Sau khi tắm rửa xong Tử Nhã cảm thấy cơ thể thoải mái dễ chịu hẳn ra, đồng thời cảm giác đói khát cũng tìm đến nên thiếu niên dự định ăn luôn thức ăn mà Lưu Phong chuẩn bị.
"Tại sao toàn những món đệ thích thôi nhỉ? Có cháo bát bảo này, nó còn nóng đó, huynh mau ăn đi." Tử Nhã từ tráp gỗ bưng ra một chén cháo cho ca ca.
Thì ra trong tráp gỗ mà Lưu Phong chuẩn bị có cơm trắng, mấy món thịt, canh và một chén cháo bát bảo. Tử Nhã nhìn những món ăn mình thích với chén cháo nóng thầm nghĩ rằng, Lưu thúc thật chu đáo biết gần đây ca ca bị bệnh không thích ăn uống gì, cho nên chuẩn bị thức ăn nhẹ dành cho ca ca.
"Được rồi, đệ cứ ăn trước đi." Tử Ảnh nhìn qua rồi nói.
Trời nhá nhem tối, cũng may tiểu nhị đã chuẩn bị nến đầy đủ nên căn phòng vẫn sáng sủa. Hiện giờ Tử Ảnh trông có vẻ khỏe mạnh hơn, có thể là do nước ấm đã xua tan đi khí lạnh trong người, hoặc do ánh nến chiếu rọi khiến da thịt của y có vẻ hồng hào hơn.
Nhận lấy bát cháo ấm từ đệ đệ, Tử Ảnh ăn được mấy thìa thì không muốn ăn nữa, nhưng Tử Nhã ở bên cạnh nhìn nên y bèn gắng ăn hết.
Sau bữa tối, Tử Nhã lại cảm thấy buồn ngủ liền leo lên giường ngay, bởi vì thói quen có ca ca ngủ chung nên y vẫn cố chờ ca ca. Thấy Tử Ảnh uống thuốc đầy đủ, thổi tắt nến rồi leo lên giường nằm cạnh mình, Tử Nhã mới cảm thấy yên tâm chìm vào giấc ngủ.
Trong bóng đêm Tử Ảnh mở mắt ra, y liếc nhìn những tia sáng le lói ở khe cửa sổ, không ai biết y đang suy nghĩ gì. Một hồi lâu Tử Ảnh xoay người dịch chuyển đến gần Tử Nhã hơn, cảm nhận được hơi thở đều đều của đệ đệ y cũng nhắm mắt lại.
Chẳng biết qua bao lâu, đêm đến, Minh Nhật Thành vẫn sáng rực không khác gì ban ngày. Người dân trong thành thắp đèn đốt đuốc rồi bày hàng ra bán, tiếng ca hát nô đùa hòa vào các hoạt động ban đêm.
Tử Nhã bị tiếng ồn đánh thức, thính giác của y tốt bởi việc tập võ từ nhỏ, tuy vậy y cũng không định ngủ tiếp.
Tử Ảnh không biết thức dậy từ khi nào, y xuống giường thắp nến lên rồi mặc quần áo.
"Ca ca, đệ đánh thức huynh sao?"
Tử Nhã không định đánh thức Tử Ảnh, thiếu niên đã cố hành động nhẹ nhàng để xuống giường, nhưng xem ra vô ích.
"Đừng lo, huynh ngủ đủ rồi."
Nói rồi Tử Ảnh giúp Tử Nhã mặc quần áo, đêm tối trời lạnh lẽo nên y phủ thêm áo choàng cho đệ đệ, xong đâu đấy y lại quan tâm hỏi thăm với giọng nói dịu dàng trong trẻo.
"Tiểu Nhã có cảm thấy lạnh không?"
Tử Nhã nghe được chỉ lắc đầu, y nắm lấy bàn tay của ca ca cảm nhận nhiệt độ ấm áp trong đó, khác với đôi tay lạnh giá của mấy ngày trước, xem ra ca ca khỏi bệnh thật rồi.
"Câu này đệ phải hỏi huynh mới đúng." Tử Nhã đi tìm lấy một cái áo choàng khác đưa cho ca ca, y thở dài oán trách, "Rõ ràng chúng ta là huynh đệ song sinh vậy mà ông trời lại bắt huynh chịu khổ."
