Đã vào tháng mười mùa thu, Minh Nhật thành bắt đầu từ buổi chiều không khí sẽ lạnh hơn nơi khác, người dân ở đây đã sớm mặc thêm áo bông từ lúc nào, chỉ khổ những người từ phương xa đến. Đúng lúc này ngoài cửa thành có hai cỗ xe ngựa tiến vào, người đánh xe chỉ ăn mặc áo nâu tầm thường, họ đều mang mũ rộng vành có mạng che mặt, mọi người đoán là khách phương xa, tuy vậy tại nơi yên bình này cũng chả mấy ai chú ý đến hai cỗ xe.
Hai cỗ xe vừa vào thành, người đánh xe đã điều khiển ngựa chạy ngay đến một nhà khách điếm, dường như họ cũng quen thuộc nơi đây. Đến trước cửa khách điếm người đánh xe nhanh nhẹn nhảy xuống đất, một trong hai người ghé vào một cỗ xe gọi to.
"Nhã Nhi đến nơi rồi."
Màn xe ngựa được vén lên, có một thiếu niên dò người ra nhỏ giọng hỏi.
"Lưu thúc, đã đến khách điếm rồi sao? Ca ca thế nào rồi?"
Thiếu niên này còn chưa tới đôi mươi, mái tóc đen được búi lên một phần bởi dải lụa màu lam, gương mặt còn non nớt đã có nét thanh tú và đặc biệt thiếu niên có một đôi mắt trong veo hồn nhiên như trẻ con. Đôi mắt ngây thơ ấy giờ đang hiện lên vẻ lo lắng, chưa đợi Lưu thúc đáp lại thiếu niên đã nhanh nhẹn nhảy xuống chạy sang cỗ xe ngựa bên cạnh.
Lưu Phong thấy vậy vội vã nói, "Nhã Nhi, cẩn thận đấy."
Người đàn ông bên cạnh đã bỏ mũ xuống từ khi nào để lộ gương mặt đầy râu không có biểu cảm, y vỗ vào vai Lưu Phong trấn an, "Ngươi lo lắng quá đấy, Nhã Nhi trông vậy chứ nó có bao giờ bị làm sao đâu."
"Thói quen mà thôi." Lưu Phong lắc đầu cũng gỡ mũ xuống, "Có lẽ chúng ta quá bảo bọc Nhã Nhi, đúng không Vệ Nguyệt."
Người đàn ông tên Vệ Nguyệt chỉ lẩm bẩm, "Ngược lại Tiểu Ảnh tính tình chín chắn không hấp tấp như Nhã Nhi, nhưng nó mới đáng lo."
Bên kia, chưa đợi thiếu niên đến gần xe ngựa mành xe đã bị người bên trong vén lên, đó là một thiếu niên khác mặc áo choàng xanh có gương mặt giống hệt với Nhã Nhi, nhưng trông thiếu niên này lại đẹp đẽ lạ thường tuy sắc da có hơi trắng bệch.
"Yên tâm, huynh không có vấn đề gì đâu Tiểu Nhã." Thiếu niên này thấy gương mặt đệ đệ hiện lên nét lo lắng nên mỉm cười trấn an, "Vệ thúc người nói có đúng không?"
Vệ Nguyệt liếc nhìn thiếu niên rồi lạnh nhạt trả lời, "Nhã Nhi đừng bận tâm tới Tiểu Ảnh, có bệnh hay không nó tự biết."
Tử Nhã thấy thái độ của Vệ Nguyệt như vậy thì cuống quýt, "Vệ thúc, đừng trách ca ca. Cũng tại con muốn ngắm rừng đào ở Minh Nhật Thành nên huynh ấy mới lo lắng đi theo."
Nhưng Vệ Nguyệt chỉ "hừ" một tiếng rồi bước vào khách điếm bỏ mặc Tử Nhã đứng ngơ ngác, thiếu niên chỉ biết nhìn ca ca cùng Lưu thúc một cách tội nghiệp.
"Tính cách Vệ thúc là như thế, đệ đừng bận tâm." Tử Ảnh dắt tay đệ đệ đi vào gian khách điếm.
Đằng sau Lưu Phong cũng đi theo cười nói, "Tử Ảnh nói đúng đấy, Nhã Nhi con đừng lo."
Tử Nhã nghe vậy cũng cảm thấy an ủi, thiếu niên nghĩ đến tính cách ngoài lạnh trong nóng của Vệ thúc liền nở nụ cười tươi.
"Tốt thôi, nếu Lưu thúc đã nói thế mà Vệ thúc có trách ca ca thì Lưu thúc phải chịu trách nhiệm đấy."
Lưu Phong nghe vậy chỉ biết cảm thán, "Thằng nhóc này chỉ thế là giỏi."
