Ánh sáng trong mắt Hà Du đột nhiên tối sầm lại: “Cũng đúng…” Rồi lập tức nói thêm một câu để che đậy sự xấu hổ: “Đối với hoàng đế mà nói, giang sơn xã tắc vẫn quan trọng hơn.”
Giang sơn xã tắc: sông núi, đất đai của một quốc gia.
“Chính xác.”
Hai người đều mang tâm sự mà ăn xong bữa cơm này.
Sau khi ăn xong, sắc trời đã hoàn toàn tối đen. Ánh đèn đường ấm áp và ánh sáng của các cửa hàng bên đường khiến đêm đông như được sưởi ấm.
Hai người đi trên đường, lại có vẻ xa lạ hơn lúc đến.
“Tuần sau là khai giảng rồi phải không?” Lục Nam Giai tìm chủ đề để hỏi.
“Vâng, lại bắt đầu cuộc sống báo cáo thí nghiệm rồi.” Hà Du nhìn trời đầy vẻ tiếc nuối.
Lục Nam Giai mím môi không nói tiếp.
Hà Du vẫn chưa phát hiện sự khác thường của Lục Nam Giai, quay đầu nhìn cô: “Sau khi tốt nghiệp em còn có thể đến tìm cô Lục nói chuyện phiếm không?”
Những lời này lập tức xoa dịu đôi mày hơi nhíu của Lục Nam Giai. Lòng cô ấm áp, cười trả lời: “Em rảnh rỗi thì cứ tới tìm cô nói chuyện, cô mong còn không được nữa là.”
Nghe được câu trả lời này, trên mặt Hà Du nở nụ cười, lặng lẽ đến bên cạnh Lục Nam Giai. Lục Nam Giai cười nhìn cô một cái.
Bóng dáng hai người cứ như vậy cười nói, dính chặt lại với nhau.
Mấy ngày cuối cùng của kì nghỉ, Hà Du lại mượn mấy quyển . Mỗi ngày thong thả lật xem hơn mười trang, thỉnh thoảng thì đi chơi một chút với bạn học cấp ba, thật sự rất nhàn rỗi.
Ngày trở về Nam Thành, Hà Du vừa mới ngồi xuống tàu cao tốc đã nhận được tin nhắn của giao viên hướng dẫn, nói cô có cơ hội nửa năm sau đi Mỹ giao lưu. Sau khi đính kèm các yêu cầu ứng tuyển, mọi người cũng được khuyến khích đăng kí.
Từ sau tết âm lịch, lớp học yên tĩnh hằng ngày bỗng chốc náo nhiệt hẳn lên.
Giao lưu… là con đường quan trọng để sinh viên có trải nghiệm phong phú, nhưng Hà Du lại không hào hứng với chuyện này cho lắm.
Lúc đến phòng ngủ thì trời đã sắp tối, ba người bạn cùng phòng khác cũng đã thu dọn xong xuôi. Lúc này Hà Du vừa trải giường vừa nói chuyện phiếm với các cô.
“Hà Du, cậu có xin giao lưu học kỳ sau không?” Vu Giai Nghiên ngồi đối diện Hà Du, xoay người hỏi.
“A… xem tình hình đã, còn cậu?” Hà Du tuỳ ý trả lời.
Giang Ngưng ngủ bên cạnh cũng đến gần: “Mình và Giai Nghiên đều định xin, bởi vì chúng tớ muốn sau này ra nước ngoài học tiến sĩ.”
Hà Du nghe vậy dừng việc trong tay lại, thò nửa người ra hỏi bạn cùng phòng thứ ba Triệu Thư Tú: “Thư Tú đâu?”
Triệu Thư Tú đang mặc áo ngủ, tay cầm trà sữa ngồi ở trước bàn học, đầu cũng không ngẩng lên, nói: “Học nghiên cứu sinh trong nước.”
“Thì ra là vậy…” Hà Du vẫn chưa nghiêm túc lên kế hoạch cho tương lai, lúc này đang suy nghĩ về kế hoạch, du học? Hay là học nghiên cứu sinh trong nước? Cảm giác cũng không khác nhiều lắm…
Vu Giai Nghiên đi đến bên giường Hà Du, ngẩng đầu nói: “Hà Du, xin trao đổi với chúng tớ đi, ngày nghỉ còn có thể cùng nhau đi chơi!”
