Thế Giới Kỳ Lạ

Chương 3: Ác Mộng (3)

Editor: YingHayĐiLinhTinh

“A!!!” Tôi hét lên và tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng.

Khi tỉnh dậy, người tôi toát đầy mồ hôi, liên tục thở dốc và tim thì như sắp nhảy ra ngoài. Tôi cảm thấy tay chân tê rần và hơi đau ở cổ.

“Mình vừa gặp ác mộng à?” Tôi nhớ mình đã mơ thấy ác mộng nhưng tôi không thể nhớ mình đã mơ thấy gì.

Tôi ổn định lại cảm xúc, chờ bản thân bình tĩnh lại sau đó từ từ đứng dậy.

“Cơn ác mộng đêm qua chắc hẳn rất kinh khủng.” Tôi mở rèm cửa, ánh sáng chiếu thẳng vào mặt. Dù trải qua một giấc mơ kinh hoàng nhưng khi nhìn thấy bình minh, tôi không thấy sợ nữa.

Sau khi hít một hơi thật sâu, tôi quay người và rời khỏi phòng.

Tuy nhiên khi vừa mở cửa, tôi choáng váng vì thấy một người phụ nữ tóc ngắn đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách. Người phụ nữ ngồi nghiêng, hai chân vắt chéo, mặc một chiếc váy ngắn, đùi rất nuột nà.

“Ai đây?” Tôi hơi bối rối, đó không thể là mẹ tôi được.

Lúc này, người phụ nữ cứng ngắc quay đầu về phía tôi, tôi lập tức chết lặng. Bởi vì “người phụ nữ” này hoàn toàn không phải người mà là một ma-nơ-canh.

“Lật lật lật, lật, lật, lật…” Lại là cái âm thanh tê cả đầu này. Toàn thân tôi bủn rủn, tóc tai dựng đứng. Tôi nghĩ đến nó, hoá ra tôi vẫn chưa thức dậy, vẫn đang ở trong ác mộng!

Tôi chưa kịp hoàn hồn thì ma-nơ-canh đã vồ lấy tôi và đè cả người tôi xuống đất. Tôi cố gắng chống cự và vùng vẫy nhưng vô ích, sức mạnh của nó thật đáng sợ. Nó nắm chặt lấy cánh tay tôi sau đó cắn vào vai.

“A!!!” Tôi kêu lên đau đớn, tôi thật sự không biết cấu tạo răng nó như nào, cắn một cái tôi liền đau đến mức chết đi sống lại. Tôi thật sự không thể chịu được loại đau đớn này một giây phút nào nữa. Tôi không biết đã nhắm mắt bao lâu nhưng mỗi khi mở ra, tôi vẫn thấy nó.

Sau khi cắn vào vai tôi, nó lại cắn vào bụng sau đó đến cổ. Tôi có thể cảm thấy nó đang hút máu mình và máu phun ra từ cổ.

Tôi không biết khi nào, tôi mơ hồ nhìn thấy ruột của mình bị nó kéo ra…

**

Đột nhiên , một bàn tay đánh thức tôi dậy. Có lẽ bởi vì đã quá lâu không nhìn thấy hiện thực, ánh sáng mặt trời chói lọi làm tôi nhất thời không thể mở được mắt. Khi tôi hoàn toàn có thể kiểm soát được cơ thể, tôi lập tức nhìn thấy khuôn mặt giản dị của mẹ.

Tôi ngồi trên sô pha trên phòng khách, trước mặt tôi ngoài mẹ ra còn có ba tôi đang ngồi vắt chéo chân ở bàn ăn, chờ bữa tối như mọi ngày. Tôi từ từ đứng dậy, tràn đầy năng lượng và không có cảm giác mộng mị. Tuy hơi mất tự nhiên nhưng mọi thứ dường như rất bình thường.

“Chẳng lẽ toàn bộ mọi thứ trước đó đều là mơ sao?” Tôi mơ hồ nhớ về nội dung trong giấc mơ nhưng còn sự khủng khϊếp và bất lực trong đó, tôi lại không có ấn tượng sâu sắc.

“Thật là, con đột nhiên ngủ thϊếp đi trên sô pha từ trưa cho đến giờ.” Mẹ đi tới bàn ăn và ngồi xuống. “Con sao vậy, còn chưa tỉnh sao? Mau ăn cơm đi.”

“Dạ vâng.” Tôi liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, đèn bên ngoài vẫn sáng và trời đang mưa to.

“Khi tôi đến ngồi cùng ba mẹ, ba tôi ngay lập tức bật TV và nhìn chăm chú vào đó. Ba mẹ không nói câu nào, trên bàn trống không. Mẹ cũng không mang ra bất cứ món ăn nào, chỉ im lặng mỉm cười và nhìn chằm chằm vào bàn.

Mọi thứ trong ngôi nhà dường như đang nghỉ ngơi. Đối với thái độ bất thường của ba mẹ, tôi luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn.

“Xin chào, đây là bản tin thời sự.” Giọng của phóng viên (giọng nữ) rất chói tai, cô ấy đang đọc tin tức như một cái máy: “Ngày nay, có những nghiên cứu cho thấy ăn mười kilogam giun ruy băng sống mỗi ngày có thể giúp giảm nguy cơ mắc bệnh ung thư…”

“Giun ruy băng là cái gì? Thật kinh tởm.” Tin tức này thật sự sai, cả giọng nói của phát thanh viên lẫn nội dung.

“Cơm chưa chín sao?” Tôi không nhịn được hỏi khi thấy ba mẹ đều ngồi im bất động.

“Có người đang nấu cơm, chờ một chút.” Giọng của mẹ rất bình thản, lúc nói vẫn giữ nụ cười cứng ngắc.

“Có người? Ai vậy?” Tôi nhíu mày, trong lòng có chút bất an.

“Cô ấy đây rồi.” Mẹ nhướng mày, giơ tay chỉ về phía bếp, nụ cười vẫn cứng đờ.

Lúc này, cửa phòng bếp truyền đến tiếng kéo nhẹ, tôi run rẩy quay đầu nhìn về phía bếp. Một người phụ nữ cao lớn mặc váy trắng dài chạm đất chậm rãi đi ra, tay cầm một cái nồi, di chuyển nhẹ nhàng không phát ra tiếng bước chân.

Người phụ nữ có làn da trắng như tuyết, xinh đẹp thuần khiết và nở nụ cười nhân hậu nhưng vẻ ngoài hoàn hảo của cô ấy lại có một sự kì lạ không thể lí giải được. Sau khi tôi nhìn chằm chằm cô ấy một lúc, tôi đã phát hiện ra điều bất thường – cô ấy không chớp mắt, đôi mắt đen sẫm và không có nhãn cầu, di chuyển theo kiểu “trượt”, điều này thực sự rất kì lạ.