Cô vươn tay, bắt tay với Dương Trạch Giai.
“Xin chào, em tên Tống Tư Âm, xin chỉ giáo nhiều hơn.” Hai người xấp xỉ tuổi nhau nên rất dễ nói chuyện, chẳng qua quá lâu đã trò chuyện vui vẻ râm ranng.
Tại một góc gần đó, Hạ Lam đứng im lặng không nói không rằng, duy chỉ có ánh mắt hung hăng dần dần thêm nồng đậm.
Cuối cùng mới bước ra, ngắt gãy cuộc trò chuyện của hai người trước mặt: “Ừm, thời gian công tác cần khẩn trương. Hai người mau chóng đi đối chứng qua các đối tượng tình nghi cùng nhân viên cơ sở hạ tầng bên đó. Nếu có bất luận manh mối gì thì ngay lập tức gọi điện thoại cho tôi, hoặc Chu Đồng.”
Mơ hồ cảm thấy Hạ Lam giống như đang tức giận, Tống Tư Âm có chút lo lắng mà nhìn qua.
“Chị ơi, chị...”
Lời còn chưa nói hết Hạ Lam đã trực tiếp xoay người rời đi. Bộ dạng vội vàng khẩn trương hệt có chuyện gì khẩn cấp cần giải quyết.
Câu nói chưa xong ban nãy bị Tống Tư Âm nuốt lại vào bụng, khóe miệng cô cong lên nụ cười khổ bất đắc dĩ.
Hình như mình cảm thấy chị ấy tức giận...
Nhưng mà cũng đâu thể làm gì đâu? Nếu có thể giúp ích cho công việc của chị ấy thì tốt quá!
“Bạn học Tống, chúng ta xuất phát ngay bây giờ nha?” Giọng nói đàn ông ôn nhuận vang lên bên tai Tống Tư Âm.
Cô theo bản năng quay đầu lại, nhìn Dương Trạch Giai, hơi hơi gật đầu.
“Được ạ, bây giờ chúng ta đi thôi.”
Dưới sự sắp xếp của Dương Trạch Giai, toàn bộ đối tượng có quan hệ với nạn nhân cùng với các công nhân viên trong trường đã đến.
Ước chừng hơn 80 người tại Cục cảnh sát.
Trên tay mọi người cầm thêm danh sách số thứ tự, một đám lại một đám bước vào phòng thẩm vấn, tùy ý để cho Tống Tư Âm quan sát từ trên xuống dưới.
“Thế nào? Bạn học Tống, có phát hiện cái gì hay không?”Dương Trạch Giai có chút tò mò nhìn qua, thầm đánh giá tờ giấy vẽ trong tay Tống Tư Âm, quan tâm hỏi han.
“A...” Đối diện với câu hỏi của Dương Trạch Giai, Tống Tư Âm cau mày, toàn thân cảm thấy bất đắc dĩ.
“Tạm thời... Chưa có manh mối gì, em có cảm giác tất cả mấy người này đều không phải. Vì cái gì mà đội trưởng Chu lại phải mời nhiều người rối rắm đến như vậy...” Nhìn trang giấy trong tay, Tống Tư Âm khẽ thở dài một hơi.
Lại tiến hành đối chiếu với lúc trước, Tống Tư Âm đã có thể nhớ cẩn thận dáng người hung thủ mà vẽ ra bóng kẻ đó từ sau lưng.
Chẳng qua, manh mối thực sự quá ít, chỉ nói đến công nhân viên trong trường đã lên đến mấy chục người. Tìm hết trong đám người này chẳng khác nào mò kim đáy biển.
Nghe đến đây, Dương Trạch Giai cũng có chút bất đắc dĩ gãi gãi đầu: “Tôi thật sự cũng không rõ lắm, đây là mệnh lệnh của đội trưởng Chu. Thật ra, một người bình thường làm sao có thể leo từ lầu 5 đi xuống được? Kể hết toàn bộ người trong trường thì người có khả năng này không nhiều lắm.”
A, lời này xác thật cũng có đạo lí.
