Mặc dù học sinh cấp ba Thân Nam vẫn chưa bước ra khỏi bầu không khí vui mừng đón năm mới, nhưng họ vẫn phải chuẩn bị cho cuộc thi vào cuối tuần.
Buổi tối chủ nhật, Lục Nam Giai cầm bài thi muốn mang về nhà đi ra khỏi trường, liếc mắt một cái đã thấy Hà Du. Trong đám học sinh không ngừng đi ra khỏi cổng trường, một mình cô đứng chơi điện thoại di động lại không mặc đồng phục học sinh trông có vẻ đặc biệt bắt mắt.
“Hà Du.” Lục Nam Giai đến gần khẽ gọi một tiếng.
Hà Du thấy Lục Nam Giai đến thì vui mừng ra mặt: “Cô Lục!” Khiến một số học sinh xung quanh phải chú ý tới.
“Chờ lâu chưa? Ăn tối chưa?” Lục Nam Giai cũng không ngại, nhẹ giọng hỏi.
“Vẫn chưa, không phải cô đặc biệt chọn giờ cơm sao? Còn nửa tiếng nữa là bắt đầu.” Hà Du vừa kiểm tra thời gian xem phim vừa đáp.
Lục Nam Giai lúc này mới ý thức được, cô bởi vì không thích nhiều người nên đã đặc biệt chọn giờ ít người xem, không ngờ lại là giờ cơm: “A… vậy chúng ta đi nhanh thôi.”
Đi tới rạp chiếu phim, hai người thương lượng một chút, quyết định xem xong thì đi ăn khuya với nhau nên không đến quầy bỏng ngô ăn vặt xếp hàng mà đi thẳng đến phòng chiếu phim.
Một vài phút trước khi bộ phim bắt đầu thường là thời gian của quảng cáo.
Trước đó không lâu, Hà Du vừa xem xong , cô tràn ngập hứng thú với những nhân vật lịch sử. Hà Du tận dụng mấy phút quảng cáo này để tìm đọc lại thông tin liên quan đến bộ phim trên điện thoại di động.
Lục Nam Giai lặng lẽ quan sát dáng vẻ nghiêm túc của Hà Du, bất giác nở nụ cười trong bóng tối.
Nhân vật chính của bộ phim là Hán Tuyên Đế, kể về câu chuyện ông từ bình dân Lưu Bệnh đã trở thành thiên tử Đại Hán.
Hơn hai tiếng sau, hai người ra khỏi rạp chiếu phim. Hà Du vẫn còn đang đắm chìm trong tình tiết phim lặng lẽ đi theo Lục Nam Giai.
“Đi ăn gì đây?” Giọng nói của Lục Nam Giai gọi suy nghĩ bay bổng của Hà Du lại.
Hà Du nghe vậy nhìn quanh các cửa hàng, hỏi: “Cô ăn lẩu cay không?”
‘Quê nhà hai người đều có truyền thống ăn cay, chắc là không có vấn đề gì.’
Đúng như cô dự đoán, Lục Nam Giai vui vẻ đồng ý.
Đến khi hai bát lẩu cay nóng hổi được bưng lên, Hà Du mới thoát ra khỏi tình tiết của phim, nói nhiều hơn một chút: “Trước đây em và Mộc Lan Yên thường xuyên đến quán này ăn, không biết cô có thích không?”
“Cô cảm thấy cũng được.”
Ăn vài miếng, Hà Du rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, nói ra nghi vấn trong lòng: “Cô Lục, Hàn Tuyên Đế giỏi giang như vậy, tại sao trong sách giáo khoa lịch sử không đề cập đến nhiều ạ?”
Lục Nam Giai ngước mắt lên nhìn Hà Du bị cay đến mặt ửng đỏ, nói: “Còn đang suy nghĩ bộ phim sao? Ừm… Cô nghĩ đại khái là bởi vì nhà Hán có quá nhiều hoàng đế tài giỏi và nổi tiếng, để so sánh thì sách giáo khoa cấp hai cũng không viết quá nhiều về ông.”
“Hơn nữa, lịch sử cấp hai chỉ cho thấy một chút về giai đoạn phát triển của lịch sử, trọng điểm là những nút thắt lịch sử và nhân vật lịch sự quan trọng. Và đương nhiên rồi, cô cũng rất thích chuyện xưa của Hán Tuyên Đế.”
Lục Nam Giai chậm rãi nói ra quan điểm của mình, Hà Du lẳng lặng nghe, gật gù.
“Người thích lịch sử đều biết công lao của ông. Ông là hoàng đế, không cần cảm thấy tiếc thay cho ông ấy đâu.” Cuối cùng, Lục Nam Giai bổ sung thêm một câu.
Hà Du cười thành tiếng: “Không tiếc thay ông ấy, chỉ là cảm thấy cuộc đời của ông ấy… ừm… rất kịch tính.”
"Nếu như không có kinh nghiệm từ thời niên thiếu ở dân gian, có lẽ ông cũng sẽ không có thành tích sau này." Lục Hà Du vừa nhớ lại nội dung trong , vừa dùng đũa nhẹ nhàng gảy rau xanh trong bát ra: “Tuy nhiên câu chuyện cố kiếm thâm tình vẫn khiến người ta đau lòng.”
Cố kiếm thâm tình: Năm 74 TCN, Bệnh Dĩ lên ngôi, thành Hán Tuyên Đế dưới sự trợ giúp của Đại thần nhϊếp chính Hoắc Quang. Ngay trước đó Hoắc Quang đã “ép” gả con gái Hoắc Thành Quân cho Bệnh Dĩ với mục đích biến Hoắc Thành Quân thành Hoàng hậu nhà Hán, củng cố vững chắc thế lực trong triều. Đến lúc Hán Tuyên Đế tính chuyện phong Hoàng hậu, vây cánh của Hoắc Quang đua nhau dâng tấu khuyên vua lập Hoắc Thành Quân. Tuyên Đế vừa lên ngôi không tiện ra mặt từ chối, đã nghĩ ra một cách xử lí vô cùng sâu sắc. Tuyên Đế hạ chỉ lệnh tìm lại thanh gươm cũ mà ông từng dùng thuở hàn vi, với hàm ý trước sau không bao giờ quên nghĩa tào khang với người vợ Hứa Bình Quân. Các đại thần hiểu ý của Tuyên Đế, đồng loạt xin lập Hứa Bình Quân làm Hoàng hậu. Việc làm trọng nghĩa tình của Hán Tuyên Đế này chính là điển tích “Cố kiếm thâm tình.”
Lục Nam Giai nhớ lại lúc ban đầu mình biết điển tích này, cũng có tâm lý như vậy. Sau này đọc lịch sử nhiều hơn rồi, cô cũng không quá buồn phiền nữa vì nhân vật trong lịch sử hi sinh nữa.
“Có lẽ Hứa hoàng hậu hi sinh cũng để giúp cho ông ấy ưu tú hơn.” Lục Nam Giai không biết an ủi thế nào, đành phải trả lời cô như vậy.
Hà Du nhìn dầu cay trôi nổi trong bát, trầm mặc hồi lâu rồi mới nói: “Nhưng người mình thích lúc mười mấy tuổi chắc hẳn là cả đời cũng không thể quên được.”
Hai người nhìn nhau một lát, Lục Nam Giai dời ánh mắt đi trước, nghĩ đến Hà Du, lại nghĩ đến bóng dáng mơ hồ trong kí ức xa xôi, cuối cùng chỉ nói một câu: “Thời gian rồi sẽ hoá giải tất cả.”