Giang Ngưng cũng ở bên cạnh cổ vũ, Hà Du suy nghĩ một chút rồi đồng ý.
Dù sao thì còn trẻ, trải nghiệm nhiều một chút cũng không có vấn đề gì.
Rất nhanh đã đến Tết Nguyên Tiêu, đại học Nam Thành hằng năm vào thời điểm này sẽ chuẩn bị bánh trôi cho tất cả giáo viên và sinh viên.
Buổi tối Hà Du và các bạn cùng phòng ăn một bát bánh trôi ở căn tin rồi cùng nhau chậm rãi trở về ký túc xá.
Triệu Thư Tú nhớ không lâu trước đó khi xem phim cổ trang, sự lãng mạn của nam nữ chính làm cô không khỏi cảm khái: “Nếu là ở thời cổ đại, lúc này bên cạnh mình nên có một chàng trai đẹp làm bạn, thật đáng tiếc…”
“Thôi đi, lớp mình nhiều nam sinh như vậy cũng không thấy cậu thích ai.” Vu Giai Nghiên cắt đứt tiếng than thở của cô.
“Chậc, nam sinh lớp chúng ta, quên đi!”
“Kết quả trong bốn người chúng ta chỉ có Giang Ngưng là không phải chó độc thân thôi.” Vu Giai Nghiên lấy khuỷu tay chạm vào Giang Ngưng: “Lão Đỗ hôm nay không nói gì sao?”
Lão Đỗ là bạn trai của Giang Ngưng, năm nhất, khoa máy tính.
Giang Ngưng liếc mắt một cái, châm chọc: “Anh ấy làm sao mà hiểu được? Mỉnh cũng không trông cậy vào anh ấy.”
“Hà Du, cậu có người mình thích không?"
“Không có.” Hà Du vô thức phủ nhận, sợ bị người khác phát hiện điều bất thường.
“Mình còn tưởng rằng bạn học cấp ba của cậu, cái bạn ở khoa máy tính có quan hệ tình cảm với cậu chứ.” Vu Giai Nghiên lén lút đánh giá Hà Du: “Không phải ngay cả chị em cũng không tin chứ?"
“Nguỵ Ký Thần? Chúng tớ chỉ là bạn học cấp ba, tiếp xúc nhiều hơn một chút là rất bình thường mà.” Hà Du không nghĩ tới lúc này lại nhắc đến Nguỵ Ký Thần, nhớ lúc trước từ chối cậu ấy, cảm thấy xấu hổ cười cười.
Cứ như vậy bốn nữ sinh đến từ các thành phố khác nhau vừa cười vừa nói trở về phòng ngủ.
Sau khi tắm rửa xong, bốn nữ sinh đã vội chui về giường trốn vào trong chăn, ai bận việc nấy.
Hà Du đợi nửa ngày cũng không thấy thấy hành động gì của Lục Nam Giai. Cô vẫn chủ động gửi tin nhắn qua: [Cô Lục, Tết Nguyên Tiêu vui vẻ!]
Qua vài phút, Lục Nam Giai trả lời: [Thức ăn đại học Nam Thành ngon như vậy sao?]
[Hì hì, buổi tối em còn cùng bạn cùng phòng ăn bánh trôi đó.]
[Bây giờ về phòng ngủ rồi à?]
[Đúng vậy.] Hà Du đứng dậy đi tới cửa ban công, ngẩng đầu nhìn trăng sáng trên trời, sau đó đánh một dòng chữ: [Cô, cô đang bận sao?]
[Mới vừa xong việc, chuẩn bị về nhà. Sao vậy?]
Hà Du nhập một dòng chữ vào khung chat rồi lại xoá, viết rồi lại xoá, cuối cùng chỉ để lại một câu: [Không có gì, chỉ là muốn chúc cô ngày lễ vui vẻ thôi #thẹnthùng.]
Cách xa mấy trăm km, Lục Nam Giai nhìn thấy tin nhắn của Hà Du, trên mặt cũng hiện lên nụ cười: “Cô cũng chúc em Tết Nguyên Tiêu vui vẻ, Hà Du.”