Hơi do dự chốc lát rồi Tống Tư Âm mới chậm rãi mở miệng nói: “Kia... hay là cứ để mấy nhóm người kia quay lưng về phía em mà đi vào phòng. Em ấn tượng sâu hơn về bóng dáng đằng sau của hung thủ, nếu để họ đi lùi đến đây nói không chừng em có thể nhận ra.”
Suy tư gì đó xong gật gật đầu.
Dương Trạch Giai nói vài tiếng với vị cảnh sát bên ngoài, để những người kia đi ngược vào.
Mãi một lúc, có nhóm người mới, mắt Tống Tư Âm liền hiện lên tia cảnh giác.
Cô chú ý đến đốt ngón tay một người có động tác rất nhỏ. Trên tay người này cầm tờ giấy viết số đánh bằng máy giống mọi người.
Thế nhưng ngay cả tờ giấy cũng nhăn nhúm bất thường thậm chí muốn rách đến nơi.
Tuy rằng điểm này có thể nói là rất nhỏ nhưng đối với sinh viên mĩ thuật có trình độ quan sát sắc bén như Tống Tư Âm mà nói không khó để nhận ra.
Đây là vì sao?
Đây là vì người này hồi hộp đến nỗi chảy mồ hôi tay. Nhưng mà rõ ràng đây chỉ là phối hợp với cảnh sát điều tra thôi, có gì phải ra mồ hôi à?
Lại một lần nhìn chằm chằm vào giấy vẽ trong tay mình, Tống Tư Âm khẽ cau mày, liên tục cầm bút chì chọc chọc bức vẽ kí.
Chuyện là... bóng dáng không trùng khớp.
Cũng không thể nói không có khả năng chỉ là có thể tương ứng 60%...
Do dự hồi lâu Tống Tư Âm mới dùng bút vẽ của mình hướng đến con số người nọ trên giấy, vẽ một vòng tròn: “Cảnh sát Dương, em cảm thấy người này có hiềm nghi lớn nhất. Các anh nên đem người này ra điều tra riêng thử xem sao.”
Như suy tư gì đó mà nhìn con số được đánh dấu, Dương Trạch Giai gật đầu.
“Được, không thành vấn đề. Còn lại mấy người này cũng vậy sao? Tôi sẽ mau chóng báo lại với đội trưởng Chu để điều tra.”
Tống Tư Âm lắc lắc đầu, cô không chọn bọn họ.
Phải biết rằng trong nhóm người hôm nay, Tống Tư Âm chẳng thể xác định được ai mới đúng. Người kia bởi vì động tác tay nhỏ khá lén lút nên mới bị cô chú ý.
Có thể nói, đây chỉ là phán đoán của Tống Tư Âm, dựa vào nhân tố vẽ chỉ chiếm 30%, còn lại đều dựa vào trực giác. Đã như vậy làm sao Tống Tư Âm có thể tùy tiện liệt kê danh sách đối tượng hiềm mghi được?
Vạn nhất oan uổng nhầm người tốt thì phải làm sao?
Dương Trạch Giai không nhiều lời nữa, cầm lấy hồ sơ người nọ viết viết vài chữ rồi chụp gửi cho Chu Đồng.
“Được rồi, nhiệm vụ của chúng ta tạm thời kết thúc ở đây. Bạn học Tống, tôi đưa em về trường học nha.”
Tống Tư Âm mang theo tâm sự nặng nề nên có chút thất thần, cô căn bản chẳng thể nghe thấy Dương Trạch Giai đang nói gì chỉ ngây ngốc gật đầu.
Vừa mới ra khỏi Cục cảnh sát, một bóng hình quen thuộc liền rơi vào mắt cô.
“Chị ơi, sao chị lại ở đây?”
Bây giờ Hạ Lam đang thở hồng hộc, tóc tai trở nên hỗn độn trong gió, cả người thoạt nhìn qua rất mệt mỏi, chật vật.
Trong mắt Tống Tư Âm ngập tràn lo lắng.
“Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không ạ? Em có thể giúp đỡ một tay không?”