Xuyên Thành Mẹ Kế Ta Mang Manh Bảo Phất Nhanh

Chương 35

Nói đến đây, đại nương Trần ưỡn ngược rất tự hào.

“Trước kia trong thôn có người cười ta, sản lượng của ta so với bọn hắn còn nhiều hơn hai thửa ruộng, đều muốn ta dạy cho hắn cách thức này.”

Hai thửa ruộng?

Không phải quá tốt sao.

Tống Vãn Khanh nhìn thấy ruộng tốt, xem xét cách thức trồng hiện đại hóa này, dựa theo bình thường mà nói, chỉ cần không có sai sót, thửa ruộng sản lượng có thể bằng hai thửa ruộng của người khác, thậm chí còn hơn không chỉ có hơn hai thửa ruộng đâu?

Rất nhanh nàng đã tìm ra nguyên nhân, hạt giống của đại nương Trần có vấn đề, không phải là hạt giống tốt nhất, mà là chất lượng hạt giống thấp hơn hạt giống khác.

“Nữ nhi, các ngươi đang nói gì vậy?”

Không biết lão tiền bối Lưu đi bộ lại đây từ lúc nào.

Lão tiền bối Lưu vừa nói vừa liếc bù nhìn trồng trọt, trên mặt còn viết hai chữ “ hứng thú.”

“Đi đi! Khuê nữ của ta là chỉ của mình ta, ngươi không biết xấu hổ! Nhìn thấy lão tiền bối Lưu, đại nương Trần buồn cười mắng lão.

Lão tiền bối Lưu uất ức chọc chọc mặt đất, nói: “Xem ngươi nói kìa, ta với Vãn Khanh cũng rất thân với nhau, sao lại không nhận làm dưỡng phụ được chứ?”

Không đợi đại nương Trần đáp lời, lão tiền bối Lưu quay đầu nói với Tống Vãn Khanh: “Vãn Khanh, con bù nhìn làm ruộng này của ngươi làm như thế nào vậy?”

Lão phu xấu hổ xoa tay, nói tiếp: “Có thể cho ta xem được không, ta thích nhất là bù nhìn làm ruộng. À! Đúng rồi nhìn ngươi cũng là người thông minh, đi xem một chút nha, ta cho ngươi xem thứ đồ tốt hơn.”

Lão tiền bối Lưu vỗ đầu, ra vẻ thần thần bí bí. Lão phu không cho Tống Vãn Khanh có cơ hội để từ chối, nhanh chân chạy ra ngoài, vừa chạy vừa hô to: “Vãn Khanh ngươi ở đây chờ ta, ta về nhanh thôi.”

Tống Vãn Khanh và đại nương Trần liếc mắt nhìn lão phu, che miệng cười rộ lên.

“Tuổi tác đã cao rồi mà vẫn hấp tấp như vậy, đúng là không sợ bọn tiểu bối thấy cười cho mà.”

Đại nương Trần than thở một tiếng, lắc đầu.

Cơ thể lão tiền bối Lưu khỏe mạnh, cầm theo một chén trà nhỏ đến trước mặt Tống Vãn Khanh, còn mang theo rất nhiều đồ đến.

Lão phu kéo Tống Vãn Khanh sang một bên, né đám người kia.

“Văn Khanh, ngươi xem xem. Đây là mấy đồ ngày thường lão phu tự mình làm ra, ngươi nói xem nó có phải rất tốt đúng chứ!”

Khi lão tiền bối Lưu nói lời này ra, trong ánh mắt vẩn đυ.c phát ra thứ ánh sáng rực rỡ đến kinh người.