Nhìn ra ngoài thấy trời còn sớm Lưu Phong định bụng đi đâu đó chơi như sòng bạc chẳng hạn, nhưng rồi y nhớ đến việc phải chăm lo cho Tử Nhã, y đành gạt bỏ ý định đó đi.
Tử Nhã không biết chuyến đi xa này không phải để thiếu niên du lịch, mẫu thân Tử Nhã muốn y đi ra ngoài rèn luyện một chút. Bà đã gửi gắm Tử Nhã cho chủ nhân Tùng Trúc Cúc Mai dạy dỗ, cho nên Tử Nhã sẽ được tự do vui vẻ trong khoảng thời gian ở Minh Nhật Thành.
Còn Tử Ảnh là đơn thuần muốn đi cùng Tử Nhã, hay có mục đích gì Lưu Phong không rõ, đứa trẻ mà y nhìn từ nhỏ đến lớn đã trưởng thành, y chỉ lo Tử Ảnh không biết trân trọng chính mình.
Lưu Phong đã tưởng tượng ra thái độ khϊếp sợ của Tử Nhã khi biết được sự thật, y biết rõ thiếu niên này rất sợ chủ nhân Tùng Trúc Cúc Mai.
"Hy vọng lúc đấy đừng trách bọn ta." Lưu Phong cười gian xảo.
Đây là gian khách điếm lớn nhất Minh Nhật thành, bốn người họ chọn hai căn phòng thượng hạng vào ở. Lưu Phong thì trao đổi với ông chủ, Vệ Nguyệt đi đâu không rõ, còn hai huynh đệ được tiểu nhị dẫn tiến căn phòng đã thuê.
Hai huynh đệ bôn ba suốt cả ngày nên mệt rã rời, Tử Nhã leo lên giường muốn đánh một giấc cho dù trời còn sớm, thuận tiện cũng muốn ca ca vào nằm cùng mình.
"Ca, lại đây mà ngủ."
Tử Ảnh lặng lẽ cởϊ áσ choàng dày nặng ra cất vào tủ, sau đó nhẹ nhàng đến bên giường lay Tử Nhã.
"Tiểu Nhã, đừng ngủ." Y thầm nghĩ bởi vì Lưu Phong thúc thúc sẽ xách đệ dậy đó.
"Ca ca."
Tử Nhã cố mở mắt ra nhìn ca ca, đôi mắt nhập nhèm như đang nói mình đang mệt muốn chết đây có gì mau nói.
Nhưng chưa đợi Tử Ảnh nói gì chợt cửa phòng đã mở ra, Lưu Phong bước vèo vèo vào phòng, khi trông thấy Tử Nhã thì y kêu đứa nhóc này dậy.
"Chưa gì đã lên giường nằm rồi, đi tắm mau."
Sau đó Lưu Phong quay sang dặn Tử Ảnh, "Ta đã kêu tiểu nhị chuẩn bị nước ấm cho hai đứa rồi, tắm xong rồi đi ngủ cũng không muộn."
Lưu Phong còn đặt một tráp gỗ với một lọ sứ nhỏ lên bàn, "Đây là bữa tối của hai đứa, nhớ ăn đấy. Còn đây là thuốc của Tiểu Ảnh, đừng quên uống. Cũng đừng rời khỏi khách điếm này."
Nói xong Lưu Phong vội vã rời khỏi phòng, thấy vậy Tử Nhã bĩu môi chui vào chăn, y ỷ vào việc Lưu Phong sẽ không quay lại nữa nên có ý định ngủ luôn. Đáng tiếc, Lưu Phong đi rồi nhưng còn có Tử Ảnh, tuy là một người huynh trưởng thương yêu đệ đệ hết mực nhưng trong một vài vấn đề Tử Ảnh cũng rất nghiêm khắc.
"Đệ định cứ thế này mà ngủ ư, với quần áo dính đầy bụi chưa thay." Tử Ảnh dịu dàng nói cho đệ đệ của mình nghe, có lẽ bởi vì đang nhiễm bệnh nên giọng nói có hơi khàn khàn, "Hơn nữa tiểu nhị đã chuẩn bị nước cho hai ta rồi, đệ muốn công sức của người ta uổng phí sao?"
Đã đến nước này Tử Nhã đành ngồi dậy, y định bụng năn nỉ ca ca cho mình ngủ một chút, nhưng khi thấy sắc mặt mệt mỏi của ca ca thì y cảm thấy tội lỗi vô cùng, y nhấp môi nói nhỏ.
"Được rồi, đi tắm thôi mà."
Tử Ảnh thấy vậy nở một nụ cười đầy yêu thương dành cho Tử Nhã.