Tử Ảnh nhận lấy áo choàng mặc vào rồi nói sang chuyện khác, "Được rồi, đừng nói chuyện không vui này nữa, không phải đệ muốn đi chơi đêm sao. Đi thôi."
Nhắc đến chuyện này đôi mắt của Tử Nhã sáng lên, ở Huy Quang Thành y cũng hay đi chơi đêm lắm, cho dù mẫu thân quản giáo nghiêm khắc không cho phép chơi đến nửa đêm. Bây giờ Tử Nhã đến Minh Nhật Thành với mục đích đi ngắm rừng đào, tuy tới không đúng thời gian nhưng đi dạo, tham quan Minh Nhật Thành vào ban đêm nghe tới cũng rất thú vị.
Hai huynh đệ mang theo ít tiền bạc rồi nhanh chóng ra ngoài, khách điếm mà họ ở lại nằm ngay nơi phố xá sầm uất, cho nên chẳng cần lựa chọn gì họ chỉ cần đi dọc theo đường lớn là được.
Tử Nhã vốn đã quen việc đi dạo chợ đêm, cho dù ở nơi xa lạ thiếu niên cũng không hoang mang mà hào hứng nhìn khắp nơi, trái lại, Tử Ảnh không có mục đích gì chỉ lặng lẽ theo sau Tử Nhã.
Đúng lúc này hai huynh đệ lại bắt gặp người quen, là Lưu Phong cùng Vệ Nguyệt, hai người họ bây giờ trông tươm tất hẳn ra và đang nói chuyện gì đó với nhau có vẻ rất hào hứng. Tử Nhã thấy họ nên định lôi kéo ca ca lẩn tránh, đáng tiếc không thể tránh được con mắt tinh tường của hai vị trưởng bối.
Chỉ một cái chớp mắt Lưu Phong đã đứng trước mặt hai huynh đệ, y nheo mắt cười hỏi, "Ta tưởng hai đứa phải ở trong khách điếm cơ mà."
Tử Ảnh thấy thái độ hỏi tội của Lưu Phong chỉ nhẹ nhàng nói, "Đã mấy ngày nay chúng ta gấp gáp lên đường, còn dừng chân nơi hoang vu hẻo lánh, hiện giờ đến nơi phồn hoa như thế này bọn con nhịn không được muốn đi dạo."
Nghe ca ca nói thế Tử Nhã liền gật đầu phụ họa, "Đúng vậy, Nhã Nhi đã buồn chán lâu rồi."
Lưu Phong cười một tiếng, "Nói hay lắm, còn biết làm nũng." Chợt Lưu Phong nghiêm mặt lại răn dạy, "Trước đây là ai cam đoan với bọn ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời, không tự tiện đi lại ở nơi xa lạ."
Nghe Lưu Phong nói, Tử Nhã nhớ tới những lời hứa của mình lúc ở Huy Quang Thành, biết mình không đúng nên thiếu niên không nói gì, chỉ cúi gằm mặt chịu đựng. Tử Ảnh đứng bên cạnh thấy Tử Nhã như vậy lòng xót lắm, Lưu Phong tuy nói Tử Nhã nhưng đôi mắt lại nhìn chằm chằm mình, y biết người Lưu Phong muốn răn dạy là mình.
Cũng may Vệ Nguyệt đã tới kịp thời, y hiện giờ cạo hết râu trông lịch sự tuấn tú, gương mặt cũng bớt lạnh lùng.
"Sao ngươi nghiêm túc thế, hai đứa nó lớn rồi, có đi lạc được đâu." Nói rồi Vệ Nguyệt ném cho Lưu Phong một hũ rượu, "Lo mà uống rượu đi."
Trong lúc Lưu Phong tiếp nhận hũ rượu Vệ Nguyệt đã quay sang hai huynh đệ, "Được rồi, bây giờ muốn đi đâu thì đi nhưng đừng rời khỏi tầm mắt của bọn ta."
Thấy vậy Tử Nhã vui vẻ kéo Tử Ảnh đi xem từng sạp hàng, đằng sau họ cách đấy không xa luôn có hai người đàn ông vừa uống rượu vừa coi chừng họ.