Xuyên Thành Mẹ Kế Ta Mang Manh Bảo Phất Nhanh

Chương 36

Tống Vãn Khanh nhận lấy thứ lão tiền bối Lưu đưa cho, ánh mắt sáng ngời.

Đúng là thứ tốt!

Nó tương tự như máy móc gieo trồng thời hiện đại, nhưng lão tiền bối Lưu chỉ sử dụng gỗ để chế tạo ra, sử dụng không nhanh gọn bằng máy móc hiện đại, nó có thể gieo trồng số lượng hạt giống trong khoảng thời gian nhất định, vật liệu được trồng trọt được phân bố đều trên một đơn vị diện tích chiều dài , thậm chí khoảng cách giữa các cây với nhau hay khoảng cách hàng cách nhau ở đồng ruộng hay trên cánh đồng rất đều nhau.

Bởi vậy, trong quá trình gieo hạt hạt giống bị hỏng rất ít, tỷ lệ sống sót cao.

Hạt giống của đại nương Trần không tốt, không chừng tất cả hạt giống ở trong thôn chủ yếu là chất lượng thấp.

Nếu như lấy hạt giống ở trong không gian thần bí để đổi đi những hạt giống có chất lượng kém, kết hợp phương pháp của đại nương Trần và trang thiết bị của lão tiền bối Lưu, nửa năm nữa họ sẽ không còn áp lực khi đối mặt với thuế lương thực do quan phủ đặt ra!

“Dưỡng mẫu, lão phu, ta có suy nghĩ này không biết các ngươi nghĩ như nào…” Ánh mắt Tống Vãn Khanh lấp lánh, hào hứng nói suy nghĩ của mình cho bọn họ biết.

Hai người nghe xong, tức khắc mừng rỡ như điên.

“Vãn Khanh, ngươi nói sự thật ư?”

“Nữ nhi à, ngươi từ đâu mà có ý tưởng này, may mà ngươi nghĩ ra! Ngươi có chắc tự tin không?”

Tống Vãn Khanh tự tin trả lời: “Đương nhiên, chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực, chút khó khăn nhỏ không đáng là gì, còn khỏi phải nói đến thuế lương thực của nửa năm sau.”

“Được được được.” Hai người vui vẻ gật đầu, trong lòng và tương lai tràn đầy chờ mong.

Sau khi họ quay lại làm việc, Tống Vãn Khanh đã đổi hết hạt giống có chất lượng thấp đi, sau đó nhiệt tình thảo luận kỹ thuật với bọn họ.

Mặt trời đỏ lặn hướng tây, ánh sáng dần tan biến.

Tống Vãn Khanh nhìn bọn nhỏ cơm nước xong xuôi, múc một chén cháo mang vào phòng cho Trình Kì An.

Ba ngày đã trôi qua, hôm nay nàng vẫn cho thêm linh tuyền vào bát cháo như những ngày trước, ước chừng ngày mai vết thương của hắn đã khỏi hẳn.

Nếu ở thời hiện đại, ít nhất phải khâu hơn mười mũi, nằm trong phòng bệnh mấy tháng.

Không thể không nói, linh tuyền đúng là rất tốt, không thể để cho bất kì người nào biết được sự tồn tại của nó, nếu không nàng có thể gặp nguy hiểm.

Nàng thu lại ánh mắt, lẳng lặng nhìn chằm chằm thiếu niên gầy nhom nằm trên giường, bàn tay mềm mại xoa hai má hắn, quan sát dung mạo hắn, tiếc nuối nói: “Nếu là người bình thường, hà cớ gì phải chịu nhục nhã khắp nơi để bản thân rơi vào tình cảnh như vậy?”