần nữa vang lên bên tai Tống Tư Âm, Trần Khoa lại lần nữa mở miệng dò hỏi.

“Bạn học Tống, tôi thích nhất đọc tiểu thuyết trinh thám, đây là lần đầu tiên trong đời tôi chứng kiến qua một vụ trọng án hình sự. Cho nên tôi có thể hỏi cậu tình huống cụ thể tại hiện trường được chứ?”

Hơi mấp máy môi, Tống Tư Âm đắn đo một lúc rồi mới từ từ mở miệng trả lời: “Chuyện này tôi thật sự không tiện trả lời chi tiết cho lắm. Bởi vì tôi đã kí hiệp ước với Cục cảnh sát rằng không thể tiết lộ thông tin vụ án.”

“Không có việc gì không có việc gì, tôi cũng chỉ là tò mò mà thôi. Thật ngại quá, làm phiền rồi.” Trần Khoa nhìn qua có chút sợ hãi, cúi đầu vội vàng nói lời xin lỗi với Tống Tư Âm.

Nghe vậy, Tống Tư Âm liền tỏ ý từ chối: “Không sao không sao, cũng chưa tính là phiền toái. Nên đi học thôi, chuyện này chẳng có gì nên thảo luận, hy vọng cảnh sát sớm bắt được hung thủ.”

“Ừm, bạn học Tống nói đúng.” Trần Khoa trả lời một câu xong liền xoay người rời khỏi.

Nào có ai phát hiện, trong khoảng khắc Trần Khoa xoay người lại, từ ánh mắt của hắn có một tia kì dị, cử chỉ nhìn vào Tống Tư Âm cũng tối tăm không rõ.

Việc Trần Khoa xuất hiện chẳng gây ra bao nhiêu gợn sóng bởi vì lòng dạ Tống Tư Âm vô cùng chung thủy mà dựng ra không gian riêng.

Thỉnh thoảng nhàn rỗi lại suy nghĩ về pháp y Hạ.

Đôi khi trên khóe miệng còn bất giác cong lên nụ cười ngại ngùng, toàn thân được bao phủ chìm đắm bởi bong bóng màu hồng.

Một màn này khiến Điền Hiểu Manh không nhìn được nữa, phẫn nộ nhéo nhéo mặt chị em nhà mình: “Bạn học Tống Tư Âm, đừng ngẩn người cười ngây ngô một mình nữa. Tan học, dì nhỏ với dượng sẽ tới đón tớ tại cổng trường, tớ phải đi trước đó.”

Nghe câu này Tống Tư Âm mới phản ứng lại, nghi hoặc hỏi: “Tại sao cậu lại phải đến ở nhờ nhà dì nhỏ vậy? Không ở khách sạn hả?”

Điền Hiểu Manh bất lực xù lông nói.

“Cậu cho rằng trường học có thể coi tiền như rác mỗi ngày đều thuê phòng khách sạn cho sinh viên à? Sáng nay đã có thông báo xuống, bây giờ hiện trường vụ án đã được xử lí xong xuôi, sinh viên có thể trở về kí túc xá ngủ. "

"Tưởng tượng đến khung cảnh khủng bố khi sắp phải ngủ bên cạnh nơi phát hiện thi thể làm sao tớ dám ngủ lại a! Dì nhỏ của tớ đồng ý cho tớ đến ở nhờ vài ngày. Cậu cũng mau chóng gọi cho mỹ nữ pháp y nhà cậu đến đón về ở đi!”

“Cái gì mỹ nữ pháp y nhà tớ. Khoan, cậu cứ vậy mà...”

Ném tớ đi luôn?

Nói đến nửa lời Điền Hiểu Manh liền bấm nhận cuộc gọi sau đó vội vội vàng vàng vẫy tay chào tạm biệt mà chạy ra ngoài.

A! Tống Tư Âm hoàn toàn hóa đá tại chỗ!

Căn bản chị Hạ Lam không có nói sẽ đến đón cô a!

Phải làm sao bây giờ? A a aa!

Mấy tháng này người bạn cùng phòng còn ở lại kí túc xá chung với Tống Tư Âm chỉ có duy nhất Điền Hiểu Manh thôi. Chẳng lẽ bây giờ cô phải trở về ngủ phòng kí túc đáng sợ?!

Không không không! Cô không muốn, đánh chết cũng không muốn. Hay là bây giờ lại phải ngượng ngùng tìm Hạ Lam xin ở nhờ.

Nhưng mà cô cũng chẳng phải đồ ngu ngốc, lời ngoài lời trong Hạ Lam đều đã phân rõ giới hạn của hai người. Cô làm sao có thể mặt dày tiếp tục quấy rầy người ta được.

Nghĩ tới nghĩ lui, Tống Tư Âm quyết định gọi điện thoại qua cho ông anh già nhà mình.

Thử nghiệm gọi Tống Tư Trác đến đón xem sao.

“Anh, đã tan làm hay chưa? Tới trường học đón em đi, trường học của em xảy ra chuyện...”

“Em gái tôi ơi! Hiện tại anh đang đi công tác, không thể nào đến được. Trường của em rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Hay là anh gọi đồng nghiệp đến giúp nha?”

“Haizz, anh sao lúc nào cũng hố em vậy? Mỗi lần cần đến anh đều như rớt giây xích, có người anh giống anh rốt cuộc có lợi ích gì đây?” Tống Tư Âm thở phì phì mắng thêm một câu anh trai không đáng tin cậy cho Tống Tư Trác rồi tắt điện thoại.

Cuối cùng chẳng tìm ra biện pháp nào đành đi đến lớp khác tìm Đường Tiêu Tiêu. Vừa hay lúc này Đường Tiêu Tiêu cũng chẳng biết nên ngủ ở đâu...