Vào giữa một buổi chiều tháng ba, Nam Thành có mưa nhẹ, thêm chút se lạnh đầu xuân.
Hà Du làm thí nghiệm xong thì đi ra ngoài. Cô không khỏi rùng mình, nhận ra mình không mang theo ô nên đành phải trùm áo khoác lên và chạy nhanh về khu ký túc xá, chạy lon ton cả buổi trên đường trong mưa xuân ngày càng dày đặc.
“Hà Du!”
Khi đi ngang qua tòa nhà dạy học, Hà Du dường như liếc thấy một bóng dáng vô cùng quen thuộc.
Ngụy Ký Thần vừa ra khỏi lớp toán cao cấp thì thấy Hà Du đang ở dưới mưa. Cậu vội vàng cầm ô chạy tới:
“Cậu đi đâu vậy? Mình đưa cậu đi.”
Hà Du thấy người quen thì vô cùng cảm kích: “A, lớp trưởng! Cảm ơn cậu.”
Hai người cùng che ô ở Tế Vũ Trung, bầu không khí nhanh chóng trở nên ngượng ngùng.
Khuôn viên trường đại học Nam Thành rất lớn. Hai người im lặng đi dạo hơn mười phút. Ngụy Ký Thần lén nhìn Hà Du. Vẫn là mái tóc đuôi ngựa được buộc cao hồi cấp 3, bây giờ đã buông xõa trên vai. Lúc này cô ôm bản ghi chép thí nghiệm trên tay với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, có chút giống với cô hồi cấp 3.
“Khoa Vật lý ngày nào cũng bận rộn như vậy sao?” Ngụy Ký Thần chịu không được nên tìm gì đó để nói chuyện với Hà Du.
Hà Du cười nói: “Nếu ngày nào cũng làm thí nghiệm thì chỉ cần viết báo cáo thôi là mình đã mệt chết rồi. Mỗi tuần một lần thôi.”
Cô quay lại nhìn chiếc cặp sách căng phồng của Ngụy Ký Thần, ngượng ngùng hỏi: “Cậu có tiết học sao? Mình có làm chậm trễ thời gian của cậu không?”
“Hôm nay không có tiết. Thuận tiện nên đưa cậu về luôn.” Ngụy Ký Thần nói dối. Cậu định sẽ bỏ qua tiết tự chọn tiếp theo.
“Vậy à, cảm ơn cậu.” Hà Du có chút khách sáo khiến cho bầu không khí nhanh chóng trở nên ngượng ngùng như lúc nãy.
Sau năm phút dài đằng đẵng thì hai người cũng đến tầng dưới của ký túc xá. Sau khi Hà Du cảm ơn Ngụy Ký Thần một lần nữa, cô quay lại định vào khu nhưng lại bị tiếng gọi ngăn lại.
“Hà Du!”
Hà Du quay đầu lại thì thấy chàng trai gầy gò kia vẫn đang cầm ô đứng dưới mưa nhìn cô, trong lòng cô không khỏi căng thẳng.
“Cậu còn nhớ chuyện năm lớp 11 không?”
Nguy Ký Thần lấy hết can đảm để hỏi. Các cô gái đi ngang qua không thể không liếc nhìn cậu: “Chuyện cậu nói lúc đó cậu chưa nghĩ đến thì bây giờ cậu có thể nghĩ đến không?”
Hà Du mở miệng nhưng không biết phải nói gì. Ngụy Ký Thần nhìn thấy sự do dự của cô thì kiên quyết nói: “Cậu suy nghĩ một chút đi, suy nghĩ kỹ xong rồi nói cho mình biết.”
Ánh mắt của cậu sáng rực của cậu khiến cho Hà Du không có cách để trốn tránh nên đành phải gật đầu.
Cũng may là Ngụy Ký Thần không dây dưa nhiều. Hai người tạm biệt nhau lần nữa rồi rời đi.
Hà Du trở về ký túc xá với tâm trạng vô cùng phức tạp. Cô nằm dài trên bàn, không biết có phải do trời mưa gây đau đầu không.
“Ai…”
Ngụy Ký Thần tốt như vậy sao lại thích mình chứ…
Hà Du có chút khổ sở nhắm mắt lại. Trong đầu hiện lên hình ảnh của Lục Nam Giai. Trong lòng cô lại càng chua xót cho Ngụy Ký Thần và cho cả chính mình.
