Lục Nam Giai nhanh chóng trả lời: “Sao lại bị sốt?”
“Chắc là do mấy bữa trước trời mưa, hơn nữa gần đây cũng không nghỉ ngơi đầy đủ, nhưng mà hiện giờ cũng đỡ hơn rồi.”
Khung trò chuyện hiển thị “Đang nhập tin nhắn” một hồi lâu, Hà Du vô cùng mong chờ nhưng kết quả lại chỉ có một câu: “Nghỉ ngơi thật tốt!”
Cô có chút thất vọng, trả lời biểu tượng đồng ý.
Lục Nam Giai thấy biểu cảm đáng yêu của Hà Du trên điện thoại thì tưởng tượng ra dáng vẻ dễ thương của cô ấy rồi bật cười thành tiếng. Sau đó lại nhớ đến việc nhóc con này bị bệnh thì khóe miệng cô nhanh chóng sụp xuống.
Gần đây, cuộc sống của Lục Nam Giai không được suôn sẻ lắm.
Cách đây không lâu, dưới sự ép buộc và dụ dỗ của mẹ cô, cô đã đi gặp đối tượng xem mắt.
Thực sự thì đối phương là một đối tượng kết hôn cực kỳ tuyệt vời, có học thức cao, lương cao, thu nhập ổn định, chỉ lớn hơn cô một tuổi.
Hai người đã ra ngoài ăn hai bữa và đi xem phim một lần nhưng Lục Nam Giai vẫn không nảy sinh ra tình cảm gì đặc biệt. Cô chỉ thấy so với Hà Du thì người đàn ông này thật sự không có gì thú vị cả.
Không muốn làm chậm trễ đối phương, lại ngại mấy chuyện tình cảm này nên Lục Nam Giai không còn cách nào khác là phải từ chối lời mời hẹn hò của đối phương một lần nữa.
Đáng tiếc là đối phương cũng không hiểu ý hoặc là cứ muốn quấn lấy cô. Nói chung, khoảng thời gian này làm cô rất phiền lòng.
Mới sáng sớm thứ bảy, mẹ Lục đã gọi điện để dạy bảo Lục Nam Giai, chủ yếu là thúc giục cô kết hôn càng sớm càng tốt.
“Con muốn tìm người như thế nào nữa? Điều kiện của Triệu Vân Thiên quá tốt rồi! Mấy đứa đều đã lớn như vậy rồi…” vân vân.
Sau khi vất vả để kết thúc cuộc gọi, Lục Nam Giai cảm thấy mệt mỏi nằm lại trên giường và nhắm mắt nghỉ ngơi. Cô chợt nhận thấy cuộc sống một mình trong căn phòng thuê thật yên tĩnh đến mức không khí tràn ngập sự lạnh lẽo và cô đơn.
Cô trằn trọc mãi không ngủ được, bất đắc dĩ thừa nhận là hiện tại cô rất nhớ Hà Du.
Học kỳ này, bình thường Hà Du sẽ đến nói chuyện với cô. Đôi khi sẽ hỏi về cuộc sống hàng ngày của cô, đôi khi lại chia sẻ cuộc sống của chính cô ấy, từng chút một đem cuộc sống ở Nam Thành của mình bước vào cuộc sống của Lục Nam Giai.
Hôm nay là cuối tuần, nhóc con kia sẽ làm gì nhỉ?
Lục Giai Nam có chút mong chờ tin nhắn từ Hà Du. Trước giờ đều là Hà Du chủ động nhắn cho cô.
Cô đợi đến giữa trưa cũng không thấy động tĩnh gì cả. Cuối cùng cũng không nhịn được nên chủ động nhắn tin trước, nhưng đợi rất lâu cũng không nhận được trả lời.
Cả ngày cô cứ lo lắng, quyển sách trên tay cũng chưa đọc xong. Cô cứ mãi nhìn vào điện thoại của mình. Cho đến tận buổi tối thì cuối cùng cô cũng nhận được phản hồi của Hà Du.
Hà Du bị ốm, Lục Giai Nam có chút lo lắng. Nhưng với khoảng cách xa thế này thì có muốn quan tâm cũng không được.
Vả lại, cô chỉ biết là hồi cấp ba Hà Du rất thích cô chứ không thể có hy vọng xa vời rằng lên đại học Hà Du vẫn không thay đổi được.
Cô suy nghĩ rất lâu, cố gắng tìm kiếm những chi tiết nhỏ nhặt trong khoảng thời gian ngắn ngủi ở cùng Hà Du trong kỳ nghỉ đông.
Nửa giờ sau, cô tỉnh lại và tự cười nhạo bởi chính tâm tư thiếu nữ của mình.
Lần cuối cùng cô quan tâm một người nhiều như vậy đã là nhiều năm trước rồi.
Khi đó, Lục Nam Giai vẫn còn là sinh viên của đại học sư phạm Yến. Cô có một mối tình ba năm với một cô gái mà cô đã gặp. Cuối cùng, cô gái đó trước khi tốt nghiệp đã nhẹ nhàng nói: “Nam Giai, em sẽ đi du học ở châu Âu và sẽ không trở về đâu.” Cứ vậy mà kết thúc.
So với châu Âu thì Nam Thành gần hơn rất nhiều. Chỉ cần muốn gặp người nào đó là có thể đến gặp liền.
Buổi tối, sau khi Hà Du ăn xong bát mì thì bắt đầu đọc báo cáo thí nghiệm với đầy năng lượng. Viết xong thì cũng đã gần mười một giờ, cô vươn vai và chuẩn bị làm bài tập toán cao cấp thì nhận được tin nhắn của Lục Nam Giai.
Rất hiếm khi cô giáo Lục gửi tin nhắn cho cô hai lần một ngày. Hà Du tò mò mở ra xem. Nội dung tin nhắn ngay lập tức khiến cô không còn tâm trí để học tập.
“Hà Du, cuối tuần sau tôi định đến Nam Thành một chuyến.”
“Cô đến chơi sao?” Bởi vì hơi phấn khích nên đầu ngón tay của Hà Du có chút run rẩy.
“Đúng vậy, không biết hướng dẫn viên du lịch nhỏ này có rảnh không?”
Thông qua màn hình di động, Hà Du có thể tưởng tượng ra giọng điệu ôn hòa của Lục Nam Giai, cô nhanh chóng trả lời: “Em rảnh.”
Đêm đó, Hà Du dành hơn một giờ nghiêm túc làm hướng dẫn viên du lịch tại Nam Thành, bài tập cũng không làm. Vì vậy, cả ngày chủ nhật cô không thể đặt bút xuống được.
Nhưng cô không thấy hối hận và đang nóng lòng mong chờ đến cuối tuần sau.
Trong năm ngày tiếp theo, theo lời của Giai Nghiên miêu tả, đó là: “Hà Du đang yêu đương phải không? Sao mấy hôm nay cậu ấy cứ cười ngốc nghếch gì vậy?”
Hà Du lần nào cũng mỉm cười phủ nhận khiến những người khác càng thêm nghi ngờ.
Nhưng bên cạnh việc thường xuyên cười ngốc nghếch thì cô vẫn bận rộn với việc học như thường lệ, bài vở và bài tập. Thậm chí còn có vẻ chăm chỉ hơn lúc trước, viết báo cáo thí nghiệm và làm xong tất cả bài tập về nhà trước cuối tuần.
Mong chờ mãi thì cuối tuần cũng đã đến.