Tuy không phải ở Huy Quang Thành thân quen, nhưng Tử Nhã lại nhanh chóng thích nghi với ban đêm náo nhiệt của Minh Nhật Thành. Giống như một con cá nhỏ bơi lội trong dòng suối quen thuộc, Tử Nhã đi qua từng sạp hàng quán mà mình thấy hứng thú, muốn gì mua nấy, thỉnh thoảng còn bắt chuyện với chủ sạp.
Đương nhiên Tử Nhã cũng không quên ca ca Tử Ảnh của mình, y luôn dẫn ca ca xem xét các món hàng, quan tâm hỏi han xem huynh ấy có muốn gì không. Khác với Tử Nhã, Tử Ảnh dường như không có hứng thú với mọi thứ ven đường, nhưng để tránh làm đệ đệ mất hứng, thỉnh thoảng y cũng đưa ra một vài yêu cầu đơn giản.
Sau một hồi mua sắm, hai huynh đệ đã mua được thật nhiều đồ vật, đa phần đều là những vật dụng hay dùng nhưng chỉ Minh Nhật Thành mới có. Tử Ảnh Tử Nhã hai tay ôm những thứ mình mua được tìm kiếm hai vị thúc thúc, hai người thấy Lưu Phong đang ngồi uống rượu cùng Vệ Nguyệt tại một gian hàng rượu gần đây.
Tử Nhã hào hứng chạy đến bên các thúc thúc khoe ra, "Hai người xem con mua được gì này, có cả phần của hai người nữa đấy."
Vệ Nguyệt chỉ liếc mắt nhìn những thứ trên tay Tử Nhã rồi tiếp tục nhai đậu phộng rang, trong khi đó Lưu Phong ngừng uống rượu, y nhìn những món đồ mà Tử Nhã khoe ra với vẻ thích thú.
"Trông độc đáo lắm."
Nói rồi Lưu Phong chìa tay ra trước mặt Tử Nhã, thiếu niên hiểu ý lấy ra một miếng ngọc bội cùng một cây trâm gỗ đưa cho Lưu Phong.
Còn Vệ Nguyệt thấy thế chỉ khoát tay nói, "Được rồi, có gì để ngày mai đưa, ta không muốn đeo một đống thứ trên người."
Chẳng biết khi nào Tử Ảnh đã ngồi xuống đối diện Lưu Phong, y để những thứ mua được lên bàn rồi nói với Tử Nhã, "Đêm nay mua vậy là đủ rồi."
Tử Nhã nhìn những thứ hai huynh đệ mua được liền gật đầu đồng ý, "Huynh nói phải, nhưng nên để chúng ở đâu?"
Tử Nhã còn muốn đi chơi tiếp, nhưng khách điếm nơi họ ở lại cách xa chỗ này mấy con đường.
"Dễ thôi, gần đây có một quán trà do ta mở." Lưu Phong đang mân mê miếng ngọc bội lên tiếng, y nhìn cái kẻ đang nhai đậu phộng kia nói, "Nguyệt, dẫn đường cho Nhã Nhi."
Vệ Nguyệt chỉ nhìn Lưu Phong một cái liền đứng dậy, y gom hết đồ vật mà Tử Ảnh đặt trên bàn rồi hất đầu về phía Tử Nhã thúc giục.
"Đi thôi."
Tử Nhã thấy vậy cười thật tươi, y nhìn ca ca cùng Vệ thúc "Hai người đừng đi đâu đấy."
Sau đó Tử Nhã nhanh chóng đuổi theo Vệ Nguyệt, thấy Tử Nhã đi mất hút Tử Ảnh tự lấy hũ rượu trên bàn rót cho mình một chén.
Lưu Phong thấy vậy vội kêu, "Rượu của ta."
Nhưng Tử Ảnh vẫn không để ý, y nâng lấy chén rượu uống một hơi cạn sạch.
"Uống rượu còn tốt hơn là uống thuốc." Tử Ảnh thở dài rồi đưa hũ rượu cho Lưu Phong.
Lưu Phong nghe vậy liền nhướn mày, tay y phẩy một cái, cây trâm cùng ngọc bội nằm trên bàn đã không thấy đâu cả.