Hà Du bị cảm nhưng bài vở trên trường vô cùng nặng nề khiến cô không có thời gian nghỉ ngơi. Cô vẫn đi sớm về muộn, chạy quanh các tòa nhà dạy học trong mùa xuân lạnh giá.
Cuối cùng, vào sáng sớm ngày cuối tuần, một cơn sốt nhẹ đã bắt đầu.
Sáng thứ bảy, mí mắt của Hà Du rất nặng và cô nằm trên giường cả ngày. Trong khoảng thời gian đó, bạn cùng phòng đã lấy vài cốc nước ấm và làm bữa trưa giúp cô.
Cơn buồn ngủ kéo dài khiến Hà Du có rất nhiều giấc mơ linh tinh.
Mơ thấy mình ở năm lớp 11 đang nghỉ trưa trong một lớp học không một bóng người. Lục Nam Giai nhẹ nhàng đi đến, đánh thức cô và nhẹ nhàng nói chuyện với cô về bài tập lịch sử sắp giao.
Mơ thấy cô và Lục Nam Giai đang đi dạo trong khu vườn nhỏ mùa hè. Trong mơ, Lục Nam Giai thậm chí còn nắm tay cô.
Cô còn mơ thấy vào ngày chụp ảnh tốt nghiệp, cô và Lục Nam Giai đứng chụp ảnh tập thể cùng nhau, cô lấy hết can đảm hôn lên má Lục Nam Giai. Lục Nam Giai cũng cười đáp lại và hôn lên môi cô.
Trên thực tế, cô chưa bao giờ là đại diện lịch sử của lớp. Trong ba năm học, cô và Lục Nam Giai tiếp xúc rất ít chứ đừng nói đến việc nắm tay và hôn môi.
Mỗi khi tỉnh lại, Hà Du đều hơi vui mừng vì mong muốn của cô đã xảy ra trong giấc mơ.
Đến tối, Hà Du tỉnh lại sau giấc ngủ chập chờn, cô cảm thấy vô cùng sảng khoái rồi trèo xuống giường.
“Cậu đã đỡ hơn chưa?” Triệu Thư Tú ở ký túc xá xem phim cả ngày nay, thấy cô đi xuống thì quan tâm hỏi han.
Hà Du ngồi phịch xuống ghế, yếu ớt trả lời: “Đỡ hơn nhiều rồi.” Cô cầm ly nước chuẩn bị uống thì thấy trên bàn có một hộp thuốc hạ sốt.
“Ai trong các cậu mua cái này vậy? Mình gửi tiền lại cho các cậu.”
Triệu Thư Tú liếc nhìn thuốc hạ sốt và nói: “Cái này là của bạn cấp ba của cậu, chàng trai bên khoa máy tính đưa cho. Lúc ăn trưa bọn mình gặp nhau. Cậu ấy nghe nói cậu bị ốm thì liền mua cái này cho cậu. Cậu ấy không nói với cậu sao?”
“A…Mình mới vừa đọc tin nhắn.” Hà Du vừa uống nước vừa trả lời Ngụy Ký Thần, đồng thời bày tỏ sự cảm ơn của mình.
Ngụy Ký Thần nhất định từ chối nhận tiền mua thuốc nên Hà Du đành phải từ bỏ. Cô nghĩ sau này sẽ tìm cơ hội trả ơn, nhưng lại quên mất đã đồng ý với cậu ấy một điều rất quan trọng.
“Hà Du, chàng trai đó tên gì vậy? Cậu ấy thích cậu phải không?” Triệu Thư Tú tạm dừng bộ phim đang xem, không nhịn được đứng lên nói: “Mình thấy hai cậu rất xứng đôi, cậu không thích cậu ấy à?”
Lúc này, Hà Du thấy Lục Giai Nam trước đó cũng có gửi tin nhắn. Cô còn chưa kịp trả lời thì đã nghe Triệu Thư Tú nói như vậy, cô vội vàng phủ nhận.
Triệu Thư Tú thấy cô thẳng thắn như vậy thì mất hứng nên quay lại xem tiếp phim của cô ấy.
Hà Du nhấp vào khung trò chuyện của Lục Nam Giai và thấy cô ấy đã gửi một câu vào buổi sáng: “Nhóc con, gần đây có bận rộn làm thí nghiệm không?”
Nghĩ đến việc mình mới chỉ viết được một nửa báo cáo thí nghiệm và đống bài tập toán cao cấp chưa làm, Hà Du trả lời: “Bận quá, ôm nay em còn bị sốt nằm cả ngày nữa.”