Thế Giới Kỳ Lạ

Chương 2: Ác Mộng (2)

Editor: YingHayĐiLinhTinh

Người phụ nữ trước mặt tôi có khuôn mặt sưng đỏ không biết là mụn hay mẩn ngứa, tôi cũng không phải có thành kiến nhưng khuôn mặt này thực sự làm tôi khó chịu. Cái nhìn vô cảm của cô ta làm tôi rùng mình, tôi lập tức tránh ra để nhường đường cho cô ta.

Sau đó cô ta vờ như không thấy tôi mà bước vào cửa hàng, tôi thở phào một cái. Bước ra ngoài cửa hàng, bên ngoài vẫn là con đường vắng vẻ nhưng không biết vì sao sắc trời màu xám lại hơi trầm xuống, hình dáng ngôi nhà cũng trở nên vặn vẹo, toát ra một bầu không khí kì dị.

“Không được, nơi này thật sự rất kỳ quái, mình phải mau chóng rời đi.” Trực giác của tôi cảm thấy có gì đó không đúng ở đây, vì vậy tôi nhắm mắt lại, tập trung tinh thần để tự mình thức dậy nhưng tôi vẫn nghe được cuộc trò chuyện của hai người phía sau rất rõ ràng.

“Thưa quý khách, cô muốn uống gì?”

“Xin chào, tôi muốn một cốc, ừm…” Người phụ nữ có khuôn mặt sưng đỏ lên tiếng, giọng nói rất khàn.

“Tôi muốn máu tươi của cô gái phía sau!” Người phụ nữ đột nhiên lớn tiếng nói.

“Cái quái gì vậy?” Lời nói của người phụ nữ khiến tôi giật mình mở mắt ra, không những không tỉnh dậy được mà còn gặp một cơn ác mộng kinh khủng hơn.

“Hì hì hì hì hì…” Phía sau truyền đến một trận cười ác độc giống như tiếng khỉ.

Không biết dũng khí từ đâu tới, tôi quay đầu nhìn, hành động này thật sự làm tôi hối hận cả đời. Cảnh tượng trước mắt làm tôi sợ đến mức không nhịn được hét lên.

“A!!!” Tôi thề, tôi chưa từng phát ra tiếng kêu thảm thiết như vậy, lùi về phía sau mấy bước nhưng bởi vì chân bị doạ nhũn ra nên không cẩn thận ngã xuống đất, trên người còn có chút đau.”

Người phụ nữ có khuôn mặt sưng đỏ đang quay đầu lại mỉm cười với tôi, không phải quay đầu bình thường mà là quay 180 độ, khuôn mặt lộn ngược – vị trí của miệng được thay bởi con mắt, còn trên trán lại có một cái miệng.

Cái này thật quá đáng sợ, tay chân tôi run lên, người phụ nữ kia vẫn cười “hì hì”, tôi gượng đứng dậy bỏ chạy.

Tiếng cười “hì hì” đó vẫn luôn theo sát tôi, tôi vừa quay đầu lại thì thấy người phụ nữ với khuôn mặt sưng đỏ đang đuổi theo tôi “về phía sau”, đầu cô ta vẫn quay đi, tốc độ của cô ta rất nhanh, đây rốt cuộc là loại quái vật gì?

“Mau tỉnh lại, mau tỉnh lại!!!” Vừa chạy, tôi vừa tập trung tinh thần cố gắng kết thúc cơn ác mộng này nhưng hoàn toàn không có tác dụng, tôi chỉ có thể điên cuồng chạy.

**

Đến một lúc tiếng cười biến mất, tôi không biết mình đang đi đâu, vì mệt nên tôi dừng lại.

“Sao trong mơ lại thấy mệt?” Tôi không ngừng thở dốc, quay đầu nhìn lại, người phụ nữ không đuổi theo nữa.

Tôi đứng giữa đường nhìn xung quanh, các toà nhà trở nên rất mơ hồ.

“Chết tiệt, có thể tỉnh lại nhanh lên được không!!!” Tôi sắp gục ngã không kìm được nước mắt rơi xuống.

“Em gái, em không sao chứ?” Đột nhiên, một giọng nữ dịu dàng khiến tôi chú ý.

Tôi ngẩng đầu nhìn, phía trước cách đó không xa có một người vừa vẫy tay vừa đi về phía tôi, tôi không nhìn rõ dung mạo của cô ta, chỉ thấy dáng người cao gầy, mặc vest cùng váy ngắn, trang phục công sở tương đối phổ biến, không có tóc (tóc ngắn?)

“Đây là ai? Chẳng lẽ đến cứu mình?!” Tôi ngây thơ cho rằng người tới có ý tốt, trong lòng tràn đầy hi vọng chạy tới chỗ cô ta.

“Cứu…” Tuy nhiên, khi tôi đến gần cô ta, tôi lại một lần nữa bị doạ đến nghẹn họng vì cuối cùng tôi cũng nhìn rõ diện mạo của người kia.

Người phụ nữ mặc đồ công sở căn bản không phải là người mà là ma-nơ-canh, nói chính xác là loại ma-nơ-canh thường thấy ở các cửa hàng quần áo nhưng biểu cảm thì y như người thật. Cô ta mỉm cười và liên tục vẫy tay với tôi.

Tôi theo bản năng lùi lại, tôi thực sự không còn sức để chạy nữa, cơ thể tôi không tự chủ được run lên, tim đập nhanh hơn, cảm giác chân thực này, tôi không còn phân biệt được đây là mơ hay thật nữa.

Khi còn nhỏ, tôi sợ nhất là ma-nơ-canh, mỗi lần nhìn thấy nó trong cửa hàng quần áo tôi liền khóc thét lên, mà ma-nơ-canh cử động càng khiến tôi sợ hãi hơn.

Tôi thực sự sắp khóc, cái thứ này đã đem đến những bóng ma thời thơ ấu.

Lúc này tôi đã lùi lại một khoảng nhất định, không nhìn rõ cô ta, ma-nơ-canh ngừng vẫy tay và bắt đầu phát ra những âm thanh kỳ lạ.

“Lật lật lật, lật, lật lật…” Nghe như thế này.

Đột nhiên, ma-nơ-canh dang tay lao nhanh về phía tôi, tôi không kịp phản ứng, chỉ có thể nhìn nó tiến lại gần mình.

Ma-nơ-canh dùng sức nhấc bổng tôi lên, tôi cảm nhận được một cơn đau đớn, nhưng tôi không chống cự hay la hét, nước mắt tôi chảy ròng ròng, tôi chỉ muốn đợi cô ta gϊếŧ tôi. Bởi vì tôi nghe nói nếu bạn chết trong giấc mơ, bạn sẽ tỉnh dậy hoặc đi đến một giấc mơ khác. Nhanh lên, kết thúc cơn ác mộng này đi.

Tôi nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn của con ma-nơ-canh, nó mở cái miệng không răng ra, tôi nhắm mắt lại, tuỳ nó xử lí.

Sau vài giây, tôi cảm thấy một cơn đau không thể diễn tả được khiến tôi phải hét lên, cơn đau rất chân thực và đáng sợ. Thời gian giống như đã trôi qua rất lâu, cơn ác mộng này vẫn chưa kết thúc, tôi mở mắt ra, con ma-nơ-canh đang cắn cổ tôi, hút máu giống như ma cà rồng, tôi thậm chí còn nhìn thấy máu mình tràn ra.

“Chẳng lẽ đây không phải mơ?” Tôi dần dần cảm thấy toàn thân yếu ớt, hai mắt tối sầm lại liền mất đi ý thức.