Xuyên Thành Mẹ Kế Ta Mang Manh Bảo Phất Nhanh

Chương 37

Có lẽ là bị Tống Vãn Khanh đυ.ng vào thiếu niên giật mình tỉnh giấc, hắn mở to hai mắt, đôi mắt ngây thơ thuần khiết.

“Nương tử, làm sao vậy?” Giọng hắn trầm thấp, vì mới vừa ngủ dậy nên giọng khàn khàn, kết hợp với gương mặt tuấn tú kia, lại khiến người khác nhìn đến mê người.

“Không, không có gì.” Tống Vãn Khanh vội vã thu tay lại, lông mi run rẩy, cầm lấy bát cháo đặt ở trên bàn, múc một muỗng đưa đến bên miệng hắn.

“Hôm nay thấy ngươi ngủ ngon, nên không gọi ngươi dậy.” Nàng nói.

“Ừm.” Trình Kì An nghe theo gật đầu, ăn một muỗng cháo, ân cần hỏi nàng: “Ngươi ăn chưa?”

“Tất nhiên là ăn rồi.” Tống Vãn Khanh thấy hắn ân cần hỏi han, nàng nhíu mày, đột nhiên hỏi, nói: “Kì An, nghe nói ngươi không phải là huyết mạch Trình gia, chuyện trước kia ngươi còn nhớ rõ không?”

“Không nhớ rõ.” Hắn lắc đầu, buồn rầu nói.

Trình Kì An ôm lấy đầu, trong mắt hiện vẻ đau xót.

“Được, vậy ta không hỏi nữa, ngươi cũng đừng nghĩ nhiều. ” Tống Vãn Khanh thấy thế dùng tay gỡ tay hắn xuống, ngăn hắn tiếp tục nhớ lại.

Sau khi ăn xong hắn lại buồn ngủ mà ngủ thϊếp đi, Tống Vãn Khanh nhìn hắn khẽ thở dài, ngắm nghía khuôn mặt tuấn tú của Trình Kì An, trong lòng thương tiếc, dù sao thì nàng vẫn cảm giác được trên người hắn có rất nhiều bí mật, không phải chỉ đơn giản là một cô nhi lang thang như vậy.

Nếu cả đời hắn như vậy, cũng không biết lúc nào là tốt lúc nào là xấu.

Thôi, có lẽ đợi thời điểm thích hợp, nghi ngờ trong nàng sẽ tự nhiên mà được tháo gỡ.

[Mẫu thân, ngươi nhìn phụ thân lâu như vậy, mẫu thân đang suy nghĩ cái gì hả?] Bỗng nhiên tiểu bảo bối xuất hiện ở bên giường, chống cằm tò mò nhìn nàng, lại nhìn Trình Kì An đã nhắm mắt ngủ say.

“Khụ.” Tống Vãn Khanh chột dạ ho nhẹ một tiếng, vội vàng đứng dậy phải rời đi, nói: “Ta nghĩ đến chuyện khác chứ không phải nhìn hắn.”

[Ồ, nhưng mà con nghĩ mẫu thân sẽ có hứng thú với chuyện con muốn nói đó.] Tiểu bảo bối cười hì hì nói.

“Chuyện gì ?” Tống Vãn Khanh dừng bước chân lại, theo bản năng nhìn thoáng qua thiếu niên nằm trên giường, im bặt rời khỏi phòng.

Đợi đi đến sân, Tống Vãn Khanh nhếch mày, ý bảo tiểu bảo bối tiếp tục nói chuyện vừa nãy.

[Mẫu thân có từng nghĩ tới, sẽ khôi phục lại *thần trí cho phụ thân chưa ?] Tiểu bảo bối nói.

Trong mắt Tống Vãn Khanh hiện lên vẻ bất ngờ, nàng hỏi ngược lại: “Con có cách?”

[Vâng ạ, kiếp trước mẫu thân vì phụ thân mà đi tìm thuốc, nhưng chưa kịp uống, đã bị kẻ ác làm hại.] Tiểu bảo bối nói.