Tử Ảnh nhìn thấy hành động giấu đồ vật này của Lưu Phong liền khen.
"Ngón nghề của Lưu thúc vẫn lợi hại như vậy."
"Không bằng Liễu Miên Hoa."
Nói xong Lưu Phong với tay lấy hũ rượu rót cho chính mình một chén, nhìn hũ rượu nhẹ tênh không còn bao nhiêu y gọi thêm một hũ nữa.
Thấy Lưu Phong không để ý đến mình Tử Ảnh chỉ hơi lắc đầu, y khẽ nói, "Lúc nãy cảm ơn Lưu thúc."
Đang nhai đậu phộng Lưu Phong nhìn sang nói, "Có gì mà phải cảm ơn."
"Nếu không phải thúc có lẽ hiện giờ Tử Nhã phải trở về khách điếm rồi."
Lưu Phong lại tiếp tục nhai đậu phộng, vừa nhai y lại rót tiếp cho mình một chén rượu, uống xong y chép miệng nói, "Ta cũng chả muốn răn dạy Nhã Nhi làm gì, người mà ta muốn răn dạy là con đó Tử Ảnh."
Thì ra lúc bắt gặp hai huynh đệ ngoài đường Lưu Phong không cảm thấy có vấn đề gì cả, đáng tiếc đi cùng y là Vệ Nguyệt, mà với tính tình của Vệ Nguyệt hắn sẽ bắt hai huynh đệ ở yên một chỗ. Vì vậy Lưu Phong nhanh trí giành trước làm kẻ xấu, thấy Tử Nhã bị y răn dạy Vệ Nguyệt sẽ mềm lòng không ngăn cấm hai huynh đệ đi chơi đêm.
Tử Ảnh nghe vậy chỉ im lặng, Lưu Phong chợt hạ giọng nói thật nhỏ, "Đừng cho là ta với Vệ Nguyệt không biết con bí mật gặp Liễu Miên Hoa."
Lưu Phong nói xong thấy nét mặt Tử Ảnh vẫn ung dung, thậm chỉ khóe môi còn hơi cong tạo thành một nụ cười nhẹ, y bực mình ngẫm nghĩ, đứa nhóc này càng ngày càng đáng ghét hệt như Liễu Miên Hoa.
Ngay lúc này, Tử Nhã cùng Vệ Nguyệt đã trở lại, Lưu Phong liền tiếp tục uống rượu như chưa hề có gì xảy ra.
"Ca, có biểu diễn ảo thuật hay lắm." Tử Nhã vui vẻ nói, y nhìn ca ca sau đó lại nhìn Vệ Nguyệt và Lưu Phong.
"Vậy đi xem thôi." Tử Ảnh đứng dậy sẵn sàng đi cùng Tử Nhã.
Lưu Phong cũng uống hết rượu trong hũ rồi đứng lên, y thả mấy đồng tiền lên bàn rồi lôi kéo Vệ Nguyệt đang ngồi ì theo.
"Ngươi cũng đi nào, ngồi một mình chán lắm."
Gương mặt của Vệ Nguyệt tỏ rõ sự bực mình, nhưng y chẳng thể thoát nổi sức lôi kéo của Lưu Phong.
Kéo được Vệ Nguyệt đứng dậy Lưu Phong vui vẻ tuyên bố, "Bốn người chúng ta đi xem ảo thuật nào."
Cứ thế đoàn người rảo bước về phía đang biểu diễn tạp kỹ (xiếc), Lưu Phong cùng Tử Nhã chẳng biết từ lúc nào đã đi tuốt đàng trước, hai người nói chuyện cười đùa với nhau giống như một đôi bạn thân cùng tuổi.
Đi đằng sau Vệ Nguyệt chỉ im lặng bước chậm, đôi mắt đen thui của y nhìn chằm chằm Tử Ảnh với vẻ dò xét, đáng tiếc Tử Ảnh không bị ảnh hưởng gì cứ di chuyển chậm rì rì.
Vệ Nguyệt biết chẳng thể làm gì được Tử Ảnh bèn thu hồi ánh mắt, y nghĩ, nhóc con chỉ giỏi giấu diếm.